Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:54:13
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiêu nhìn vào gương soi hai bên trái phải, quay đầu lại hỏi Thẩm Hi Hòa, “Như thế này có đẹp không?”

Lần này không có gọi tướng công.

Thẩm Hi Hòa đi tới,lại cài thêm cho Cố Tiêu một đóa châu hoa nữa, “Đẹp.”

Cố Tiêu thấy môi mình có chút tái nhợt, nên tô một chút son môi lên, “Được rồi, cứ như vậy đi, muội đi xem nương và mọi người đã dậy chưa,rồi đi nấu cơm.”

Vốn dĩ chưa dậy, lúc này chắc là cũng nên thức dậy rồi, Cố Tiêu đẩy cửa đi ra ngoài, liền đối mặt với Trần thị.

Trần thị cười cười, “Tiểu Tiểu.”

Cố Tiêu cười chào hỏi, “Đại tẩu, muội đi nấu cơm.”

Trần thị đi theo vào phòng bếp, “Ngày hôm qua thừa không ít đồ ăn, không cần phiền phức nấu thêm làm gì, nấu chút cháo, rồi hâm nóng đồ ăn còn thừa là được.”

Đây là do Chu thị nói tối hôm qua, cuộc sống của Thẩm gia đã tốt hơn, nhưng cũng không thể ăn xài phung phí được, vẫn còn đang phải trả nợ nữa đấy.

Cũng không cần phiền phức, chỉ cần hâm nóng lên, rồi ăn là được.

Cố Tiêu gật đầu, “Được, muội sẽ đi nấu cháo.”

Quán ăn hôm nay ngừng kinh doanh,nên Trần thị bọn họ không cần qua đó, thành thân là hỉ sự, phải tham gia chút náo nhiệt mới được.

Bữa sáng này rất đơn giản, Cố Tiêu chỉ nấu cháo, ăn cơm xong thì chén vẫn là do Lý thị rửa, theo lời của Lý thị nói chính là, tân nương tử gì cũng không cần làm, cũng không phải là việc nặng nhọc gì.

Ăn cơm xong, Cố Tiêu kính trà cho nhị lão.

Chu thị vỗ nhẹ tay Cố Tiêu, nhận lấy trà,rồi uống một hơi cạn sạch, “Nương cũng không có gì muốn nói, sau này cứ sống chung cho tốt là được.”

Thẩm lão gia tử nói càng ít hơn, nói câu sống chung cho tốt, rồi cho Cố Tiêu một bao lì xì.

Chu thị cho Cố Tiêu một cái nhẫn bạc, không phải là đồ quý giá gì, nhưng mà đây của hồi môn khi cô gả vào Thẩm gia, Trần thị và Lý thị cũng có.

Cố Tiêu cười ngọt ngào với Chu thị, “Cảm ơn nương!”

Thẩm Hi Hòa cũng kính trà, nhưng noi theo truyền thống của Thẩm gia, thì cái gì cũng không có.

Chu thị không có chuyện gì khác muốn nói, “Hai con ra ngoài đi dạo đi, thật vất vả mới được nghỉ hai ngày, đừng chỉ ở nhà không.”

Cố Tiêu gật đầu, rồi lấy quà gặp mặt cho mấy tiểu bối ra.

Là mấy con vật nhỏ cầm tinh làm bằng bạc, mấy người tiểu bối ai cũng có.

Đại oa gãi đầu, “Con cũng có sao?”

Hắn đã lớn như vậy rồi, còn lớn hơn Thẩm Hi Hòa nữa, làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy cái này chứ.

Cố Tiêu gật đầu, “Mau cầm lấy đi, tự mình giữ cũng được, không thì sau này đưa cho tức phụ cũng được.”

“Cảm ơn tiểu thẩm!” Đại oa lại nhìn qua Thẩm Hi Hòa, “…… Cảm ơn tiểu thúc.”

Cố Tiêu làm bạc cầm tinh rất đặc ruột, cầm lên nặng trĩu, cô tặng đồ xong, liền đi ra ngoài với Thẩm Hi Hòa.

Trần thị và Lý thị thật vất vả mới nghỉ ngơi một ngày, cũng định ra ngoài đi dạo.

Chu thị ở trong phòng nói chuyện với Thẩm Xuân Hoa và Thẩm Thu Hoa.

Hai tỷ muội xem như đã được mở mang tầm mắt rồi, nhà cửa lớn như vậy, còn có hoa viên nhỏ nữa, ngày hôm qua có rất nhiều đại quan tới đây, thật sự là có thêm kiến thức rồi.

Thẩm Xuân Hoa nói: “Nương, Tam Lang cũng thành gia lập nghiệp rồi, sau này người cứ hưởng phúc đi.”

Chu thị nói: “Ta sớm đã hưởng phúc rồi, quần áo mà ta mặc, đai buộc trán, đều là do Tiểu Tiểu làm.”

Còn có miếng ăn ngon đầu tiên nữa, đều cho bà, Chu thị sớm đã bắt đầu hưởng phúc rồi.

Thẩm Thu Hoa: “Tức phụ lão tam là người hiểu chuyện, lại hiếu thuận nữa.”

Nói thì chắc chắn phải lựa lời hay mà nói, nhưng mà nhìn thấy Chu thị cười đến nỗi mắt cũng không thấy đâu, thì trong lòng cũng không khỏi có chút ghen tị.

Cuộc sống của Thẩm gia đúng là đã tốt hơn rồi, nhưng mà hai người nữ nhi là các nàng đã gả ra ngoài thì vẫn còn đang sống cực khổ đấy.

Chu thị làm sao có thể không biết hai khuê nữ đang nghĩ gì chứ, bọn nó là chui ra từ trong bụng bà mà.

“Còn không phải sao, Tiểu Tiểu là hiếu thuận nhất.” Chu thị chọc vào trán Thẩm Xuân Hoa, “Tiểu Tiểu hiếu thuận, nhưng mà đừng có nghĩ tới mấy thứ không đâu, quán ăn ở Quảng Ninh hai người các con cứ làm cho tốt, làm không tốt thì còn có người khác!”

Thẩm Xuân Hoa thở dài một tiếng, “Nương, con hiểu mà!”

Sau này Tam Lang chắc chắn sẽ ở lại Thịnh Kinh, quán ăn ở Quảng Ninh còn không phải sẽ do các nàng quản lý hay sao,phải làm cho tốt mới được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-176.html.]

hu thị dạy dỗ một phen, lại cho hai khối đường, “Đây là vì hai người các con là khuê nữ ruột của ta, nên mới cho hai con tới quán ăn hỗ trợ, một tháng còn có tiền tiêu vặt nữa, con xem đại tẩu nhị tẩu của bọn con đi, dám nói với nhà mẹ đẻ của bọn nó sao!”

“Đúng đúng đúng, nương nói đúng.” Thẩm Xuân Hoa liên tục gật đầu.

Thẩm Thu Hoa hỏi một câu, “Vậy thì có cần nói với Cố gia không?”

Chu thị nhướng mày, “Nói cái rắm!Cái lão thái thái ở Cố gia chỉ biết đến tiền kia, nếu biết thì còn không phải sẽ bám chặt lấy sao!”

Chu thị rất coi thường Bạch thị, bán cháu gái đi mà vẫn có mặt mũi tìm tới cửa, trong đầu đều là đại tôn tử của bà ta và tiền.

Thẩm Thu Hoa gật đầu, “Nhất định sẽ không nói……”

Chu thị hừ một tiếng, cái loại vũng bùn như thế này sớm nên giải thoát, không thể dính vào được.

Thẩm Xuân Hoa và Thẩm Thu Hoa định ngày mai sẽ quay về Quảng Ninh, thật vất vả tới thành Thịnh Kinh một chuyến, phải đi dạo mới được.

Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa cũng đã ra tới bên ngoài, ánh mặt trời tươi đẹp, trên đường người đến người đi, hai người đi rồi lại dừng, thấy thứ gì mới lạ thì sẽ dừng lại nhìn một cái.

Nếu Cố Tiêu muốn, thì Thẩm Hi Hòa sẽ bỏ tiền ra mua.

Đây là cảm giác mà Thẩm Hi Hòa chưa trải qua bao giờ, hắn vô cùng cao hứng mà móc tiền ra, sau đó hỏi Cố Tiêu còn muốn ăn thứ gì khác không.

Cố Tiêu chỉ về phía trước, “Nơi đó có nhiều người, chúng ta qua đó xem đi.”

Trên đường tất cả đều là người buôn bán, Cố Tiêu ngửi thấy mùi của biển.

Cô thò lại gần vừa nhìn, là tôm và cua.

Tháng tám tháng chín đúng là thời điểm ăn cua, bây giờ đã hơn tháng mười rồi, mà vẫn còn cua để bán. Hơn nữa không phải là cua đồng,mà là cua biển.

Phía đông Thịnh Kinh có một thành hướng biển, chắc là vận chuyển từ đó tới đây rồi, bây giờ thời tiết lạnh, không sợ hư.

Ngoài cua ra, thì còn có mấy con hàu to như cục đá nữa, người mua cua thì nhiều một chút, còn hàu thì rất ít người mua.

Nhìn dơ dơ, lại là một cục đá to nữa, cũng không biết bên trong có thịt hay không.

Cố Tiêu chỉ vào con hàu hỏi: “Cái này bán thế nào?”

Tiểu thương nói: “50 văn một cân.”

Vỏ nhiều thịt ít, bán 50 văn cũng không hề rẻ.

Cố Tiêu tính toán ở trong lòng, 50 văn mua được hai cân thịt heo, còn hàu thì chỉ có thể mua được ba bốn con, mặc dù cô muốn nướng lên ăn, nhưng mà quá đắt rồi.

Cố Tiêu do dự một lát, tiểu thương liền nói: “Nếu như cô nương mua nhiều thì sẽ bớt cho cô nương mười văn tiền.”

Thật sự là bán không được, nếu không cũng sẽ không giảm giá.

Cố Tiêu quay đầu lại, “Tướng công, muội muốn cái này.”

Cố Tiêu mua về năm cân hàu, còn có một túi lớn tảo biển nữa.

Tảo biển thì để dành làm rong biển, hàu thì đem nướng lên ăn, ngoài hàu ra, thì còn có cà tím nữa, Cố Tiêu muốn làm món hàu nướng tỏi và cà tím nướng tỏi.

Nướng trên lửa than, thì phải gọi là vừa thơm vừa ngon.

Cố Tiêu bây giờ không thích thịt cá, chỉ thích mấy món ăn vặt như thế này, mùi vị rất ngon.

Năm cân hàu tổng cộng có mười sáu con, sau khi rửa sạch lớp cát trên vỏ hàu đi là có thể nướng lên rồi.

Sau bao ngày vận chuyển thì cũng không còn được tươi như ban đầu nữa, sau khi cất đồ xong Cố Tiêu liền đi vào phòng bếp băm tỏi xắt ớt.

Tỏi nhuyễn và ớt chính là nguyên liệu quan trọng để làm món hàu nướng tỏi, trước đây Cố Tiêu ở nhà đã từng nướng qua, tỏi nhuyễn, ớt rồi cho thêm nước tương, đường và muối vào, chủ yếu là nếm thử mùi vị của hàu.

Bếp than và giá sắt, một bên làm món hàu nướng tỏi, một bên làm món cà tím nướng tỏi.

Mùi thơm rất nhanh đã bay tới nhà ở cách vách.

Tống Chiêu Thanh uống say, buổi sáng miễn cưỡng đi tới Lục bộ, giữa trưa trở về dạ dày vẫn còn khó chịu, ngửi thấy mùi thơm hắn cảm thấy còn có thể uống thêm vài chén nữa.

Ngửi thấy mùi thơm chưa từng ngửi qua mà cảm thấy có chút mơ màng, bên trái hắn là Thẩm gia, bên phải là Chúc gia, mùi thơm thoang thoảng truyền qua từ bên trái.

Tống Chiêu Thanh gõ cửa bên phải, một lúc sau Chúc Tu Viễn liền đi ra mở cửa, “Tống huynh.”

Tống Chiêu Thanh xoa bụng, “Ngày hôm qua uống nhiều quá, sáng nay cũng không ăn cơm, trong nhà nồi nguội bếp lạnh, chẳng biết có thể tới cọ một bữa cơm hay không?”

Chúc Tu Viễn nói: “Ta không có nấu cơm.”

Tống Chiêu Thanh: “Nhà Thẩm huynh có nấu.”

Loading...