Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:52:58
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa cầm trong tay lụa đỏ, bước ra khỏi đại sảnh trong tiếng hô kích động của mọi người.
Chu thị đứng lên, nghe những lời chúc mừng của mọi người xung quanh, nụ cười có giấu thế nào cũng không được.
Chu thị kêu Trần thị đi phía sau bếp nhìn xem hỉ yến đã chuẩn bị xong chưa, rồi để Lý thị trông chừng bọn nhỏ, đừng để cho bọn nó quấy rối. Thẩm gia vô cùng náo nhiệt, không khí náo động vẫn luôn truyền tới tân phòng.
Khăn voan phải đợi tân lang kính rượu xong trở về mới có thể vén lên được, Cố Tiêu ngồi ở trên giường hỉ, chỉ có thể nhìn thấy ánh nến ấm áp ở bên ngoài, ánh nến xuyên thấu qua khăn voan, trước mặt cô đều là màu đỏ.
Bên ngoài rất náo nhiệt, trong và ngoài phòng giống như hai thế giới khác biệt vậy, Cố Tiêu nắm chặt tay, liền nghe thấy Thẩm Hi Hòa nói: “Phu nhân, ta đi phía trước kính rượu trước, rất nhanh sẽ trở về.”
Thẩm Hi Hòa hơi nghiêng người qua vỗ nhẹ vào tay Cố Tiêu, lại vỗ vỗ giường hỉ, sau khi nhìn Cố Tiêu thêm hai cái liền bước ra khỏi phòng.
Hỉ bà canh giữ ở bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Tiêu, một đôi nến đỏ đang cháy, Cố Tiêu nghe thấy ngọn nến “tách” một tiếng nổ tung.
Thẩm Hi Hòa nói rất nhanh sẽ trở lại tức là rất nhanh sẽ trở lại, Cố Tiêu vẫn chưa đói bụng, không có ai ở trong phòng nên cô có thể thả lỏng mà ngồi, hình như không có gì để làm, lại giống như đã làm rất nhiều việc vậy, cổ Cố Tiêu có chút mỏi, eo cũng vậy.
Cô chống tay xuống giường, lại bị thứ gì đó làm cộm một chút,người ta hay nói lúc thành thân thì phía dưới đệm giường hỉ sẽ bỏ táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen, cũng không biết trên giường hỉ của cô có hay không.
Cố Tiêu thử thăm dò nhấc tấm đệm giường lên, thật sự nhìn thấy một đống lớn táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen.
Thẩm Hi Hòa vỗ giường chẳng lẽ là nói cô nếu đói bụng thì ăn cái này sao?
Cố Tiêu lại xốc tấm đệm giường lên trên, bên trong còn có một gói giấy dầu nữa.
————
“Chúc mừng Thẩm đại nhân, chúc mừng Thẩm đại nhân.”
“Tuổi còn trẻ đã thành gia lập nghiệp, thực sự khiến người khác phải ghen tị mà.”
“Chúc mừng chúc mừng, ta kính Thẩm đại nhân một ly.”
Tam công chỉ lộ mặt một lát liền rời đi, Chu Mục Chi vẫn chưa đi, lục bộ thượng thư cũng không đi, thế cho nên mấy vị quan viên khác đều ở lại.
Thẩm Hi Hòa chỉ ở Quỳnh Lâm Yến uống rượu qua, cũng không uống nhiều, chỉ một chén nhỏ, nếu uống nhiều ly như vậy, hắn không say c.h.ế.t thì cũng say dở c.h.ế.t dở.
Thẩm Hi Hòa căng da đầu uống hai chén, rồi sau đó uống không nổi nữa, trong miệng hắn đều là vị cay nồng, lúc uống vào còn bị sặc, mặt đỏ bừng cả lên.
Chu Mục Chi cũng cầm ly rượu tới đây, “Ngày sau phu thê đồng lòng, sống chung cho tốt.”
Chu Mục Chi có ân với hắn, đây là ly rượu thứ ba mà Thẩm Hi Hòa uống vào đêm nay, “Đa tạ Chu đại nhân.”
Chu Mục Chi vỗ vỗ bờ vai của hắn, người trẻ tuổi, đêm tân hôn làm sao có thể cho qua dễ dàng như vậy chứ, không ai đi nháo động phòng, nhưng mà rượu thì không thể uống ít được.
Chu Mục Chi đi hỉ yến dùng bữa, sau đó thì rượu cứ một ly tiếp một ly mà tới.
Thẩm Hi Hòa có chút mơ hồ, hắn day day trán, ánh mắt dừng ở trên bọn người Tống Chiêu Thanh.
Tống Chiêu Thanh bưng một chén rượu, nhấm nháp từng ngụm nhỏ, người nhiều náo nhiệt, có gió thu thổi qua, bên cạnh chính là nhà hắn, thật là thích ý.
Kết quả là Thẩm Hi Hòa lại nhìn qua đây.
Tống Chiêu Thanh lay Chúc Tu Viễn một cái, “Chúc huynh, chúng ta, có phải là nên đi chắn rượu hay không.”
Nhiều người như vậy, nếu mà phải uống hết thì buổi tối cũng không cần động phòng nữa rồi, Tống Chiêu Thanh lại nhấp một ngụm nhỏ rượu, hơn nữa Thẩm Hi Hòa dọn tới đây, sau này hàng xóm láng giềng phải sống chung hòa thuận với nhau nha.
Về tình về lý, thì nên đi chắn rượu.
Chúc Tu Viễn không nói nhiều như Tống Chiêu Thanh, cầm lấy chén rượu chắn ở trước mặt Thẩm Hi Hòa, “Thẩm huynh lát nữa còn phải đi nhìn tẩu tử nữa, ly rượu này ta uống thay Thẩm huynh.”
Thẩm Hi Hòa cảm kích mà nhìn Chúc Tu Viễn một cái, Tống Chiêu Thanh cũng chen tới, “Vậy thì ly này ta uống thay Thẩm huynh vậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-174.html.]
Tống Chiêu Thanh, Chúc Tu Viễn ở chỗ này chắn rượu, rất nhanh sau đó Trần Ninh Viễn và Khương Minh Hiên cũng đi tới, bốn người đối phó với mấy chục người, sau khi uống xong với đám người này một lượt, Chúc Tu Viễn để Thẩm Hi Hòa trở về.
Lúc sau Thẩm Hi Hòa căn bản không uống được mấy chén, hắn ôm quyền với bốn người, “Hôm nay đa tạ.”
Tống Chiêu Thanh uống tới nỗi đầu lưỡi có chút tê đại, “Đều là…… việc nhỏ, ợ, sau này huynh thường xuyên để cho ta tới nhà huynh ăn cơm là được rồi……”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Phòng bếp có canh giải rượu, mọi người uống một chút, đa tạ.”
Thẩm Hi Hòa choáng váng mà trở về tân phòng, suýt nữa đụng phải cửa, hắn đứng ở trước cửa, sửa sang lại quần áo, lại ngửi mùi trên quần áo của mình, “Ta đi sửa sang lại một chút, bà đừng lên tiếng.”
Sau khi nói xong với hỉ bà, Thẩm Hi Hòa liền đi tìm một chậu nước lạnh, hắn súc miệng, rửa mặt, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, chỉnh đốn quần áo xong, rồi bước cùng tay cùng chân về phòng.
Hỉ bà gọi một tiếng Thẩm đại nhân.
Thẩm Hi Hòa lấy ra số bạc không nhiều lắm của mình, toàn bộ đưa cho hỉ bà, “Đa tạ bà canh giữ ở chỗ này, bây giờ là giờ nào rồi, bên trong có gọi người qua không?”
Hỉ bà vô cùng cao hứng mà nhận lấy tiền, “Bây giờ đã qua giờ Tuất được một nửa rồi, phu nhân không gọi qua, Thẩm đại nhân nhanh chóng đi vào vén khăn voan đi.”
Thẩm Hi Hòa vẫn cảm thấy trên người mình có mùi rượu, hắn hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa ra.
Nến đỏ đã cháy được một nửa, giọt nến chảy xuống phía dưới giá cắm nến, cửa vừa mở ra, ánh nến bị gió thổi lung lay mấy cái.
Thẩm Hi Hòa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Tiêu ngồi ở trên giường hỉ, cũng không biết có phải là do uống rượu hay không, mà hắn cảm thấy miệng mình khô khốc.
Hỉ bà mang theo ba tiểu nha hoàn, có người cầm hỉ xưng để vén khăn voan, có người bưng khay đựng bầu rượu ly rượu, một người khác thì bưng một chén sủi cảo.
Hỉ bà nói: “Cùng đức đồng tâm, như cổ cầm sắt, hoa khai tịnh đế, tân hôn chí hỉ, mời tân lang vén khăn voan của tân nương tử lên.”
Thẩm Hi Hòa nắm chặt lòng bàn tay, bây giờ đang là mùa thu, nhưng mà lòng bàn tay hắn lại ra đầy mồ hôi.
Hắn nhìn Cố Tiêu, duỗi tay cầm lấy hỉ xưng, chậm rãi vén khăn voan lên.
Hắn chưa thấy Cố Tiêu mặc quần áo màu đỏ qua bao giờ, lúc thử giá y cũng không cho hắn nhìn, ngược lại bộ dáng lúc hắn mặc sắc phục Trạng Nguyên, thì Cố Tiêu đã thấy qua.
Thẩm Hi Hòa ngừng thở, hơi cúi đầu xuống, tầm mắt từ từ di chuyển theo khăn voan đỏ hướng lên trên.
Khăn voan rơi xuống giường, Cố Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Hi Hòa rồi lại cúi đầu xuống.
Hỉ bà nhìn tân nương tử rồi lại nhìn tân lang, “Dưa điệt kéo dài, tình đầu ý hợp, nghi thất nghi gia, giai ngẫu thiên thành! Tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn!”
Bầu rượu sứ men xanh, cùng màu với ly rượu, bên trong là rượu thanh nhưỡng màu nhạt, Thẩm Hi Hòa cầm lấy ly rượu rồi ngồi xuống, đưa cho Cố Tiêu một ly.
Ly rượu đưa tới gần, Cố Tiêu mới ngửi thấy mùi rượu trên người Thẩm Hi Hòa,cô sửng sốt một chút, rồi đưa tay về phía Thẩm Hi Hòa.
Uống rượu giao bôi, cổ tay phải giao nhau mới tính là giao bôi.
Giá y màu đỏ và sắc phục Trạng Nguyên kề cận nhau, khắp nơi đều là màu đỏ, ngay cả mắt của Thẩm Hi Hòa cũng vì uống rượu mà nhiễm một ít sắc đỏ.
Cố Tiêu theo bản năng mà nhìn vào mắt Thẩm Hi Hòa, luôn cảm thấy hắn khác với mọi khi, cô uống xong rượu hợp cẩn, miệng ly có dính một ít son môi.
Thẩm Hi Hòa đặt hai ly rượu lên khay, hỉ bà lại nói: “Duyên đính tam sinh, thành gia chi khởi, uyên ương tương hợp, văn định cát tường. Tân nương ăn sủi cảo.”
Một chén sủi cảo chỉ có một cái, Cố Tiêu kẹp lên cắn một ngụm, cô nhai hai cái, hỉ bà thấy thần sắc cô không đúng, cười hỏi: “Sinh không?”
Cố Tiêu phun sủi cảo ra, đáp: “Sinh.”
“Sinh là đúng rồi!” Hỉ bà nửa ngồi xổm xuống, buộc góc áo của hai người lại với nhau, “Nhân duyên xứng đôi, bạc đầu đã định, chung thân chi minh, ký kết lương duyên, kết tóc phu thê, ân ái không nghi ngờ.”
Nói hết mấy lời cát tường này, hỉ bà miệng đắng lưỡi khô, bà vui tươi hớn hở mà dẫn bọn nha hoàn đi ra ngoài, còn đóng cửa lại nữa.
Ánh nến le lói, rất nhanh sau đó đã an tĩnh lại, trong phòng không còn người khác, Cố Tiêu cúi đầu nhìn quần áo hai người buộc lại với nhay, hơi di chuyển chân, “Buộc rất chặt.”
Thẩm Hi Hòa: “Muội đừng đụng vào cái này, đây là kết tóc.”