Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 181
Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:37
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn hôm nay ăn hơi nhiều, ngồi ở đối diện nhắm mắt dưỡng thần, bên tai có tiếng trục xe đang chuyển động và tiếng xào xạc của bông tuyết, làm thời tiết rét lạnh và buồn tẻ tăng thêm một chút âm thanh sống động.
Xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước, chưa đến nửa canh giờ, đã đến phố Chu Tước.
Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn xuống xe trước, Thẩm Hi Hòa lay nhẹ tay Cố Tiêu, “Phu nhân, chúng ta về đến nhà rồi.”
Một giấc này Cố Tiêu ngủ rất ấm áp, trong xe ngựa có chậu than, còn khoác áo choàng nữa, nên không lạnh chút nào.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, “…… Tới rồi sao?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Về đến nhà rồi, xuống xe trước, trở về rồi ngủ tiếp.”
Cố Tiêu muốn ăn vạ ở trong lòng n.g.ự.c của Thẩm Hi Hòa không muốn dậy, nhưng mà đứng dậy là có thể về phòng ngủ, có ổ chăn ấm áp và bếp lò.
Cố Tiêu nhích lại gần cửa xe ngựa, gió lạnh vừa thổi qua thì cả người thanh tỉnh hơn không ít, “Chúng ta về nhà đi.”
Trên tuyết xuất hiện thêm hai hàng dấu chân,cửa lớn Thẩm gia mở ra rồi lại khép lại, chắn lại gió tuyết lạnh lẽo ở bên ngoài.
Ngày hôm sau.
Thẩm Hi Hòa sáng sớm đã đi làm, Cố Tiêu nằm ở trong ổ chăn không muốn dậy.
Cô duỗi một cánh tay ra, chăn bông đỏ thẫm làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, trên đó còn có mấy vết đỏ nữa, Cố Tiêu vẫn còn nhớ rõ dấu vết này làm sao mà có.
Cố Tiêu ấn một cái, có chút đỏ, nhưng mà không đau.
Bên ngoài chăn rất lạnh, Cố Tiêu lại rụt cánh tay về, cô nằm một hồi lâu, mới chậm rì rì thức dậy dọn dẹp.
Bên ngoài trời trắng xóa, tuyết rơi nhỏ hơn một chút, cửa vừa mở ra, liền có tuyết rơi rào rạt từ trên nóc nhà xuống.
Cố Tiêu lùi vào trong phòng tránh một lát, cô nhìn thoáng qua nhà chính, chỉ thấy tam nha đang trốn ở phía sau cánh cửa, trên tay còn cầm một quả cầu tuyết nhỏ nữa.
“Tiểu thẩm!” Tam nha nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, trong miệng gọi tiểu thẩm.
Cố Tiêu bế nó lên, “Sao lại đi chơi tuyết rồi,có lạnh hay không, nãi nãi đâu?”
Tam nha cười khanh khách không ngừng, “Không lạnh! Nãi nãi ở trong phòng, có để lại canh trứng cho tiểu thẩm đấy!”
Cố Tiêu hôn một cái lên khuôn mặt đã bị đông lạnh đến đỏ bừng của tam nha, “Vậy thì ăn canh trứng với tiểu thẩm nha, ăn xong rồi tiểu thẩm sẽ mang con đi chơi vỏ sò.”
“Vỏ sò là gì? Ăn ngon không?” Tam nha ném quả cầu tuyết đi, vỗ vỗ bàn tay lạnh lẽo của mình, sau đó cẩn thận để không chạm vào mặt của Cố Tiêu.
Cố Tiêu nói: “Đẹp, rất đẹp, có thể làm một cái vòng tay cho tam nha nha.”
“Vậy thì đi chơi vỏ sò đi! Chơi một ngày luôn!”
Cố Tiêu ôm tam nha đi vào phòng bếp, ăn cơm xong liền về phòng làm trang sức bằng vỏ sò.
Trang sức bằng vỏ sò không giống như chuông gió, không phải đơn giản chỉ là xâu lại thành một chuỗi là được, lấy vỏ sò ra mài giũa và đánh bóng, sau khi đã đánh bóng xong thì trên lớp vỏ sẽ ánh lên một lớp ánh sáng, màu vàng nhạt và màu hồng nhạt, nhìn còn đẹp hơn trân châu đá quý nữa.
Vỏ sò sau khi đã đánh bóng xong thì vẫn chưa hoàn thành,mà còn phải lấy bạc làm thành một cái giá đỡ nữa.Tuyết lớn rơi năm sáu ngày, Cố Tiêu vẫn luôn ở trong nhà làm trang sức.
Chờ tuyết ngừng rơi, Cố Tiêu mang theo mấy món đồ trang sức này đi tới Đa Bảo Các.
Đa Bảo Các không thể so với quán ăn, tuyết rơi một ít thì khách đã ít hẳn đi.
Mấy ngày nay, tổng cộng mới kiếm được bảy mươi lượng bạc.
Trương Tự đã sầu gần c.h.ế.t rồi, may là Cố Tiêu đã tới.
“Tiểu đông gia, cô đã tới rồi, trên đường có lạnh hay không, uống ly trà nóng, ăn miếng điểm tâm nhỏ trước đi,” Trương Tự bưng trà rót nước bận trước bận sau, “Mỗi năm vào mùa đông, tuyết mà rơi thì việc kinh doanh cũng hiu quạnh, nhà khác cũng như vậy.”
Cố Tiêu uống một ngụm trà nóng, “Chờ tuyết tan thì mọi người sẽ ra khỏi cửa, đến lúc đó sẽ cho ra mẫu trang sức mới.”
Trương Tự hỏi: “Trang sức mới gì?”
Một cây trâm hình con bướm làm bằng vỏ sò, lấy vỏ sò mài thành hình dạng con bướm, với bạc trơn làm giá đỡ, mài giũa đánh bóng, ngân quang sáng lấp lánh.
Trang sức bằng vỏ sò là một bộ, vòng tay là hình cỏ bốn lá, cũng là dùng bạc, vòng cổ bằng vàng, mặt dây chuyền cũng là cỏ bốn lá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-181.html.]
Dây đeo khâm bước làm thành hình ba đóa tường vân, phía dưới là tua rua màu bạc.
Một bộ trang sức gồm có bốn món, mỗi loại đều có thể lấy ra ngoài, Cố Tiêu còn mang theo một hộp vỏ sò đã mài xong nữa, có thể trang trí ở trên cây quạt, nhưng mà bây giờ chắc là không dùng đến.
Nếu như hỏi trang sức làm bằng vỏ sò đẹp ở chỗ nào, vậy thì Cố Tiêu sẽ nói, đó chính là hoa văn ở trên vỏ sò, mỗi vỏ sò đều không giống nhau.
Đường vân ở bên trên khác với độ bóng của đá quý và trân châu, nhìn vào có cảm giác rất ấm áp và dễ chịu.
Mấy năm nay Trương Tự đã gặp qua không ít thứ tốt, cũng đã từng tìm ngọc thạch và hạt châu cho Cố Tiêu, nhưng chưa từng nhìn thấy những thứ này.
Những con bướm màu trắng đang vỗ cánh như sắp bay đi, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, đẹp không sao tả xiết.
Mấy mảnh nhỏ đựng ở trong tráp không phải là đá quý, cũng không phải là ngọc thạch.
Trương Tự ngơ ngác hỏi: “Cái này làm bằng gì?”
Cố Tiêu: “Là vỏ sò.”
Trương Tự kinh hãi, “Ta đã thấy qua mấy người bán hàng rong bán vỏ sò rồi, nhưng làm thế nào mà có thể làm ra được thứ như thế này chứ!”
Hoàn toàn không phải là đồ tốt gì, vỏ sò rất thô ráp, bề mặt cũng không bóng loáng, thì làm sao có thể sáng bóng như vậy được chứ.
Cố Tiêu cười nói: “Mấy thứ như ngọc thạch trước khi chưa được mài giũa không phải cũng rất thô ráp hay sao.”
Giống như mọi người hay nói ngọc không mài không sáng, mấy thứ giống như vỏ sò cũng vậy.
Trương Tự cười hai tiếng, là hắn kiến thức hạn hẹp, thứ có thể làm thành đồ trang sức có rất nhiều, vỏ sò cũng không có gì kỳ quái, chỉ là ở thành Thịnh Kinh hiếm khi thấy mấy thứ này, không biết phải định giá bao nhiêu đây……
“Tiểu đông gia, một bộ như vậy, chắc phải bán với giá cao rồi.”
Tuyết rơi liên tiếp mấy ngày nay, Đa Bảo Các mới chỉ kiếm được có bảy mươi lượng bạc, đã đến lúc nên kiếm thêm chút thu nhập rồi.
Vật lấy hiếm làm quý, mua đồ cũng không nhất thiết phải mua đồ trang sức bằng vàng,bạc hay là ngọc làm gì, đồ đã đẹp thì đều có nét đặc sắc của riêng nó.
Trương Tự và Cố Tiêu thương lượng giá cả xong, sau đó tìm một cái hộp gỗ đẹp, phủ một tấm vải nhung lên trên rồi đem bày ở lầu một của Đa Bảo Các.
Thời tiết chuyển biến tốt đẹp hơn, ánh mặt trời chiếu trên nền tuyết, ánh lên một màu vàng chói mắt.
Gió và tuyết cuối cùng cũng đã ngừng, thời tiết cũng chuyển lạnh hơn, còn lạnh hơn so với mấy ngày tuyết rơi nữa, nhưng cho dù như vậy, thì mọi người cũng muốn ra ngoài dạo một lát.
Ở nhà buồn chán mấy ngày nay, cũng đã nhớ đến bánh kem nhỏ của Đa Bảo Các rồi.
Hôm nay bánh kem nhỏ là màu hồng nhạt, bên trong kem bơ có cho thêm mứt dâu tây.
Từ khi làm bánh kem nhỏ vào đầu xuân, Trương Tự liền đi khắp các nơi tìm trái cây tươi về, trái cây rất khó tìm, Trương Tự liền chờ đến khi có nhiều trái cây thì để cho sư phó làm không ít mứt trái cây.
Muốn dùng khi nào thì cứ lấy khi đó,mặc dù không được tươi như trái cây tươi, nhưng mà bỏ thêm đường vào thì mùi vị rất ngon.
Một cái ly sứ màu xanh nhạt đựng một cái bánh kem nhỏ mềm như bông, bên trên có phủ một lớp kem bơ màu trắng hồng, trên cùng được tô điểm bằng một đóa hoa hải đường bằng kem bơ màu hồng nhạt, màu vàng và màu xanh lục.
Sư phó làm điểm tâm của Đa Bảo Các là mời từ Ngự Phương trai về, yêu thích nghiên cứu, bánh kem mà hắn làm ra nhìn còn đẹp hơn mấy cái mà trước đây Cố Tiêu từng thấy nữa.
Có câu nói thời cơ tới thì phải biết nắm lấy, Lý chưởng quầy năm sau có khả năng sẽ mở cửa hàng ở Thịnh Kinh, đến lúc đó lợi nhuận được chia không phải sẽ là hai phần rồi sao.
Dùng muỗng nhỏ múc một ngụm, vị đầu tiên nếm được là vị dâu tây, sau đó là vị của đào, cuối cùng là một chút vị trà tươi.
Ăn một miếng bánh kem, lại uống một ngụm trà hoa, cả người đều ngọt lịm.
An Vân thở ra một hơi, nàng cầm chén trà lên rồi nhìn trái nhìn phải, “Mấy ngày không tới, có đồ gì mới hay không?”
Trương Tự nói: “Quận chúa tới sớm, vừa hay có đồ trang sức mà đông gia của chúng tôi mới làm.”
An Vân vừa tới đã trực tiếp đi lên lầu hai, nên cũng không nhìn kỹ, vừa nghe thấy là Cố Tiêu làm, liền ngồi thẳng người lên, “Cố cô nương làm sao? Mau lấy cho ta nhìn xem.”
Trương Tự đáp một tiếng, An Vân quận chúa luôn ra tay rộng rãi,người khác không nhất định sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua đồ đâu.
Trương Tự xuống lầu một mang đồ trang sức lên, hộp gỗ chạm rỗng màu nâu sẫm, có một cái khóa nhỏ nhìn rất độc đáo, lạch cạch một tiếng mở ra, trang sức bằng vỏ sò liền lộ ra ở trước mặt An Vân.
Có lẽ là tuyết vừa mới ngừng rơi, mặt trời vừa mới ló dạng,nên hôm nay ánh sáng ở trong phòng rất tốt, vừa nhìn đã thấy có ánh sáng lấp lánh, ẩn ẩn còn có chút tiên khí nữa.