Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:54:19
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần thị sớm đã quên trước đây nói gì nàng ta cũng không muốn đại oa đi Phủ Ninh, bây giờ thì chỉ nghĩ đến hàu bao nhiều cân, có thể bán được bao nhiêu tiền.

Hai túi lớn, có khoảng năm sáu trăm cân, nếu có thể bán đi hết, thì sẽ thu được 5-60 lượng bạc.

Trần thị tính toán ở trong lòng, eo cũng không còn đau nữa, còn chủ động hỏi Cố Tiêu giá nướng khi nào mới làm xong.

Cố Tiêu đặt làm từ mười ngày trước, thợ rèn nói nửa tháng có thể làm xong, ngày mai có thể đi hỏi một chút, cho thêm chút tiền cũng được.

Trần thị: “Vậy thì lát nữa để nhị oa đi hỏi một chút, buổi tối chắc là sẽ có nhiều người mua hàu, chúng ta ăn cơm trưa trước đi, nghỉ ngơi một lát rồi mới làm tiếp.”

Cố Tiêu xoa xoa cổ tay, vui vẻ đồng ý, “Nếu như tối nay bận quá thì muội sẽ không về nữa, ngày mai chắc là còn có người đưa hàu tới đây.”

Dọn qua nhà mới nhưng vẫn để lại đệm chăn ở quán ăn, chính là sợ ngày nào đó trời mưa hay tuyết rơi không thể quay về.

Bữa trưa là lẩu mì, cơm nước xong Cố Tiêu xách một bao tải vỏ sò vào trong phòng.

Vận chuyển tới đây có vỏ sò đã bị vỡ, Cố Tiêu phân loại chúng ra.

Vỏ sò là vật thường thấy ở ngoài biển, ngư dân hoặc là tiểu nương tử sẽ nhặt vỏ sò về xâu thành vòng cổ, không có trang sức bằng vàng, bạc hay là ngọc, đây là vật trang trí đẹp nhất.

Vỏ sò màu trắng là nhiều nhất, mặt trên có hoa văn nhàn nhạt, còn có màu hồng nhạt, màu vàng, màu tím, màu lam, ngoài vỏ sò ra thì còn có các loại ốc nữa.

Cố Tiêu vừa nhặt, vừa bỏ vỏ sò vào trong hộp gỗ, nhặt đến cái cuối cùng thì thấy có một bức thư đặt ở dưới.

Là Đại oa viết.

Thẩm Đại Oa ở tận Phủ Ninh xa xôi, thư nhét vào bên trong túi đựng vỏ sò.

Vỏ sò hắn mua theo cân, một cân là năm văn tiền, đều là do tiểu hài tử trong thôn nhặt ở bờ biển về, nếu thấy đẹp thì đại oa sẽ đưa nhiều thêm một văn tiền.

Một bao tải vỏ sò mà chỉ có 236 văn.

Sau này nếu gửi vỏ sò về,thì hắn cũng chỉ chọn cái đẹp thôi.

Trân châu thì có nhìn thấy, nhưng mà rất đắt, một viên tận mấy trăm văn, hắn có tìm mấy nhà nuôi trai, cái này phải hỏi lại mới được.

Hàu là tám văn một cân, lộ phí vận chuyển qua lại là hai lượng,khoảng bốn ngày là có thể đưa tới,mỗi ngày đưa một lần.

Đại oa nói ở ven biển ngoài bạch tuộc ra thì còn có nhiều loại hải sản khác nữa, rất nhiều, thôn dân sống ở ven biển nhiều thế hệ đều dựa vào nghề đánh bắt cá mà sống, không giống với Thịnh Kinh và Quảng Ninh.

Hắn trong khoảng thời gian này sẽ không về Thịnh Kinh, việc này ngàn vạn lần đừng nói với nương hắn.

Hàu là mua cho gia đình, vỏ sò là mang về cho Cố Tiêu, hắn chạy tới chạy lui, tiền bạc cầm tới tay lại đưa ra ngoài, mình thì vẫn là dáng vẻ kia.

Thẩm Đại Oa muốn vận chuyển trao đổi chút đồ.

Hắn viết thư bằng bút mượn từ ngư dân, cả gia đình Trịnh gia lo cho một người đọc sách, vị tiểu công tử kia chỉ mới có mười tuổi, mà đã có bộ dáng của người lớn rồi.

Thẩm Đại Oa đặt hai văn tiền xuống, “Đa tạ.”

Bây giờ Thẩm Đại Oa đang ở nhờ trong Trịnh gia, một tháng đưa 200 văn tiền tiền cơm. Trịnh gia có hai vị cô nương, lớn thì năm nay mười sáu, nhỏ thì mới có mười hai,lúc Thẩm Đại Oa đi ra ngoài vừa vặn gặp phải Trịnh cô nương.

Thẩm Đại Oa biết mình là người ngoài, ngày thường tránh được thì tránh, tránh không được thì chào hỏi một cái.

Hắn nhìn thoáng qua, bộ dáng của cô nương đó liền khắc ở trong đầu.

Mặt tròn mắt to, mặt bị gió biển thổi vào nên có chút đỏ, nhưng mà nhìn thập phần đáng yêu.

Trịnh cô nương gật đầu, “Thẩm Thành.”

Đại oa gãi gãi đầu, đối với cái tên này vẫn có chút không quen, người trong nhà đều gọi hắn là đại oa, “Ta viết thư về nhà, có mượn bút mực từ đệ đệ của cô nương, đa tạ!”

Hai người nói tổng cộng chỉ có hai câu, sau đó thì tách ra.

Thẩm Đại Oa nhét thư vào trong túi vỏ sò, sau đó thì vào trong thôn xem hải sản.

Ngư dân trong thôn vừa ra khơi chính là mấy ngày liền, mang về đủ loại hải sản.

Chỉ có một nhà vận chuyển hải sản từ Hải Thành tới Thịnh Kinh, hắn cũng có thể.

Đại oa cũng không ngại trời lạnh, ở bến cảng nhìn cá, cá vừa rời khỏi biển sẽ c.h.ế.t rất nhanh, bây giờ đã được đông lạnh nên rất cứng.

Ngư dân muốn đem cá vào trong huyện thành bán, một cân mười mấy văn tiền.

Đại oa nghĩ thầm, nếu như hắn có thể thu mua hải sản rẻ hơn một văn tiền, thì đã có lợi nhuận rồi.

Lại nói đến Cố Tiêu sau khi phân loại vỏ sò xong, thì làm một cái chuông gió trước.

Cành tre làm thành cái giá hình lục giác, đục sáu cái lỗ nhỏ, vỏ sò thì dùng một sợi dây bạc xâu lại, đầu tiên là vỏ sò màu trắng, sau đó là vỏ sò màu cam, rồi vỏ sò nhỏ màu hồng, cái ở dưới cùng là ốc biển nhỏ.

Chuông gió treo ở trước cửa sổ,khi gió thổi qua sẽ có âm thanh vang lên.

Cố Tiêu làm một cái chuông gió xong thì quán ăn lại bắt đầu bận rộn lên, Thẩm nhị oa đi tới cửa hàng rèn, đưa thêm hai lượng bạc, ngày mai là có thể làm xong giá nướng rồi.

Trần thị có hi vọng, làm càng thêm ra sức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-179.html.]

Kiếm được càng nhiều, thì sẽ tích góp được càng nhiều, Chu thị nói giao nộp lên một nửa, bạc dư lại thì tự mình giữ lấy, ai mà không muốn kiếm nhiều thêm một chút chứ.

Trần thị hy vọng tối hôm nay sẽ bán hết hàu đi. Giữa trưa bán được hơn ba mươi phần,buổi tối khách nhân còn đông hơn buổi trưa nữa, vừa bước vào không gọi gì khác, mà gọi hai phần hàu nướng trước.

“Thật là, vội vàng chạy tới đây, ta muốn đi uống canh thịt dê, ngươi cứ phải tới đây ăn mì……”

Người này cũng là khách quen của quán ăn, mấy ngày tới một lần, trời trở lạnh nên muốn ăn canh thịt dê cho ấm bụng, kết quả là bạn mình một hai cứ phải tới đây ăn mì.

“Không phải mì, mà là hàu nướng! Trưa nay vừa thêm món mới, cái tư vị kia, so với canh thịt dê thì không kém hơn chút nào đâu, ngươi nếm thử sẽ biết.”

Một trăm văn ba con, trưa nay ăn chưa đã thì buổi tối lại tới nữa, hàu nướng lên rất chậm,nên phải tới sớm hơn một chút mới được.

Người này cũng không thèm để ở trong lòng, có thể ngon đến mức nào chứ,nhưng mà tương mè của quán ăn Thẩm gia thì phải gọi là mỹ vị, tương mè ở mấy chỗ khác đều không phải là cái vị này, thôi thì ăn một bữa cũng được.

Bọn họ tới sớm, hàu nướng lên rất nhanh, một dĩa có ba con hàu nướng, đầy tỏi và ớt băm nhuyễn, thịt hàu trắng nõn, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.

Cũng may là quán ăn đang rất náo nhiệt,nên người khác không nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.

“Mau ăn đi, ăn lúc còn nóng, một ngụm ăn hết, không hề tanh chút nào!”

Người này vội vàng cầm một cái lên, đầu tiên là nếm thử một ít tỏi băm, sau đó thì dùng đũa gắp thịt hàu và tỏi băm bỏ hết vào trong miệng.

Quả nhiên là không tanh, đúng là mỹ vị mà.

“Ngon quá, nếu như có rượu thì còn gì tuyệt hơn!”

Sảnh chính ăn khí thế ngất trời, phòng bếp cũng khí thế ngất trời.

Đại Nha: “Nương, mười hai phần hàu nướng, ba phần lẩu mì, hai lồng tiểu long bao.”

Lý thị vội vàng nấu mì hấp bánh bao, “Được, bánh bao bưng lên đi, hôm nay đúng là rất bận rộn, Tiểu Tiểu, hàu bán được bao nhiêu phần rồi.”

Cố Tiêu nói: “Buổi tối gọi 56 phần rồi, ngày mai giá nướng tới thì sẽ nướng nhanh hơn, mấy phần mang đi thì để nướng sau, lo liệu không xuể thì chỉ có thể đợi thôi.”

Hôm nay có lẽ sẽ bận tới tối muộn, buổi tối trời còn lạnh nữa, nên trực tiếp ở lại quán ăn.

Cố Tiêu có chút nhớ Thẩm Hi Hòa rồi, ngủ một mình, hình như có chút lạnh.

Quán ăn thẩm gia ra món ăn mới bán rất chạy, thực khách rất vừa lòng, người không ăn được cay thì làm cay ít một chút, hương vị cực kỳ tươi ngon.

Không uống canh thịt dê nhưng cũng rất ấm áp,

Người thì nhiều mà bàn thì ít, không có bàn trống thì ngồi chung bàn với nhau, Lễ Bộ thị lang Ngô Quang Vinh hôm nay tan làm muộn, gọi món hàu nướng không biết khi nào mới có,nên chỉ có thể ăn mì trước.

Hắn ngồi chung bàn với những người khác, trời tối nên nhìn không rõ người bên cạnh là ai, lúc đang chờ thức ăn thì Ngô Quang Vinh càng nhìn càng thấy quen mắt, “Chúc Tu Viễn?”

Chúc Tu Viễn ngẩng đầu lên, Tống Chiêu Thanh ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên theo, “Ngô đại nhân.”

Ngô Quang Vinh nhìn về phía trước, “Thẩm đại nhân không có ở đây sao?”

Tống Chiêu Thanh ho khan một tiếng, “Thẩm huynh đã thành thân rồi, suốt ngày đi chung với chúng ta thì giống gì chứ, hắn về nhà rồi, hai người bọn ta nghĩ đến nồi nguội bếp lạnh ở trong nhà,nên tới quán ăn ăn một bữa cơm, ăn xong lại trở về.”

Ngô Quang Vinh gật đầu, hắn có tức phụ mà còn ăn ở bên ngoài, thật đúng là không nên, sau đó lại gọi thêm hai phần hàu nướng mang về cho phu nhân nếm thử.

Ăn cơm không nói chuyện công việc, ba người ăn cực kỳ thống khoái, nếu như không phải không có rượu, thì đã có thể uống một ly rồi.

Nếu như cuộc sống cứ trôi qua như vậy, thì hình như cũng không còn hâm mộ Thẩm Hi Hòa nhiều như vậy nữa.

Ba người đang ăn vui vẻ,nên cũng không nhìn kỹ người bưng đồ ăn lên cho bọn họ là ai.

Tống Chiêu Thanh cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hắn lay Chúc Tu Viễn một cái, “Người vừa rồi hình như là đệ muội.”

Chúc Tu Viễn nấc cụt một cái, “Đệ muội?”

“Chắc là quán ăn đang bận, nên tới đây hỗ trợ, chúng ta đừng gây thêm phiền làm gì, ăn nhiều một chút là được.” Tống Chiêu Thanh ăn hai chén mì và sáu con hàu nướng, Chúc Tu Viễn ăn một chén mì, một lồng bánh bao và sáu con hàu.

Bữa cơm này sắc vị đầy đủ, chỉ tiếc là không có rượu.

Quán ăn bận cho đến giờ Hợi mới đóng cửa, hàu bán được 293 phần, sau đó là bởi vì nướng quá chậm, mà trời đã muộn nên không bán nữa.

Nếu không thì bốn cái bồn lớn này chắc chắn sẽ bán hết toàn bộ.

Sau khi dọn dẹp quán ăn sạch sẽ, Cố Tiêu mệt đến nỗi cánh tay cũng không muốn nhấc lên, cô về phòng đốt chậu than lên, ngâm chân, đắp chăn bông cho thật chặt rồi đi ngủ.

Cửa sổ đã đóng kín, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng chuông gió, Cố Tiêu chìm vào mộng đẹp trong âm thanh này.

Cũng không trở về, buổi tối tam nha ngủ chung với Chu thị.

Thẩm Hi Hòa thì ngủ một mình.

Hắn cho rằng Cố Tiêu sẽ trở về, kết quả là chờ tới chờ lui cũng không thấy người đâu.

Đêm khuya tĩnh lặng, một đêm này ngủ cực kỳ không an ổn, ngày hôm sau hắn vừa mở cửa ra đã thấy trên mặt đất có một lớp tuyết.

Lớp tuyết dày bằng một ngón tay, tuyết rơi rất lớn, đến giữa trưa thì tuyết phải tới một tấc.

Thẩm Hi Hòa nhìn tuyết ở trên mặt đất, thầm nghĩ, hôm nay chắc là Cố Tiêu cũng không về rồi.

Loading...