Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:41
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần thị còn lén nói với Lý thị, nếu nương đã nói tiền kiếm được giao nộp lên một nửa giữ lại một nửa, vậy thì Cố Tiêu cũng sẽ giống như vậy.
Quán ăn là do đại phòng và nhị phòng quán xuyến, nhưng nếu như không có Cố Tiêu, thì căn bản sẽ không có việc kinh doanh này, làm người không thể vong ân được.
Sổ sách ghi rõ tiền từ đâu mà có, dùng vào những chỗ nào, Trần thị đều ghi vào trong đó rõ ràng. Chu thị vừa lòng gật đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng yên lòng.
Rất tốt, người trong nhà đều không phải là người tham tài.
Lúc thu tiền là thu bạc vụn và tiền đồng, sau đó đem đi tiền trang đổi thành ngân phiếu và bạc thỏi, bận rộn cả một tháng, Chu thị nhận được 380 lượng, Cố Tiêu được tám mươi lượng.
Đại phòng và nhị phòng trừ đi số tiền cần phải trả nợ, thì còn thừa lại 62 lượng bạc.
Đời này của Trần thị chưa bao giờ được cầm trong tay nhiều bạc như vậy.
Sau khi từ nhà chính trở về, nàng liền ngồi ở trên giường đếm tiền, hai tờ ngân phiếu, hai lượng bạc, đếm một lượt là đã đếm xong rồi, “Vẫn là tiền đồng và bạc vụn dễ đếm hơn, cả một tráp lớn, có thể đếm được hơn nửa ngày.”
Thẩm Đại Lang không rên một tiếng.
Quy củ giao nộp tiền lên là định cho mọi người trong nhà, hắn cũng phải giao lên một nửa.
Tháng này hắn làm được năm bộ gia cụ, một cái giường, hai cái tủ, một bộ bàn ghế, còn có một cái kệ sách nữa.
Kiếm được 32 lượng, sau khi đưa cho Chu thị một nửa thì còn thừa lại mười sáu lượng.
Mười sáu lượng.
Còn không kiếm được nhiều bằng quán ăn nữa, Thẩm Đại Lang đặt hai tay ở trước ngực, trong lòng than thở mấy hơi, thật là mất mặt mà.
Trần thị lại đếm tiền thêm một lần nữa, sau đó thì để số tiền này và tiền trước đây tích góp được ở chung một chỗ.
Trước kia thắt dây đeo tích góp được hơn 600 tiền đồng, sau này số tiền này chính là của cải của đại phòng.
Trần thị duỗi tay về phía Thẩm Đại Lang, “Tiền tháng này kiếm được đâu.”
Thẩm Đại Lang lập tức ngồi dậy, “Ta kiếm được không ít hơn nàng đâu, nàng còn có bọn đại oa hỗ trợ, cứ mỗi người tính là kiếm được mười lăm lượng bạc, tháng này ta kiếm lời được mười sáu lượng đấy.”
Thẩm Đại Lang cũng không có chỗ nào cần dùng đến tiền, một văn cũng không thiếu mà đưa hết cho Trần thị.
Trần thị liếc hắn một cái, “Nhiều như vậy sao!”
“Hắc, không nhiều lắm, tháng sau ta sẽ cố gắng hơn một chút, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn số này.”
Trần thị nói: “Nhưng mà cũng đừng làm quá sức, cũng không còn trẻ như trước đây nữa, mấy con d.a.o đó rất dễ làm tay bị thương,nhìn mấy nốt chai ở trên tay của huynh đi.”
Thẩm Đại Lang cúi đầu xuống nhìn tay mình, “Ta vẫn còn tốt, nàng mới phải đấy, cả ngày làm việc……”
Trần thị năm nay mới 34, mà thái dương đã có vài sợi tóc bạc, Thẩm Đại Lang nói: “Chúng ta có nhiều tiền như vậy, nàng cũng nên mua cho bản thân mình ít thứ đi.”
Trần thị lắc đầu, “Mua gì mà mua, đại oa sắp thành thân rồi, còn có nhị oa và nhị nha nữa, còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền, ta không thiếu gì cả.”
Trần thị nhét tiền vào khe tường dưới gầm giường, trên mặt nở nụ cười hài lòng, một tháng sáu mươi lượng bạc, sau này sẽ kiếm được nhiều hơn nữa, có thể tích góp được không ít tiền.
Chỉ là loại địa phương như thành Thịnh Kinh này, mấy chục lượng bạc căn bản là không đủ, nếu như muốn cưới một tức phụ ở Thịnh Kinh, thì nhà ở cũng phải mấy ngàn lượng bạc.
Trần thị nghĩ thầm, có thể không tiêu thì sẽ không tiêu, sau này vẫn còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền nữa.
Thẩm Đại Lang ở một bên nói thầm, “Đại oa thành thân thì đã có nương lo liệu rồi, nàng lo lắng làm cái gì, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, tốt xấu gì cũng nên mua một ít……”
Bên kia Lý thị cũng đang đếm tiền, nàng ta không nghĩ tới mình sẽ được như ngày hôm nay, đại phòng có hai đứa con trai, tam phòng mới vừa thành thân, mà Tam Lang đã là quan lục phẩm rồi.
Không nghĩ tới nhị phòng cũng có thể tích góp được tiền.
Loại chuyện như thế này có nằm mơ cũng có thể cười ra thành tiếng.
Lý thị nói: “Năm sau ta sẽ tìm người bàn chuyện hôn nhân của Đại Nha, sau đó lại hỏi xem ý của nương thế nào.”
Thẩm Nhị Lang gãi đầu, “Nàng nói làm thế nào thì cứ làm theo thế ấy đi.”
Lý thị cầm bạc, “Chúng ta ở Thịnh Kinh kiếm nhiều tiền một chút, lỡ như sau này về quê thì cũng đã có chút vốn. Ta và đại tẩu đã thương lượng qua rồi, năm sau sẽ đi tìm cửa hàng, chỗ quán ăn có chút nhỏ.”
Khách đông thì không có chỗ ngồi, chỉ có thể đóng gói mang đi, việc thì đều do người trong nhà làm, có đôi khi lo liệu không xuể.
Thẩm Nhị Lang không có gì để nói, hắn ở quán ăn chỉ phụ trách chẻ củi gánh nước, cứ để Lý thị quyết định vậy.
Lý thị nhìn khuôn mặt đang ngủ say sưa của tiểu khuê nữ, trong lòng cảm thấy rất mãn nguyện, trước đây ngoài miệng nói sinh khuê nữ cũng như nhau, nhưng mà trong lòng vẫn hy vọng có thể sinh được một đứa con trai.
Bây giờ thì thật sự cảm thấy tam nha rất tốt, mấy ngày không gặp, nên Lý thị rất nhớ nó.
Nửa đêm tam nha tỉnh lại một lần, nhìn thấy mẫu thân thì thân thiết một lúc lâu, bên ngoài gió lạnh thấu xương, còn trong phòng lại an nhàn và tự tại.
Bây giờ người dậy sớm nhất trong nhà là Thẩm Hi Hòa.
Hắn không nỡ đánh thức Cố Tiêu, nên lặng lẽ thức dậy rồi đi ra ngoài, mở một khe cửa đủ cho một người bước qua rồi bước ra ngoài, sau đó liền đóng cửa lại.
Giờ này trời vẫn còn tối, hắn liền đi tới phòng bếp nấu chút mì sợi ăn, ăn xong thì rửa chén đũa sạch sẽ, cõng túi đựng sách lên đi làm.
Năm mới đang đến gần,người trong Lục bộ ai cũng đang bận.
Hộ Bộ thì ngày thường đã không thanh nhàn, bây giờ thì cả Lại Bộ và Lễ Bộ cũng bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Lễ Bộ phải chuẩn bị cung yến, cùng với mấy việc phong thưởng nữa, Lại Bộ chủ quản hình lại, từ đầu năm đến bây giờ, nên thưởng thì thưởng nên phạt thì phạt.
Bận rộn một ngày, người cũng gầy đi một vòng, mắt cũng không mở lên nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-183.html.]
Bây giờ Tống Chiêu Thanh ngay cả thời gian để tới quán ăn Thẩm gia ăn tối cũng không có nữa, ai.
Chúc Tu Viễn xoa cổ, “Lần trước đi tới Tấn Dương,chắc là cuối năm còn có ban thưởng nữa.”
Việc lợi quốc lợi dân, là công lao ngàn thu, Gia Minh Đế một khi đã cao hứng,thì tất sẽ có ban thưởng.
Có thể là Chu Mục Chi sẽ được thăng quan.
Chúc Tu Viễn nói: “Trịnh thái phó tuổi tác đã cao, nên cáo lão hồi hương rồi, Chu đại nhân có công trị thủy, thăng chức chắc chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Chu Mục Chi ở Hộ Bộ, hắn vừa đi, thì nhất định sẽ đề bạt người ở phía dưới, nếu như vậy,thì Thẩm Hi Hòa cũng sẽ thăng quan……
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Tứ hôn đã là tốt nhất rồi, mấy thứ khác thì ta không cầu gì hơn.”
Tống Chiêu Thanh cũng không đòi hỏi gì nhiều, cho chút ban thưởng là được rồi, “Chúc huynh, ban thưởng thì thường sẽ ban thưởng cái gì? Huynh nói ra xem nào, ta rất tò mò.”
Chúc Tu Viễn: “Đều là mấy thứ đồ theo quy định, bạc, vải, giấy và bút mực, còn có mấy thứ đồ trang sức linh tinh nữa.”
Không tính là quý trọng, nhưng mà đây là do trong cung khắc ấn.
Tống Chiêu Thanh có chút thất vọng,còn Thẩm Hi Hòa thì rất cao hứng, mấy thứ này có thể đem về làm quần áo mới cho Cố Tiêu.
Chúc Tu Viễn lại nói: “Lúc gần tết thì Lục bộ sẽ phát quà tết, đồ vật cũng không tệ lắm.”
Phát chính là gạo,mì, dầu, đường, trà và rượu, tất cả đều là mấy thứ rất thực dụng.
Hương vị năm mới ở Thịnh Kinh long trọng hơn những nơi khác, mấy vị phu nhân và tiểu thư sẽ mua quần áo trang sức mới, các phủ cũng phải đặt mua đồ tết, trên đường đều là hỉ khí dương dương.
Quán ăn ngày nào cũng có rất nhiều khách, hàu được giao tới mỗi ngày, mỗi ngày đưa tới 500 cân, hầu như bán gần hết sạch.
Đến giữa tháng mười hai, thời tiết càng lạnh hơn, thực khách đang ăn cơm, mà lần nào cũng nói, nếu như có rượu trắng thì tốt biết bao.
Thành Thịnh Kinh có tửu phường, Cố Tiêu đã đi nhìn qua, bên trong có Trúc Diệp Thanh, rượu Phần, nữ nhi hồng, còn có rượu trắng nồng độ mạnh hơn một chút nữa.
Chỉ là không có bia mà cô muốn.
Cố Tiêu muốn để cho Thẩm Đại Oa đi tới phương nam nhìn thử xem, xem có thể tìm được loại rượu nào giống như vậy hay không.
Cố Tiêu cũng sợ nếu như bán rượu trắng quá mạnh thì sẽ xảy ra chuyện, quán ăn nhỏ đang yên ổn, nếu như dưỡng ra một đám tửu quỷ, thì sẽ không đẹp lắm.
Đương nhiên cũng có người tự mang theo rượu tới,cầm theo một bầu rượu hồ lô, chỉ nhấm nháp một hai ly, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì được.
Năm mới đang đến gần, Trần thị lại bắt đầu nhắc tới Thẩm Đại Oa, “Đi ra ngoài thì người cũng thay đổi luôn rồi, làm gì còn nhớ mình còn có người nương này nữa chứ, ăn tết còn không biết đường về, chờ nó về thì ta nhất định phải……”
Lý thị nói: “Đại tẩu, đại oa đi ra ngoài làm chính sự, sao có thể về nhanh như vậy được chứ, nó là đứa sẽ nhớ tới người trong nhà, chắc chắn sẽ về trước năm mới.”
“Ai mà biết được, đáng lẽ không nên đồng ý cho nó đi mà.”
Nhị oa bước vào bưng thức ăn, “Đại ca đi ra ngoài rất tốt, nam tử hán không phải nên ra ngoài lang bạt, đỉnh thiên lập địa sao.”
Trần thị xụ mặt, “Con đừng có mà học theo đại ca con.”
Thẩm nhị oa méo miệng, bưng đồ ăn liền đi ra ngoài.
Vào tháng mười hai trời rất lạnh, sau khi bưng thức ăn lên thì Thẩm nhị oa liền ngồi ở sau quầy ghi sổ.
Khách bước vào thì sẽ xem họ ngồi ở bàn nào, sau đó thì ghi vào sổ.
Trước quầy có một người đang đứng, Thẩm nhị oa mở sổ sách ra, đợi một lát mà vẫn không thấy người ta nói lời nào, “Khách quan ngồi bàn nào?”
“Bàn nào…… ngay cả đại ca của đệ mà đệ cũng không quen biết sao?”
Thẩm nhị oa đột ngột ngẩng đầu lên, người trước mặt đang đội một cái mũ lông thỏ màu nâu, mày rậm mắt to, mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng lên, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng.
Quần áo đang mặc trên người không phải là bộ quần áo mặc lúc đi kia, nhưng mà đúng là đại ca ruột của hắn rồi.
“Đại ca, huynh đã trở lại!”
Thẩm Đại Oa sờ đầu nhị oa, “Trở về ăn tết, bên ngoài còn có đồ, mau đem vào đi.”
Nhị oa dùng sức gật đầu, “Đệ gọi nhị thúc đi.”
Một tiếng gọi của nhị oa đem người trong nhà đều gọi ra ngoài, “Nương, nhị thẩm, đại ca con đã trở lại!”
Trần thị lau khô tay từ phòng bếp đi ra, xa xa nhìn thấy Thẩm Đại Oa, vành mắt bỗng chốc đỏ lên, “Còn biết đường trở về……”
Nhị oa nhìn thấy nương hắn còn khóc lên nữa, liền duỗi tay vỗ vỗ bả vai Trần thị, nói: “Đại ca nói đã mang đồ về rồi, nhị thúc, mau tới hỗ trợ.”
Trần thị sờ mắt mình, “Mang đồ gì, đồ gì đấy……”
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, Thẩm Đại Oa cười với Trần thị, “Nương, con mang về không ít hải sản, vừa lúc để ăn tết.”
Thẩm Đại Oa dọn đồ từ xe ngựa vào, mấy cái bao tải, nặng trĩu, Trần thị bọn họ cũng không biết bên trong là thứ gì, không hiểu ra sao mà đem đồ theo vào.
Trời lạnh giá, đồ cũng đã bị đông cứng lại, có tận mấy cái bao tải, Thẩm Đại Oa sức lực lớn, động tác lưu loát, dọn đồ xong thì hàn huyên với phu xe vài câu,rồi tiễn người đi.
Trần thị về phòng mở túi ra, bên trong tất cả đều là cá.
Cá có thân hình dài và dẹt, có màu bạc và màu vàng, tất cả đều chưa thấy qua bao giờ.
Thẩm Đại Oa ôm một cái hộp nhỏ tiến vào, “Đây là đặc sản mà con mang từ nơi đó về, chưng lên hay là hầm ăn đều được, cái loại dài kia, bọc qua một lớp bột rồi rán lên ăn rất ngon.”
Thẩm Đại Oa lại hỏi: “Tiểu thẩm đâu rồi? Con có đồ cho thẩm ấy.”