Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:43
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần thị nhìn đống cá đông lạnh trên đất mà phát sầu, nhiều như vậy, làm sao giải quyết hết được đây, “Tiểu thẩm của con ở nhà mới, nếu như con vội thì đi qua đó trước đi, thuận tiện mang đồ qua bên đó luôn.”
Đại oa gật đầu, vừa lúc hắn có việc muốn nói với Cố Tiêu.
Thẩm Đại Oa lại thuê một chiếc xe ngựa khác, lộc cộc mà chuyển đồ tới Thẩm gia.
Chu thị nhìn mấy túi lớn đồ biển, không khỏi hỏi: “Sao lại mang về nhiều như vậy.”
“Trời lạnh nên sẽ không dễ hỏng đâu, có thể ăn được rất lâu, đây là đồ mang về cho tiểu thẩm.” Đại oa nhìn Chu thị, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu, “Nãi nãi, mấy con cá này không tốn tiền đâu.”
Cố Tiêu sửng sốt một chút, Chu thị nhìn trưởng tôn, bà cảm thấy mới hai tháng không gặp, mà người đã trưởng thành hơn, giống người lớn rồi, “Cái gì mà gọi là không tốn tiền?”
Đại oa gãi đầu, hít sâu một hơi, “Chính là không tốn tiền, chờ nương con và mọi người về hết, thì con sẽ kể tỉ mỉ hơn cho mọi người nghe.”
Đại oa rất cao hứng, “Quên đi, vẫn là nói ngay bây giờ đi, con có chút nhịn không được.”
Sau khi Thẩm Đại Oa đi Phủ Ninh, đầu tiên là bàn chuyện mua hàu, ước định mỗi ngày đưa 500 cân, một cân là mười văn tiền.
Chu thị cho hắn mười lượng bạc, tiền vốn và lộ phí, thì cũng chỉ đủ để đưa một ngày thôi.
May mắn là Cố Tiêu còn cho thêm hắn sáu mươi lượng nữa, Thẩm Đại Oa cũng không thể viết thư đòi tiền được, cho nên liền lấy một ít ra xài trước.
Sáu mươi lượng bạc cũng không đủ, đi ra bên ngoài rồi, Thẩm Đại Oa mới biết được phải tiêu rất tiền nhiều, mấy chục lượng bạc nhìn thì nhiều, nhưng mà dùng không được bao lâu, làm buôn bán thì phải có tiền vốn.
Nếu như cứ tiếp tục tiêu tiền như vậy, thì Thẩm Đại Oa ngay cả lộ phí để đi về cũng không có.
Sau đó hắn thấy người trong thôn bắt cá bán cá, một cân cá mà chỉ có mấy văn tiền, liền nảy sinh ý định buôn bán cá.
Tiền vốn là mượn từ Cố Tiêu, lần đầu tiên hắn vận chuyển hơn 600 cân cá biển tới huyện thành bán, trừ đi lộ phí, thì tổng cộng kiếm lời được tám lượng bạc.
Tám lượng bạc mặc dù không nhiều lắm, nhưng đó là khoản tiền đầu tiên mà Thẩm Đại Oa tự mình kiếm được.
Sau đó thì mua cá ở trong thôn, rồi đưa đi mấy huyện thành tỉnh thành ở phụ cận, còn đưa tới phía nam nữa.
Bán một cân cá kiếm được mười mấy hai mươi văn, Thẩm Thành bán được nhiều, thì cũng kiếm được nhiều hơn.
Lần này hắn từ phía nam trở về, còn dư lại mấy túi thì trực tiếp làm quà năm mới.
Bây giờ thời tiết thật sự rất lạnh,nên cũng không có ai xuống biển đào hàu nữa, đến đầu xuân năm sau,khoảng tháng hai thì lại đào tiếp.
Nhưng mà người trong thôn vẫn còn bắt cá, nuôi gia đình không phải là việc dễ dàng gì.
Thẩm Đại Oa chuẩn bị ở nhà cho đến ngày mười lăm, sau đó lại đi tiếp.
Chu thị nghe xong tấm tắc bảo lạ, thầm nghĩ đại tôn tử ta thật là có tiền đồ, “Không tồi, có thể kiếm tiền rồi!”
Đại oa cười hắc hắc hai tiếng, “Cũng là do vận khí con tốt, cái thôn kia nhỏ, muốn bán cá thì phải đem đi huyện thành bán, mấy thôn ở xung quanh cũng như vậy.”
“Nãi nãi, tổng cộng đã đưa 32 ngày hàu, lộ phí mấy ngày này tiêu hết 180 lượng, trước khi con đi người có cho con mười lượng bạc, cho nên phải đưa thêm cho con 170 lượng nữa.” Thẩm Đại Oa lúc nói lời này có chút ngượng ngùng.
Chu thị gật đầu, bà làm trưởng bối, làm sao có thể để cho tôn tử bỏ tiền ra được chứ, hơn nữa, đã nói tiền kiếm được giao lên một nửa, ai cũng giống nhau.
Chu thị lấy 170 lượng ra đưa cho đại oa.
Thẩm Đại Oa lại nói: “Sau đó con kiếm lời được 180 lượng, giao lên một nửa,phải đưa cho người chín mươi lượng bạc.”
Thẩm Đại Oa đưa cho Chu thị một tờ ngân phiếu năm mươi lượng và bốn tờ mười lượng.
Trên tay hắn còn thừa lại tám mươi lượng, dư lại chính là của Cố Tiêu rồi.
Hộp gỗ đều là trân châu, trong thôn có người nuôi trai, cũng có người xuống biển nhặt về, trân châu đa số đều là màu trắng, cũng có màu hồng nhạt và màu tím nhạt nữa.
Trân châu đắt hơn nhiều, giống như viên màu hồng nhạt và màu tím nhạt thì một viên giá tận một lượng bạc, tráp trân châu này tổng cộng là 137 viên,tốn hết năm mươi lượng bạc.
Vỏ sò chỉ tốn mấy trăm văn, lần này còn mang theo vỏ trai trở về, cái này là do người trong thôn tặng, không lấy tiền.
Đại oa tài đại khí thô mà bỏ số lẻ đi, hắn còn phải đưa thêm cho Cố Tiêu mười lượng bạc nữa.
Thẩm Đại Oa ở bên ngoài ăn ở đều cần dùng tới tiền, bận việc hơn hai tháng, trong tay vẫn còn bảy mươi lượng.
Thẩm Đại Oa cảm thấy mỹ mãn trong lòng, rồi đi xử lý mấy con cá ở trong bao tải, mấy con cá này để người khác làm hắn không yên tâm.
“Tiểu thẩm, để tan đá là có thể làm rồi, cũng không quá tanh,cho một chút dầu rồi hấp lên, rất thơm.” Thẩm Đại Oa nói mà nước miếng chảy ròng ròng, “Chúng ta buổi tối sẽ ăn sao.”
Cố Tiêu thấy có cá hố và cá đù vàng, còn có mấy con cá nhìn dẹt dẹt không biết tên là gì, “Vậy thì buổi tối ăn đi,để lại phần cho đại tẩu bọn họ.”
Đại oa: “Tiểu thẩm,thẩm cứ tùy tiện làm đi, làm thế nào thì con cũng sẽ ăn.”
Thẩm Đại Oa mệt mỏi một đường, tay chân lạnh ngắt, hắn về phòng rửa mặt chải đầu, Cố Tiêu bỏ mấy cái vỏ trai vào lại trong túi,cái này phải ngâm mấy ngày.
Thẩm Đại Lang có ở nhà, giải quyết đống cá sống này tự nhiên không tới phiên Cố Tiêu, cô nghĩ nghĩ, cá hố thì chiên lên ăn, cá đù vàng thì hấp, hải sản quan trọng là ăn cái tươi ngon.
Số cá còn dư lại thì cất vào trong bao tải, rồi đặt ở dưới mái hiên trong phòng bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-184.html.]
Cá hố đã làm sạch thì cắt thành từng khúc, ướp với muối, hành, và gừng tỏi trong nửa canh giờ, sau đó bọc một lớp bột và trứng rồi bỏ vào chiên.
Cá hố được chiên đến khi vàng đều,có mùi thơm và tươi ngon.
Cá đù vàng một con thì hấp, một con thì đem đi kho, mấy con nhỏ hơn thì bọc một lớp bột rồi chiên lên, chiên đến khi xương cũng giòn.
Cá đã chiên xong cho tam nha ăn một con, ăn đuôi cá trước,mặn mặn giòn giòn, xương cá cũng có thể nhai nát được luôn, thịt cá ở bên trong hơi khô nhưng vẫn có độ mềm.
“Tiểu thẩm,món này ăn rất ngon nha.” Tam nha đưa cá đến bên miệng của Cố Tiêu, “Tiểu thẩm cũng ăn.”
Cố Tiêu cúi xuống cắn một miếng, đồ chiên quả là ăn rất ngon, “Cá chiên để cho nãi nãi đút con, lát nữa tiểu thúc con trở về là có thể ăn cơm rồi.”
Ngoài cá ra thì còn có canh xương sườn nữa, cạnh nồi cá còn áp thêm bánh bắp, thêm một món ăn chay là cải trắng xào đậu hũ, bên trong cho thêm sốt thịt bò, không chỉ ngon miệng, mà màu sắc cũng đẹp nữa.
Cố Tiêu chừa lại xương sườn và cá ra một nửa, còn dư lại thì bưng lên bàn, chờ Thẩm Hi Hòa trở về ăn cơm.
Bởi vì đại oa trở về, nên còn cố ý mở một vại đào vàng đóng hộp, ngày mùa đông ăn đồ lạnh, ăn ngon mà còn giải ngấy nữa.
Người này luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, Thẩm Đại Oa ở bên ngoài ăn món gì ngon có thứ gì tốt đều nói ra hết, chờ Thẩm Hi Hòa trở về hắn liền vùi đầu ăn cơm.
Trong đây hắn thích nhất chính là món cá chiên,cắn bỏ phần xương ở hai bên, sau đó ăn phần thịt ở chính giữa, cuối cùng để lại xương cá vẫn còn nguyên vẹn.
Cá đù vàng hấp có vị gừng nhẹ, còn lại chính là mùi vị của biển,kẹp lên một miếng đến xương cũng không có, tất cả đều là thịt cá trắng nõn, ăn cực kỳ đã ghiền.
Món kho cho thêm không ít gia vị vào, cũng ăn rất ngon.
Bữa ăn này Thẩm Đại Oa ăn ba cái bắp bánh, ba chén cơm, Chu thị cứ kêu hắn ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút, nếu như không phải đã ăn không vô, thì Chu thị còn muốn múc cho hắn một chén cơm nữa.
Thẩm Hi Hòa cũng ăn nhiều hơn so với ngày thường, cá biển ít xương hơn cá sông, cũng tươi hơn, mùi vị không giống nhau.
Chu thị cũng cảm thấy ăn rất ngon,nghĩ đến dưới mái hiên còn có không ít cá đông lạnh, thì trong lòng rất vui vẻ, năm nay ăn tết không cần mua cá rồi.
Ăn cơm xong Thẩm Đại Lang cầm chén đi rửa, Thẩm Đại Oa liền ngồi một chỗ tiêu thực, thuận tiện chờ Trần thị bọn họ trở về.
Qua giờ Tuất, bận việc một ngày đám người Trần thị cuối cùng cũng bước vào nhà, chờ đợi bọn họ chính là một dĩa cá hố và cá đù vàng chiên thơm phức.
Còn có món cá kho tư vị mười phần và cá hấp hương vị thanh đạm nữa.
Bọn họ đã ăn qua cơm tối nhưng mỗi người lại ăn thêm nửa chén cơm nữa.
Thẩm Đại Oa ăn uống no đủ, lại nói chuyện bên ngoài thêm một lần, “Con sẽ ở nhà hơn nửa tháng, qua mười lăm con sẽ đi tiếp.”
Ánh mắt Trần thị hơi đình trệ, “Con muốn đi nữa cũng được, nhưng mà phải định hôn sự trước đã.”
Người đã lớn như vậy rồi mà còn không thành thân, sang năm đã mười chín rồi.
Thẩm Đại Oa bị lửa than trong phòng huân đến làm mặt đỏ lên, hắn ho khan hai tiếng, “Nương, người gấp làm gì, người xem con lớn lên cũng không tệ, còn có thể kiếm tiền nữa, người còn lo lắng con sẽ không tìm được tức phụ sao.”
Trần thị: “Lo lắng, ta lo lắng đến sắp c.h.ế.t rồi đây!”
Cố Tiêu không nhịn được cười nói: “Đại tẩu,tẩu cũng đừng thúc giục quá như vậy, duyên phận thì không thể nói trước được.”
Thẩm Đại Oa phụ họa nói: “Đúng vậy, người cứ thúc giục làm gì chứ.”
Thẩm Hi Hòa siết c.h.ặ.t t.a.y Cố Tiêu, Cố Tiêu nắm lại, thật ra cô có thể hiểu được Trần thị đang lo lắng điều gì.
Ở Quảng Ninh có người giới thiệu cho đại oa,sau khi tới Thịnh Kinh thì cũng có người hỏi Trần thị, giới thiệu đều là gia thế giống nhau, không phải là tiểu thư quan gia, nhưng mà có quan hệ họ hàng xa.
Trần thị cũng không biết mình muốn dạng tức phụ như thế nào, gia thế quá tốt thì nàng ta áp không được, kém thì lại không hài lòng.
Hơn nữa ở chung với Lý thị và Cố Tiêu thời gian đã lâu rồi, liền chướng mắt mấy vị thiên kim tiểu thư nũng nịu đó.
Việc làm ăn buôn bán của Thẩm gia là do mấy người chị em dâu các nàng gây dựng nên, cưới một người con dâu về ngồi mát ăn bát vàng thì sao mà được chứ.
Trần thị liếc mắt nhìn đại oa một cái, “Ta không thúc giục, ta không thúc giục nữa, nhưng mà con phải dẫn một người tức phụ trở về.”
Thẩm Đại Oa: “…… Nương,nhưng mà con đã kiếm tiền về rồi mà.”
Trần thị lúc này không nói nên lời, nàng lùa hai đũa cơm vào trong miệng, lại ăn một miếng cá chiên, mới bình tĩnh lại được, “Kiếm tiền, con kiếm được bao nhiêu tiền?”
Thẩm Đại Oa nói: “Mấy ngày này tổng cộng kiếm được 180 lượng, giao cho nãi nãi một nửa, trên đường con tiêu hết hơn hai mươi lượng,vẫn còn bảy mươi lượng.”
Trần thị nói: “Giao nộp lên một nửa là quy củ do nãi nãi con định ra, con là người đại phòng, tiền kiếm được cũng phải giao lên một nửa mới được.”
Thẩm Đại Oa: “……”
Hắn thật là lắm miệng mà, sao lại nhắc tới chuyện kiếm tiền làm gì chứ, “Nương, con ra bên ngoài, có rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền.”
Trần thị nói: “Chờ lúc con đi thì sẽ đưa cho con, quy củ thì vẫn phải có.”
Nàng cũng đau lòng nhi tử kiếm được tiền không dễ dàng, nếu không thì tiền kiếm được phải giao nộp lên toàn bộ.
Khóe miệng Thẩm Đại Oa giật giật, đưa cho Trần thị bốn tờ ngân phiếu mười lượng, hắn trở về nhà một chuyến, trên người chỉ còn thừa lại ba mươi lượng.
Hắn đúng là quá thành thật rồi, nếu không thì nói kiếm được hai mươi lượng, hoặc là nói một văn tiền cũng không kiếm được, vậy thì không phải mình sẽ giữ lại được nhiều hơn sao.