Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:39
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy vị cô nương đi cùng đều hơi há hốc mồm, có vị cô nương gia nào mà không thích mấy thứ đồ sáng lấp lánh chứ, một vị cô nương trong đó liếc mắt một cái đã nhìn trúng cây trâm hình con bướm, nhưng mà ngại An Vân ở đây nên không dám nói.

Cho dù có nói, thì nàng ta cũng không thể một lúc lấy ra nhiều tiền như vậy được.

An Vân duỗi tay cầm cây trâm lên, bạc trơn được mài giũa đến bóng loáng, ẩn ẩn có thể nhìn thấy mắt mình được phản chiếu ở trên đó, mấy con bướm ở bên trên……

An Vân hỏi: “Đây là cái gì, ta chưa thấy qua bao giờ.”

Trương Tự nói: “Cái này là bối mẫu,nhưng mà không phải là dược liệu, mà là được mài giũa từ vỏ ngọc trai, chúng ta đều biết trai có thể lấy ngọc, nhưng mà không biết vỏ của nó cũng có thể đẹp như vậy.”

An Vân sờ cây trâm bối mẫu, “Đúng vậy, toàn thân đều đẹp.”

“Cả bộ trang sức này đều làm từ cây bối mẫu, gồm có trâm cài, vòng tay, chuỗi ngọc và dây đeo khâm bước.” Trương Tự giơ bốn ngón tay lên, “Tổng cộng có bốn loại, một bộ là 500 lượng bạc, quận chúa nếu như không gấp, thì có thể chờ thêm một đoạn thời gian nữa, sẽ có bông tai bằng cây bối mẫu nữa.”

Giá cả cũng không đắt lắm, một đôi là mấy lượng bạc, bán chủ yếu là số lượng, vật lấy hiếm làm quý, trang sức nguyên bộ cũng chỉ có một bộ mà thôi.

Huống chi đồ mà Cố Tiêu làm ra không giống với đồ mà mấy người học đồ làm.

An Vân có chút không nỡ buông tay, bây giờ đã gần cuối năm rồi, nàng đang cần một bộ trang sức mới, 500 lượng, một bộ ngọc bội hay trang sức cũng có thể mua được.

Nhưng mà cây bối mẫu này chỉ có một bộ, còn là do Cố Tiêu làm nữa.

An Vân thấy mấy vị cô nương khác muốn mua nhưng lại không nỡ mua, muốn nhìn muốn sờ nhưng lại do dự,thì trong lòng cũng yên tâm hơn.

“Gói lại đi, bông tai khi nào thì đến?”

Trương Tự nói: “Còn phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa, đông gia của chúng tôi nói, bông tai ngài ấy làm không kịp,đợi làm xong thì sẽ đưa qua cho quận chúa.”

An Vân: “Cố cô nương tới đưa sao, là đưa tới vương phủ sao?”

“…… Là người của chúng tôi đi đưa.” Trương Tự thấy An Vân bỏ đồ vào trong hộp rồi đậy lại, lát nữa sẽ lấy tơ lụa gói lại.

An Vân: “…… Ồ, vậy thì Cố cô nương khi nào tới đây? Ta có làm đồ chơi vải nỉ,làm đẹp hơn trước đây rất nhiều, muốn cho cô nương ấy nhìn xem.”

Trương Tự hít sâu một hơi, Cố Tiêu sợ phiền phức, nếu không thì dựa vào việc giao thiệp với mấy vị quý nữ,thì việc buôn bán của Đa Bảo Các chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.

“Tiểu đông gia khi nào tới đây thì ta cũng không biết. Đồ chơi vải nỉ thì sư phó Linh Đang cũng có thể xem, nếu không thì để ta gọi nàng ấy tới đây……”

An Vân xua tay, “Quên đi.”

Nàng muốn gặp Cố Tiêu thì đưa thiệp bái phỏng là được rồi, cần gì làm mấy cái trò mà ngẫu nhiên gặp được chứ, nàng đi theo Trương Tự xuống lầu tính tiền, sau đó thì giải quyết nốt chỗ bánh kem nhỏ còn lại, rồi ôm tráp trở về vương phủ.

Cố Tiêu về đến nhà, lấy mấy cái vỏ sò còn dư lại ra, vỏ sò mà Thẩm Đại Oa gửi về có không ít mấy con ốc biển nhỏ màu trắng, Cố Tiêu muốn dùng chúng để làm mấy con thỏ con, cho tam nha một con, dư lại thì bán ở Đa Bảo Các.

Không thể dùng keo để dính lại được,nên Cố Tiêu đục một cái lỗ nhỏ ở trên ốc biển, sau đó dùng một sợi tơ màu trắng xâu lại, xâu từng cái một, rồi từ từ tạo hình thành một chú thỏ nhỏ.

Ốc biển có màu trắng, con thỏ cũng là màu trắng, mắt thì dùng một viên đá màu đỏ đính lên, trên lỗ tai còn có hoa văn của ốc biển nữa,nhìn rất sống động.

Thỏ con mèo con, Cố Tiêu làm hai cái, trời đã tối mịt, cô thắp đèn lên, chà xát tay rồi đi ra ngoài làm cơm tối.

Chu thị đã nấu cháo xong rồi, mùa đông rau rất ít, trong nhà chỉ có cải trắng, củ cải và khoai lang đỏ, có thể xào hoặc là hầm,rồi bỏ một chút thịt vào, cũng rất thơm.

Chu thị nướng mấy cái bánh, rồi múc một ít sốt thịt bò, “Tiểu Tiểu, thắp đèn sớm một chút đi, đừng để hư mắt.”

Cố Tiêu vui vẻ mà gật đầu, “Trời tối thì con sẽ không làm nữa, nương, chờ tuyết tan gần hết,thì đại tẩu và mọi người chắc cũng về rồi.”

Chu thị gật đầu, “Đừng lúc nào cũng bận rộn ở trong quán ăn, người cũng sẽ mệt tới hỏng. ”

Nhà có nhiều người, nếu muốn ăn món gì ngon thì phải đợi người trong nhà tề tụ đầy đủ thì mới ăn.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến tết rồi, Chu thị hy vọng người một nhà có thể quây quần bên nhau.

Cố Tiêu gật đầu với Chu thị, “Con sẽ nói một tiếng với đại tẩu bọn họ.”

Tuyết cũng tan rất nhanh, sau mấy ngày nắng, tuyết trên đường cũng đã tan đi không ít.

Trần thị bọn họ buổi tối thu dọn xong quán ăn, người một nhà đi bộ hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng về tới Thẩm gia.

Nhị oa tiếp nhận việc của đại ca hắn, ôm tiền tráp và sổ sách, Thẩm Nhị Lang thì xách theo đồ ăn còn dư lại của ngày hôm nay, vẫn còn nóng hổi,mùi cũng rất thơm nữa.

Đại Nha lôi kéo nhị nha, Trần thị và Lý thị thì đi bên cạnh hai chúng nó, người một nhà đi bộ về nhà dưới ánh đèn tuyết bên đường, hứng gió lạnh mà đi về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-182.html.]

————

Chu thị dỗ tam nha ngủ trước, còn mình thì khoác áo vào chờ đám tiểu bối trở về.

Thẩm lão gia tử có chút buồn ngủ, “Bọn họ có chìa khóa, bà chờ làm cái gì.”

Chu thị: “Ông thì hiểu cái gì, vốn dĩ trước khi tuyết rơi thì nên tính toán sổ sách xong hết rồi.”

Chu thị nếu như đã nói tiền kiếm được giao nộp lên một nửa, vậy thì nhất định là nói được làm được, sẽ không đổi ý.

Thẩm lão gia tử không còn lời gì để nói, ông nâng mí mắt lên, vực dậy tinh thần chờ người trở về.

Phòng của Cố Tiêu đã thổi tắt đèn.

Gió thổi vào cửa sổ, làm cửa sổ giấy vang lên tiếng xào xạc, âm thanh ở bên ngoài quá lớn, Cố Tiêu liền chui vào trong lòng n.g.ự.c của Thẩm Hi Hòa.

Như vậy thì ấm áp hơn rất nhiều.

Người Thẩm Hi Hòa cứng lại một lúc, sau đó thì ôm người ở trong lòng n.g.ự.c chặt hơn một chút.

Như vậy rất tốt, hắn muốn ôm mãi mãi.

Kết quả là nằm như vậy được một lát,thì Cố Tiêu liền bắt đầu giãy giụa thoát ra, rồi nằm xuống gối đầu của mình.

Thẩm Hi Hòa: “…… Làm sao vậy, không thoải mái sao?”

Cố Tiêu nói: “Muội có chút nóng, không phải là không thoải mái.”

Thẩm Hi Hòa nắm lấy tay Cố Tiêu, “Trời lạnh, dù có nóng thì cũng không thể đạp chăn ra được, sẽ bị nhiễm phong hàn.”

“Biết, biết.” Cố Tiêu có chút buồn ngủ, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Đại tẩu bọn họ trở về chắc là sẽ giao tiền cho nương trước, hai ngày trước muội đã đưa cho cho nương sáu mươi lượng bạc rồi, nói là tháng này kiếm được……”

Tháng này, chắc là quán ăn cũng sẽ kiếm được mấy trăm lượng bạc.

Đưa cho Chu thị một nửa.

Mỗi tháng Thẩm Hi Hòa được phát hơn hai mươi lượng bạc, mỗi tháng đưa cho Chu thị mười lượng.

Đưa cho Cố Tiêu cũng là mười lượng, hắn muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút, muốn đổi sang căn nhà lớn hơn một chút, sau này sẽ đưa cho Cố Tiêu nhiều tiền hơn nữa.

“Nhìn vào sổ sách của quán ăn, thì sẽ biết sau này nên đưa cho nương bao nhiêu tiền rồi.” Thẩm Hi Hòa đợi Cố Tiêu trả lời, nhưng mà đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy cô nói chuyện.

Xem ra là người đã ngủ rồi.

Thẩm Hi Hòa: “Ngủ đi.”

Đêm khuya tĩnh lặng, người Thẩm gia rốt cuộc cũng về đến nhà.

Thẩm Nhị Lang khóa cửa lại, Thẩm Đại Lang xoa tay bước từ trong phòng ra ngoài, “Cuối cùng cũng về rồi……”

Thẩm Nhị Lang đưa đồ trong tay qua, “Đã nướng xong rồi,chỉ cần hâm nóng lên là được, nương vẫn chưa ngủ sao.”

Thẩm Nhị Lang thấy nhà chính vẫn còn sáng đèn.

Thẩm Đại Lang: “Đang chờ mọi người đó.”

Trần thị gọi nhị oa đi vào, trước đây thì mỗi ngày trở về đều đem tiền kiếm được đưa cho Chu thị, sau đó thì là mỗi tháng tính một lần, lần này vốn dĩ nên tính vào đầu tháng, kết quả là tuyết rơi nên chậm trễ.

Chu thị nhìn thấy người thì nhẹ nhàng thở ra, “Đã trở lại.”

Trần thị gật đầu, “Nương, bọn con sáng mai lại qua đó, đây là sổ sách của tháng này, người xem qua đi.

Hơn một tháng nay tổng cộng kiếm được 759 lượng, đưa cho người 380 lượng, chỗ này còn có tiền của Tiểu Tiểu nữa, hàu nướng là do Tiểu Tiểu nghĩ ra được, tuyết rơi mà muội ấy còn tới hỗ trợ nữa, nhưng mà có chút không dễ tính, chúng ta cứ phân ra tám mươi lượng bạc đi.”

Bọn họ làm việc nhiều hơn, Cố Tiêu giúp bọn họ có thể duy trì quán ăn, phần ân tình này Trần thị sẽ ghi nhớ trong lòng.

Lý thị cũng nhớ rõ, nàng ta chưa thấy qua nhiều tiền như vậy. Bán hàu nướng kiếm được rất nhiều tiền, một ngày kiếm được nhiều hơn mấy chục lượng, mười ngày chính là mấy trăm lượng, hơn một tháng thì nàng ta cũng đã được phân một trăm lượng.

Một trăm lượng bạc có thể mua được một căn nhà tốt ở Quảng Ninh, mua được mấy chục mẫu đất ruộng, nhưng mà ở Thịnh Kinh thì vẫn không mua được gì.

Trần thị lại nói tiếp: “Nhà chúng ta mua thôn trang còn nợ 912 lượng bạc, một tháng phải trả 76 lượng, đã thương lượng xong là số tiền này đại phòng và nhị phòng sẽ ra, cho nên còn phải đưa cho người thêm 76 lượng nữa.”

Huynh đệ ruột thì cũng nên tính toán rõ ràng,số tiền này phải phân chia rạch ròi,như vậy thì trong lòng mọi người cũng thoải mái hơn.

Loading...