Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:54:21
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường đọng tuyết không dễ đi, đạp lên tuyết thì chân sẽ lún sâu vào, hơn nữa còn mang giày vải nữa.

Cũng may là quan xá cách Lục bộ rất gần, chỉ cần đi bộ mười lăm phút là tới.

Tới Lục bộ, Thẩm Hi Hòa phủi tuyết ở trên vai xuống,rót một ly nước ấm, rồi làm việc cả một buổi sáng.

Hộ Bộ phụ trách hộ tịch, tài chính, thuế ruộng, thuế quan, và rất nhiều công việc khác nữa.

Thẩm Hi Hòa lại ngước mắt lên, tuyết bên ngoài đã dày hai tấc, một mảnh trắng xoá, bông tuyết đã lớn giống như lông ngỗng vậy.

Giữa trưa người Lục bộ đơn giản ăn chút gì đó, Chúc Tu Viễn nói: “Tuyết này còn phải rơi mấy ngày nữa.”

Hắn giỏi quan sát hiện tượng thiên văn, tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu, sang năm sẽ là một năm bội thu.

Thẩm Hi Hòa: “Còn phải rơi mấy ngày nữa sao?”

Chúc Tu Viễn: “Ít nhất cũng phải năm sáu ngày, huynh nhìn những đám mây ở trên bầu trời đi, một chốc một lát cũng không tản đi hết được.”

Mặc dù tuyết rơi nhiều là điềm lành, nhưng mà bá tánh không thể ra khỏi cửa, tuyết dày cũng sẽ làm sập nhà cửa. Những năm trước khi trời đổ tuyết, ban đêm bá tánh ngủ rất say, tuyết đã làm sập mái nhà, ngày hôm sau mới phát hiện người không còn nữa, một nhà mấy mạng người không còn ai sống sót.

Hộ Bộ phải đi vào trong thành và ngoài thành nhắc nhở bá tánh tu sửa phòng ốc, Thẩm Hi Hòa đi tới thành bắc, lúc trở về thì trời đã tối đen.

Mặt hắn bị đông lạnh đến trắng bệch, tuyết đọng đầy trên tóc và đầu vai, bây giờ cả người đều ướt đẫm.

Hai người Chúc Tu Viễn đang chuẩn bị tan làm, Lại Bộ và Lễ Bộ không cần đi ra ngoài, hai người bọn họ đang định đi tới quán ăn Thẩm gia một chuyến.

Mặc dù thời tiết không tốt và hơi lạnh, nhưng mà ăn chút đồ vào thì cả người sẽ ấm áp hẳn lên.

Tống Chiêu Thanh nhớ tới ngày hôm qua có nhìn thấy Cố Tiêu, cũng không biết là muội ấy đã về Thẩm phủ chưa, “Thẩm huynh trực tiếp về nhà sao?”

Thẩm Hi Hòa lắc đầu, hắn muốn đi một chuyến tới quán ăn. Trời lạnh, hắn phải đem áo choàng qua cho Cố Tiêu, hắn còn mang hạt dẻ rang đường từ thành bắc về nữa, mùi rất thơm và ngọt.

Tống Chiêu Thanh lập tức đoán ra được Thẩm Hi Hòa muốn đi đâu, cái này không phải là khéo rồi sao, “Ta mới vừa học đánh xe,nếu không thì tiện đường đưa huynh qua đó?”

————

Mặc dù hôm nay tuyết rơi, nhưng mà việc buôn bán của quán ăn lại rất tốt.

Khách nhân gọi hàu đều là gọi từng phần từng phần, trời đã tối mà sảnh chính vẫn chật kín khách.

Buổi sáng nhị oa đã mang giá nướng về, đặt than vào, rồi đặt tấm lưới sắt lên trên, một lần có thể nướng mười mấy phần, nếu đông người quá thì nướng bằng bếp than, rất nhanh.

Cố Tiêu sáng sớm thức dậy đã thấy tuyết rơi, vốn dĩ cô tưởng hàu sẽ đưa tới chậm, kết quả là sắp đến giữa trưa thì đã đưa tới đây.

Cộng với số hàu ngày hôm qua,thì vừa đủ để bán ngày hôm nay.

Đến buổi tối, hàu còn thừa lại hơn hai bồn.

Không tính ở sảnh chính,thì đa số mang về là nhiều, có người đem về mười mấy phần, còn có người sợ tuyết rơi quán ăn không kinh doanh, nên gọi nhị oa lại hỏi: “Ngày mai có buôn bán không.”

Nhị oa liếc nhìn tuyết rơi dày đặc ở bên ngoài, trời lạnh như vậy, còn hỏi có buôn bán hay không,cũng không chê ra cửa dẫm đầy một chân tuyết hay sao.

Ai mà quan tâm cái này chứ.

Trời lạnh ra ngoài ăn chén mì, ăn hàu nướng, tự tại biết bao nhiều, nếu như có rượu thì càng tự tại hơn nữa.

Trên đường trở về còn có thể ngắm cảnh tuyết ở xung quanh nữa.

“Nếu như có buôn bán thì ngày mai ta còn tới nữa.” Thực khách cho rất nhiều sa tế vào trong mì, uống một ngụm canh vào thì cả người ấm áp hẳn lên.

Thẩm nhị oa gật đầu, “Có bán.”

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì mỗi ngày đều có hàu đưa tới đây, nếu không bán thì nhà mình ăn không hết.

Thực khách yên tâm,thoải mái ăn mì ăn thịt dưới ngọn đèn dầu to bằng hạt đậu.

Một đợt thực khách đi rồi lại có thêm khách mới bước vào, một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa quán ăn Thẩm gia, bánh xe lún sâu vào trong tuyết, Thẩm Hi Hòa ôm đồ xuống xe, còn Tống Chiêu Thanh thì dắt ngựa vào trong viện.

Hắn đứng ở trước cửa quán ăn, phát hiện lá cờ bảng hiệu đã dính không ít tuyết, quán ăn cực kỳ náo nhiệt, Cố Tiêu bưng chén mì ra, đặt mì lên trên bàn, cô cười một cái với thực khách, rồi xoay người quay lại phòng bếp ở phía sau.

Thẩm Hi Hòa thở ra một hơi, rất nhanh đã hòa vào trong tuyết, “Phu nhân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-180.html.]

Cố Tiêu dừng lại bước chân,hình như cô nghe thấy giọng nói của Thẩm Hi Hòa.

Cô quay đầu lại, Thẩm Hi Hòa đang đứng ở dưới đèn lồng màu đỏ, bông tuyết từ trên trời rơi xuống, đáp xuống phiến đá vừa mới quét qua ở trong sân.

Ngắn ngủn một cái chớp mắt, lại phủ thêm một lớp tuyết lên nữa.

Cố Tiêu nâng váy đi xuống, hai mắt sáng lên, “Sao huynh lại tới đây!”

Thẩm Hi Hòa nói: “Ta mang hai bộ quần áo tới cho muội, mau vào nhà đi, đừng để cảm lạnh.”

Cố Tiêu nhìn trước n.g.ự.c Thẩm Hi Hòa, là áo choàng màu xanh lá của mình, “Muội ở chỗ này không lạnh tới được, huynh cứ phải chạy tới đây một chuyến, nơi này có than có lửa, một chút cũng không lạnh.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Tuyết lớn, áo choàng ấm hơn.”

Thẩm Hi Hòa nửa ôm Cố Tiêu vào nhà, “Hôm nay ta đi tới thành bắc, thấy trên đường có bán hạt dẻ rang đường, liền mua một gói về.”

Cố Tiêu sờ vào túi, đã lạnh hết rồi, vừa mới ra khỏi lò chắc là vẫn còn nóng hổi, “Lát nữa bỏ lên bếp lò nướng một lát, nương ở nhà vẫn ổn chứ, còn có tam nha nữa, đừng có ham chơi mà đi nghịch tuyết……”

“Tam nha rất nghe lời, ta là lo lắng muội sẽ mê cảnh tuyết, thời tiết lại lạnh……”

Trời đúng là rất lạnh, Tống Chiêu Thanh buộc ngựa vào trong lều, xe ngựa thì để ở bên ngoài. Hắn nhìn Thẩm Hi Hòa, cảm thấy không chỉ người lạnh,mà trong lòng cũng lạnh căm căm.

Thẩm Hi Hòa tới quán ăn là vì Cố Tiêu.

Còn hai người bọn họ tới đây là vì cái gì, là vì hàu nướng.

Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn cũng không sợ người lạ, tìm hai cái ghế trống ngồi xuống rồi gọi món, xoa hai tay rồi chờ bưng thức ăn ra.

Tống Chiêu Thanh hít mũi, “Nhất định phải ăn nhiều một chút, nếu không thì uổng công tới đây một chuyến rồi……”

Trần thị các nàng không nghĩ tới tối rồi mà Thẩm Hi Hòa còn tới đây, nấu chén mì rồi nướng ba con hàu, để Thẩm Hi Hòa ăn lúc còn nóng.

Cố Tiêu nhìn sảnh chính, để nhị oa tặng không ít thức ăn cho bọn người Tống Chiêu Thanh, “Cứ ghi sổ cho ta.”

Đồng liêu của Thẩm Hi Hòa, không cần thiết ăn đồ trong nhà mà không trả tiền.

Thẩm Hi Hòa cũng rất đói,phải đi tới từng nhà hỏi, chân cũng đã đông cứng rồi.

Một chén mì đi xuống, cả người đều ấm áp hẳn lên.

Cố Tiêu thấy hắn đã ăn xong, bèn vào phòng bếp gói lại chút thức ăn, “Mấy thứ này mang về cho nương và mọi người.”

Ba phần hàu nướng, hai lồng bánh bao, hàu thì buổi tối dùng bếp than làm nóng lên là có thể ăn rồi, bánh bao thì để sáng mai ăn.

Thẩm Hi Hòa không nhận lấy, hắn nói: “Đêm nay ta sẽ không quay về.”

Thẩm Hi Hòa ngồi xe ngựa tới, lát nữa theo bọn Tống Chiêu Thanh trở về là vừa vặn.

Cố Tiêu cũng muốn Thẩm Hi Hòa ở lại, nhưng mà nếu ở lại thì sáng mai hắn làm sao mà trở về đây, “Huynh về đi, ngày mai không bận nữa thì muội cũng sẽ quay về.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Bây giờ có về thì cũng đã muội rồi, sáng mai đi qua đó, cũng chỉ hơn nửa canh giờ mà thôi.”

Hắn đi tới thành bắc cũng phải mất hơn một canh giờ.

Thẩm Hi Hòa không muốn Cố Tiêu trở về, trời lạnh mà đường còn không dễ đi, một mình cô thì làm sao mà về được.

Cố Tiêu: “Sáng mai quá sớm, huynh……”

Trần thị từ phòng bếp đi ra, “Tiểu Tiểu đêm nay trở về không phải là được rồi sao, dù sao thì mọi người cũng đã biết làm hết rồi, quán ăn cũng không cần nhiều người như vậy, Tiểu Tiểu về trước đi.”

Làm buôn bán, có người hướng dẫn cho mình, còn lại thì phải tự mình làm, không thể chuyện gì cũng làm phiền tới Cố Tiêu được.

Lý thị cũng nói: “Quán ăn có chúng ta là đủ rồi, Tiểu Tiểu trở về đi, chờ tuyết ngừng thì bọn ta cũng về nhà ở.”

Thẩm Hi Hòa nhìn về phía Cố Tiêu, Cố Tiêu về phòng thu dọn đồ đạc,cô cũng không mang theo gì nhiều, chỉ có vỏ sò mà đại oa gửi về.

Cô kêu Thẩm Hi Hòa để vỏ sò lên trên xe ngựa, sau đó chờ Tống Chiêu Thanh bọn họ ăn xong thì cùng nhau ngồi xe ngựa về nhà.

Cố Tiêu bọc áo choàng, ngồi ở bên cạnh Thẩm Hi Hòa, xe ngựa lắc lư, Cố Tiêu hai ngày này cũng rất mệt mỏi, ngồi một lát đã ngủ thiếp đi.

Cô dựa đầu vào vai Thẩm Hi Hòa, vẫn đang đội mũ, sườn mặt có một lớp lông tơ màu trắng, Thẩm Hi Hòa nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó duỗi tay đỡ lấy đầu của Cố Tiêu, để cho cô có thể ngủ thoải mái một chút.

Loading...