Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:52:56
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió thổi vào Càn Thanh cung, Gia Minh Đế đặt bút son xuống, nhìn sắc trời ở bên ngoài, quả là một ngày lành hiếm có.

Gia Minh Đế bận bịu quên ngày tháng, hắn day ấn đường hai cái rồi nói: “Hôm nay là ngày mấy?”

Trương Bảo Trung đưa một chén trà qua, “Hồi Hoàng Thượng, là ngày chín tháng mười.”

“Ngày chín tháng mười…… là ngày Thẩm Hi Hòa thành thân sao,” Gia Minh Đế vẫn có chút ấn tượng về việc mình ban hôn, Lễ Bộ chọn ngày không tồi.

Trương Bảo Trung mỉm cười, “Vâng, nô tài vừa định nói, vẫn là trí nhớ của Hoàng Thượng tốt, Hoàng Thượng muốn tới Thẩm phủ nhìn sao?”

Tứ hôn sẽ có đủ loại quan lại tới chúc mừng, tam công lục bộ, hỉ yến vào buổi tối sẽ tới Thẩm gia lộ mặt, cũng không phải hoàn toàn là bởi vì Thẩm Hi Hòa, mà phần lớn là do Hoàng Thượng tứ hôn.

“Trẫm mà đi thì bọn họ ngược lại sẽ không thoải mái, vẫn là thôi vậy, hôm nay thời tiết rất tốt, đi Ngự Hoa Viên dạo một lát đi.” Gia Minh Đế đứng lên, nhẹ giọng nói: “Đúng là trời thu mát mẻ.”

————

Phố Vĩnh An hôm nay phi thường náo nhiệt.

Thẩm Xuân Hoa và Thẩm Thu Hoa đã đến từ hai ngày trước, sau khi đi dạo tham quan một vòng liền bắt đầu giúp đỡ Chu thị.

Quán ăn nghỉ bán ba ngày, trong phòng ngoài phòng đều dán chữ hỷ.

Chu thị mặc bộ quần áo màu xanh lá mà Cố Tiêu làm cho bà, tóc được búi cao gọn gàng, giữa trán còn đeo một cái đai buộc trán màu lục đậm nữa.

Thẩm lão gia tử vẻ mặt vui mừng, hàn huyên với mấy người hàng xóm ở xung quanh tới đây chúc mừng.

Trần thị và Lý thị kêu mấy đứa nhỏ để ý kiệu hoa, còn mình thì đi kiểm tra xem còn có chỗ nào thiếu sót không.

Tam nha là nhỏ nhất, nên cái gì cũng không cần làm, liền ngồi ở trong phòng của Cố Tiêu.

Tiểu cô nương mặc một thân quần áo màu đỏ tươi, trên đầu có cột một sợi dây hoa, giống như mấy con búp bê may mắn trong bức tranh ngày tết vậy.

Nó ngửa đầu lên, “Tiểu thẩm thật là đẹp.”

Cố Tiêu nhìn mình trong gương, một đầu tóc dài được búi thành búi tóc triều vân, đội một cái mũ phượng nhỏ. Giữa trán có vẽ hoa điền đỏ, lông mày cũng đã được kẻ, chứ không còn mảnh như bình thường nữa. Đuôi mắt có thoa một chút phấn má hồng, hai bên má cũng thoa một chút.

Cố Tiêu bặm môi, rồi tán đều son môi “Tam nha, tân nương tử đều đẹp như vậy.”

Lưu Niệm Từ nhìn Cố Tiêu, đeo bông tai trân châu lên cho Cố Tiêu, đây là hạ lễ tân hôn mà nàng đưa, trân châu vừa tròn vừa sáng, “Như vậy sẽ càng đẹp mắt hơn.”

Tam nha ngửa đầu nhìn Cố Tiêu, “Tiểu thẩm, tân nương tử là gì, ăn ngon không.”

Cố Tiêu đưa tay chạm vào môi mình, có hơi đỏ quá, tân nương tử có ăn ngon không sao, cô như vậy có thể coi như là sắc đẹp thay cơm đi.

“Tam nha, tân nương tử không thể ăn.”

Lưu Niệm Từ rất thích tam nha, “Tiểu cô nương lớn lên gả vào nhà người khác chính là tân nương tử đó, tân nương không thể ăn, phải thật xinh đẹp mà xuất giá.”

Tam nha méo miệng, “Gả đến nhà người khác sao, con không muốn tiểu thẩm gả đến nhà người khác đâu.”

Lưu Niệm Từ chưa dỗ qua tiểu hài tử bao giờ, “Không đúng không đúng, ta nói sai rồi, tiểu thẩm của con là gả vào nhà con, cũng không phải là nhà người khác.”

Tiểu hài tử rất dễ dỗ, một lúc sau lại mặt mày hớn hở rồi.

Người có tuổi gần với tam nha nhất chính là Linh Đang,nó không tiện đi theo tới Thẩm gia, nên sau này sẽ ở trong Đa Bảo Các.

Sư phụ thành thân,nó liền làm một bộ búp bê vải, làm theo bộ dáng của sư phụ và Thẩm công tử, nhìn rất đẹp.

Mấy người nói chuyện phiếm một lát, sau đó người thêm trang đã tới, Thẩm Xuân Hoa và Thẩm Thu Hoa một người thêm hai thước vải, một người thêm hai cân đường đỏ, đồ vật không nhiều lắm, nhưng mà quan trọng là tâm ý.

Ngay sau đó, các vị phu nhân cũng tới, các nàng tới một là nhìn vào cái danh tứ hôn, thứ hai là hướng về cái danh phu nhân Trạng Nguyên, thứ ba sao, còn có một tầng nguyên do là Đa Bảo Các nữa.

Tặng cũng không phải là đồ quá quý trọng gì, trâm cài, vòng tay, chuỗi ngọc……tinh xảo và đẹp mắt.

Từ thị tới hơi muộn, bà hôm nay mặc quần áo màu sáng mà ngày thường ít khi mặc, một thân màu tím quý khí.

Bà lẳng lặng mà nhìn Cố Tiêu, nói một câu thật là đẹp mắt, “Ta có làm cho cô nương mấy bộ quần áo,giữ lại sau này mặc……”

Những thứ khác Từ thị không dám đưa, những thứ đó tiền có thể mua được, tặng thì dường như không có ý nghĩa gì.

Từ thị nói: “Hy vọng là cô nương sẽ thích mấy kiểu dáng này.”

Cố Tiêu nhìn Từ thị, “Cảm ơn ngài.”

Từ thị mỉm cười, muốn duỗi tay sờ mặt Cố Tiêu, nhưng lại bận tâm mấy người ở trong phòng, nên lại bỏ tay xuống. “Đứa nhỏ ngốc, cảm tạ cái gì chứ, hôm nay là ngày lành để thành thân, ta rất cao hứng.”

Cố Tiêu nắm lấy tay Từ thị, “Ta cũng rất cao hứng.”

Bên ngoài vang lên tiếng khua chiêng gõ trống và tiếng pháo, hỉ bà ở ngoài cửa hô một câu, “Giờ lành tới rồi, tân nương tử đội khăn voan lên, nên xuất giá rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-173.html.]

Từ thị nhìn khăn voan, giọng run run, “…… Để ta làm đi.”

Lưu Niệm Từ gật đầu, lôi kéo tay tam nha đi qua một bên, Từ thị cầm lấy khăn voan, rồi đội lên trên đầu Cố Tiêu.

Một tầng sa mỏng màu đỏ, mặt trên có thêu uyên ương, cách khăn voan nhìn không rõ mặt của Cố Tiêu, nhưng mà Từ thị vẫn nói: “Thật là đẹp mắt.”

Mấy lời khác Từ thị cũng không nói nhiều nữa, bà lôi kéo tay của Cố Tiêu, “Được rồi, mau ra ngoài đi, đừng để lỡ giờ lành.”

Cửa vừa mở ra, một cơn gió nhẹ liền thổi vào.

Hỉ bà cười đến mắt híp lại thành một đường thẳng, “Giờ lành tới rồi, tân nương tử nên xuất giá rồi.”

Vốn dĩ nên bái biệt cha mẹ, nhưng mà Cố Tiêu lại không có quan hệ gì với Cố gia,chuyện thành thân cũng không thông báo với Cố gia, Chu thị và Thẩm lão gia tử không phải là cha mẹ ruột, nên lược bỏ một bước này, ngay cả khóc hỉ cũng không cần.

Cố Tiêu bước ra khỏi phòng, Từ thị không nhịn được gọi một tiếng, “Tiểu Tiểu!”

Cố Tiêu dừng lại bước chân, hơi nghiêng đầu nhìn lại.

Mắt Từ thị rưng rưng giọt lệ, nhà cao cửa rộng thì sao chứ, cho dù bà nhận rồi, nhưng mà huyết mạch thì không thể lẫn lộn, không có chứng cứ chính xác, thì không thể nhận nữ nhi của mình về được.

Bà rất vui vì nữ nhi của mình đã trưởng thành như vậy, cũng cảm kích Triệu thị và Thẩm gia, những tháng ngày trước đây bà không dám nghĩ lại nữa, Cố Tiêu gả cho Thẩm Hi Hòa đã rất tốt rồi.

Nhưng mà vốn dĩ nên do huynh trưởng cõng ra ngoài.

Từ thị hít sâu một hơi, ý thức được mọi người đều nhìn qua nên này, liền lộ ra một nụ cười, “Mau đi đi.”

Cố Tiêu gật đầu, cũng mỉm cười với Từ thị.

Ra khỏi cửa lớn, cô liền nhìn thấy Thẩm Hi Hòa, Thẩm Hi Hòa đang mặc sắc phục Trạng Nguyên màu đỏ, đầu đội chu quan, hắn gắt gao nhìn vào cửa lớn, thấy Cố Tiêu đi ra thì nắm c.h.ặ.t t.a.y theo bản năng.

Giá y màu đỏ khăn voan đỏ, Thẩm Hi Hòa có thể mơ hồ nhìn thấy mắt của Cố Tiêu, một khắc kia, ngay cả hô hấp cũng đã quên.

Hỉ bà hô: “Tân nương lên kiệu hoa!”

Thẩm Hi Hòa lại nghe thấy được âm thanh, tiếng người, tiếng chiêng trống, mắt hắn dán chặt vào Cố Tiêu, nhìn cô bước lên kiệu hoa.

Hỉ bà: “Thẩm đại nhân, đừng để lỡ giờ lành.”

Thẩm Hi Hòa lại nhìn kiệu hoa thêm một lần nữa, sau đó xoay người lên ngựa, đầu ngựa đổi hướng, hỉ nhạc vang lên, lòng bàn tay Thẩm Hi Hòa đều là mồ hôi.

Từ phố Vĩnh An đến phố Chu Tước, một đường này thật sự là quá dài, trên đường tất cả đều là người, đều đang xem Trạng Nguyên lang, ngày Quỳnh Lâm Yến hôm ấy không có cưỡi ngựa dạo phố, ngày hôm nay thành thân mới giục ngựa dạo phố.

Thẩm Hi Hòa lại quay đầu lại nhìn kiệu hoa, mành kiệu hoa đong đưa qua lại, nhìn không thấy người ở bên trong, Cố Tiêu đang ngồi ở bên trong, cũng không biết có khó chịu hay không.

Cố Tiêu nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, lặng lẽ thả lỏng người một lát, bên ngoài hỉ khí dương dương,đã đánh tan một tia u sầu cuối cùng kia đi rồi.

Cô thành thân rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, hỉ nhạc đã thay đổi, kiệu hoa dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ giòn giã.

“Tân nương xuống kiệu hoa!”

Cố Tiêu ngồi thẳng dậy, sau đó thấy mành kiệu bị xốc lên, Thẩm Hi Hòa đưa tay ra, “Phu nhân.”

Cố Tiêu không nói gì, cô yên tâm mà đặt tay vào lòng bàn tay của Thẩm Hi Hòa, rồi bước ra khỏi kiệu hoa.

Thẩm Hi Hòa đỡ rất vững vàng, Cố Tiêu bước đi cũng rất vững vàng, bước qua chậu than, bước vào cửa, đi qua hành lang, một đường đi đến đại sảnh.

Người chủ hôn không phải là ai khác,mà chính là Chu Mục Chi, chủ lễ là người của Lễ Bộ.

Chu Mục Chi nhìn hai người, ý cười ôn hòa, “Kim ngọc lương duyên, kết tóc phu thê, cầm sắt hòa minh, ân ái không nghi ngờ.”

Tổng cộng mười bảy chữ, là lời chúc phúc của Chu Mục Chi với bọn họ.

Chủ lễ nghe người ta báo giờ, biết giờ Tuất đã đến, liền nói: “Giờ lành đã đến, tân lang tân nương nhất bái thiên địa!”

Hai người xoay người hướng ra bên ngoài, nhất bái thiên địa.

“Nhị bái cao đường!”

Đại sảnh có rất nhiều người, Chu thị và Thẩm lão gia tử ngồi ở cao đường, Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa xoay người lại bái lễ với nhị lão.

“Phu thê giao bái!”

Cái bái cuối cùng của tam bái, đã bái xong thì chính là phu thê rồi.

Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa, khom lưng xuống bái, Thẩm Hi Hòa chớp mắt một cái, đồng thời khom lưng với Cố Tiêu.

Cố Tiêu nghe chủ lễ nói: “Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!”

Loading...