Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 175

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:53:00
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đáng lẽ lúc đầu kết tóc, sau đó không biết sao lại biến thành buộc góc áo.

Cố Tiêu nói: “Huynh còn tin cái này sao, không cởi nó ra thì sao chúng ta……”

Thẩm Hi Hòa nhìn vào mắt Cố Tiêu, “Ta tin, hỉ bà nói ta đều tin.”

Một đống lời nói cát tường, Thẩm Hi Hòa tin mấy cái này.

Cố Tiêu nói: “Huynh đã uống bao nhiêu rượu rồi, cả người đều là mùi rượu.”

Thẩm Hi Hòa nghe xong quả nhiên lại ngửi ngửi, “Uống bốn năm ly, lúc sau thì bọn họ chắn cho ta. Ngày đại hỉ, nên ta muốn uống mấy ly.”

Thẩm Hi Hòa sờ quần áo của mình, “Ta có đứng ở bên ngoài cho gió thổi bớt mùi, vẫn còn rất nồng sao, nếu không thì cởi quần áo ra trước.”

Cố Tiêu đè tay hắn lại, “Cởi cái gì mà cởi, không được cởi.”

Thẩm Hi Hòa đặt tay xuống, an tĩnh mà ngồi ở bên cạnh Cố Tiêu, “Được, ta không cởi. Đúng rồi, muội có đói bụng không? Ta có để lại đồ ăn cho muội……”

Thẩm Hi Hòa đi lật giường lên, Cố Tiêu kéo ống tay áo của hắn, đưa tờ giấy dầu ra, “Táo đỏ, bánh đậu phộng, bánh hoa quế, bánh hạt sen, mỗi thứ một miếng.”

Cố Tiêu đã ăn hết toàn bộ.

Thẩm Hi Hòa mỉm cười, “Muội ăn rồi thì tốt.”

Vốn dĩ hắn muốn bỏ đùi gà ở dưới đệm giường, nhưng mà đáng tiếc giường chỉ có thể bỏ được bốn thứ quả này, Thẩm Hi Hòa liền nghĩ ra cái biện pháp ngốc nghếch này.

“Muội ăn no chưa, trong ngăn tủ vẫn còn……”

“Ăn no rồi, muội vốn cũng không đói lắm, chắc huynh chỉ lo uống rượu, vẫn chưa ăn gì đúng không, có đói không……”

Thẩm Hi Hòa: “Đói.”

Cố Tiêu: “Không phải huynh nói trong ngăn tủ có điểm tâm sao, huynh đi ăn……”

Thẩm Hi Hòa nói: “Không muốn ăn cái đó.”

Hắn nhìn vào mắt Cố Tiêu, lại lặp lại một lần nữa, “Không muốn ăn điểm tâm.”

“Vậy huynh muốn ăn cái gì?” Cố Tiêu hỏi xong mới cảm thấy vấn đề này có chút ngu ngốc, tối hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, chẳng lẽ chỉ đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm thôi sao.

Bên ngoài trời đã tối, qua cửa sổ có thể nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài tiền viện.

“Trời vẫn còn sớm, nếu không thì huynh vẫn nên ăn chút điểm tâm đi……”

Thẩm Hi Hòa sáng sớm đã rửa mặt chải đầu xong, trước khi tiến vào còn rửa mặt súc miệng lại nữa, người Lễ Bộ cũng đưa tới xuân cung đồ, hắn cũng đã xem qua rồi.

Thẩm Hi Hòa có hỏi qua đại phu, mặc dù nói tuổi quá nhỏ không nên hành phòng, nhưng mà còn có cách khác.

Cái gì nên hiểu hắn đều hiểu.

Hắn biết rất nhiều tư thế làm người mặt đỏ tai hồng, cũng biết rất nhiều cách khó có thể mở miệng được.

Bọn họ là phu thê.

Thẩm Hi Hòa một tay nắm lấy cổ tay của Cố Tiêu, một tay khác không được tự nhiên mà cuộn tròn lại.

Thẩm Hi Hòa ra vẻ trấn định nói: “Không còn sớm nữa, ta giúp phu nhân cởi áo.”

Đêm lạnh như nước, khách khứa ở tiền viện đã ngồi vào vị trí, một bàn có chín món, cũng có ngụ ý trường trường cửu cửu.

Đầu bếp là do Lễ Bộ mời về, các món ăn đều nấu đặc biệt ngon.

Đồ ăn ngon, rượu cũng là rượu ngon.

Bắp cải xào, lột bỏ hết lớp vỏ ở bên ngoài, chỉ chừa lại phần ngọt nhất ở chính giữa, một ngụm cắn xuống, là nước sốt ngọt thanh.

Thịt dê nướng,được đảo đi đảo lại nướng đến khi chín vàng đều , bếp than hồng nóng hổi, trong tiết thời se lạnh của mùa thu cũng không còn cảm thấy lạnh nữa.

Sườn được chặt thành từng miếng nhỏ vừa ăn, còn có mấy món khác nữa, dù có bắt bẻ thế nào cũng không có chỗ nào để bới móc cả.

Thẩm Hi Hòa ăn ngon cực kỳ, hắn chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ, ngọt thanh ngon miệng.

Tóc của hai người hòa lẫn vào nhau, quần áo chất đống ở bên cạnh giường, góc áo vẫn còn đang buộc lại với nhau.

Màn lụa màu đỏ thỉnh thoảng lộ ra một góc, có thể nhìn thấy con sóng màu đỏ đang nhấp nhô ở bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-175.html.]

Thẩm Hi Hòa nắm lấy cổ tay của Cố Tiêu, hắn chỉ như vậy, không có động tác nào khác,nhưng mà người ở dưới thân thì ngay cả sức phản kháng cũng không có.

“Phu nhân, thở đều.” Thẩm Hi Hòa trấn an mà vỗ nhẹ vào lưng của Cố Tiêu, còn động tác thì không do dự một chút nào……

Âm thanh bên ngoài dần dần an tĩnh lại, âm thanh ở trong phòng cũng dần dần ngừng lại, Thẩm Hi Hòa nhặt quần áo ở dưới chân giường lên mặc vào, lại dịch chăn lại, “Tiểu Tiểu, lát nữa hãy ngủ tiếp, ta đi lấy cơm.”

Nếu như kịp thì trước khi ngủ còn có thể ăn mấy món trên hỉ yến nữa.

Bên ngoài đều là cơm thừa canh cặn, hỉ yến đã tàn, phòng bếp trống rỗng, chỉ có một cái nồi vẫn còn đang bốc khói.

Thẩm Hi Hòa nhấc nắp nồi lên, bên trong bốc lên một luồng khí nóng, trong lồng hấp có mấy cái chén, có cháo, thịt hấp và trứng hấp.

Chắc là Chu thị cố ý để lại cho bọn họ, chỉ là nháo quá muộn, nên lửa trong bếp đã tắt hết rồi.

Thẩm Hi Hòa bưng đồ ăn vào, “Tiểu Tiểu, vẫn còn nóng, mau ăn đi.”

Cố Tiêu từ trên giường ngồi dậy, tóc đen rơi xuống bên hông, che đi dấu vết ửng đỏ, vết son trên môi cô đã sớm không còn nữa, phấn hồng ở khóe mắt cũng đã nhòe đi, có chút đỏ, giống như là bị hung hăng khi dễ qua vậy.

“Sao vẫn còn …… cơm?” Giọng của Cố Tiêu khàn khàn, bên ngoài trời cũng đã tối rồi, chẳng lẽ bọn họ vẫn còn chưa ngủ sao.

Thẩm Hi Hòa bây giờ đi ra ngoài lấy cơm, không phải là mọi người đều biết ……

Thẩm Hi Hòa nói: “Cơm hâm nóng ở trong nồi, muội cứ ngồi ở trên giường ăn đi.”

Hắn đặt quần áo ở trên giường xuống dưới chân giường, sau đó lại kê một cái bàn nhỏ lên.

Hai dĩa đồ ăn và một chén cháo, Cố Tiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Huynh không ăn sao?”

Thẩm Hi Hòa: “Ta đợi muội ăn xong rồi mới ăn.”

Sắc trời đã tối, nhưng cháo vẫn còn ấm, Cố Tiêu xoa nhẹ cổ tay mình, sau đó cầm chén cháo lên, cô ăn cơm, Thẩm Hi Hòa liền nhìn chằm chằm vào cô.

“Huynh cứ nhìn chằm chằm vào muội làm gì?”

Thẩm Hi Hòa lấy lại tinh thần, “Muội là tân nương tử, tất nhiên phải nhìn muội rồi.”

Cố Tiêu cúi đầu cười, cô ăn thêm mấy miếng nữa liền đưa bát cơm qua cho Thẩm Hi Hòa, cô lười nhúc nhích, nên nằm xuống giường, rồi chờ Thẩm Hi Hòa ăn xong.

Cô đã là tân nương tử rồi, sau này chính là phu nhân của Thẩm Hi Hòa, thời gian trôi qua thật là nhanh, sáng mai phải đi kính trà, cuộc sống sau này chắc là vẫn giống như trước đây rồi.

Cố Tiêu mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ,lúc lại tỉnh đã là nửa đêm, trong phòng có một ngọn nến nhỏ đang cháy, Thẩm Hi Hòa nằm ở bên cạnh cô, vừa động là có thể đụng tới.

Cố Tiêu nhích lại gần Thẩm Hi Hòa, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Buổi tối Thẩm Hi Hòa cũng tỉnh lại mấy lần, hắn quanh năm ngủ một mình, bên người có thêm một người tóm lại vẫn là không quen, hắn nhìn Cố Tiêu, sau đó ôm người vào trong lồng n.g.ự.c mình,cứ nằm như vậy một lát mới chìm vào giấc ngủ.

Gió thu thổi qua nhánh cây vang lên tiếng xào xạc, tổ chim ở trên cây có hai chú chim nhỏ đang dựa sát vào nhau sưởi ấm.

Khi tia nắng đầu tiên vào buổi sáng chiếu vào, chim nhỏ run run cánh, mở con mắt nhỏ như hạt đậu của mình ra, rồi lại nhắm lại.

Cố Tiêu mở mắt ra, cô nhìn màn lụa màu đỏ trên đỉnh đầu, trong đầu hiện lên một ý niệm, ngày hôm qua cô đã thành thân rồi, đây là tân phòng.

Lát nữa phải đi kính trà.

Cố Tiêu muốn gọi Thẩm Hi Hòa dậy, nhưng mà Thẩm Hi Hòa đã sớm tỉnh dậy rồi, “Sao huynh lại không gọi muội!”

Thẩm Hi Hòa cảm thấy Cố Tiêu nói chuyện như vậy mà cũng đẹp nữa, “Ta vẫn đang nhìn thời gian, nương và mọi người vẫn chưa dậy đâu, bên ngoài không có động tĩnh, muội đừng lo lắng.”

Cố Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nói cô vẫn luôn ở trong Thẩm gia, gả vào đây thì không có gì khác với trước đây cả, nhưng mà tân nương tử gả vào cửa ngày đầu tiên phải làm cơm sáng và kính trà.

Trần thị và Lý thị trước đây cũng như vậy, Cố Tiêu không muốn làm một tức phụ lười biếng.

Cô vội vàng xuống giường, rửa mặt chải đầu thay quần áo, ở trong ngăn tủ chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn ra được hai bộ, một bộ màu đỏ,phần váy màu vàng cam, một bộ màu lam.

“Tướng công, huynh thấy cái nào đẹp hơn?”

Thẩm Hi Hòa thay quần áo rất nhanh, hắn cũng không có nhiều quần áo như vậy, mặc chính là bộ quần áo màu màu xanh lá mà Cố Tiêu làm cho hắn.

Cố Tiêu gọi hắn là tướng công, đã rất lâu không gọi rồi, tướng công……

Thẩm Hi Hòa nói: “Màu đỏ nhìn đẹp hơn.”

Đó chính là nói màu lam cũng đẹp, Cố Tiêu cất bộ màu lam đi, sau khi thay xong thì ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu.

Mũ phượng màu vàng đội lúc thành hôn cô đã cất nó đi rồi, sau khi búi tóc xong thì cài một cây trâm có mấy đóa hoa đào màu hồng nhạt lên.

Loading...