Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:45
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, có thể tự kiếm tiền, còn tiêu tiền cho người trong nhà, thì đã cảm thấy ấm lòng và mãn nguyện rồi.

Thẩm Đại Oa nói: “Nương, người cũng nên mua mấy thước vải tốt về đi, làm hai bộ quần áo mới.”

Trần thị: “Ta may quần áo mới làm gì, ta mặc cho ai xem? Ta ngay cả con dâu cũng không có!”

Thẩm Đại Oa: “…… Người muốn tiêu thế nào thì tiêu.”

Ăn cơm xong thì ai về phòng người nấy, đốt chậu than lên, hai người ngồi chung với nhau, cũng không cảm thấy lạnh lắm.

Thẩm Hi Hòa nói: “Tiểu Tiểu, mấy ngày nay trong cung sẽ có ban thưởng.”

Cố Tiêu hỏi: “Ban thưởng cái gì vậy?”

Thẩm Hi Hòa nghĩ tới mấy lời nói của Chúc Tu Viễn, “Vải và mấy đồ trang sức linh tinh, Hộ Bộ còn phát quà tết nữa. Đến lúc đó muội làm thêm mấy bộ y phục mới đi.”

Cố Tiêu năm nay đã làm không ít xiêm y, có bộ là do Từ thị làm, cũng có một số là do Chu thị và Trần thị các nàng làm, cô không thiếu quần áo.

Nhưng mà ăn Tết, đúng là nên làm thêm mấy bộ quần áo mới.

Có thể làm cho Thẩm Hi Hòa.

Cố Tiêu thả búi tóc ra rồi lên giường, “Quà tết chắc là đồ ăn rồi, đại oa mang về nhiều đồ như vậy, tết năm nay sẽ phong phú hơn nhiều so với những năm trước.”

Ánh mắt Thẩm Hi Hòa mềm mại, “Sau này sẽ tốt hơn nữa.”

————

Quán ăn Thẩm gia nghỉ tết từ ngày hai mươi tám tháng chạp, người một nhà quét tước từ trong ra ngoài nhà qua một lần, sau đó lại dán chữ Phúc ở trước cửa.

Quán ăn vào mùng năm mới khai trương lại, làm nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một thời gian rồi.

Trong cung đã ban thưởng xuống, trong đó có một cuộn vải sa tanh màu xanh lá, giống như mưa bụi tháng ba vậy.

Hai cuộn tơ lụa còn lại có một cuộn màu chàm, một cuộn màu hồng cánh sen,chắc là ban thưởng cho Chu thị và Cố Tiêu rồi.

Trần thị các nàng chưa thấy qua loại vải nào đẹp như vậy, sờ vào cũng rất thoải mái, nhưng mà đây là do Thánh Thượng ban thưởng, các nàng chỉ cần nhìn là được.

Ngoài vải dệt ra còn có hai bình gốm sứ,đáy bình có dấu ấn của quan phủ.

Một cây trâm vàng hai cây trâm bạc, còn có mấy đóa châu hoa kiểu dáng trong cung nữa, nhìn rất đẹp.

Ngoài mấy thứ này ra, còn có năm mươi lượng bạc.

So sánh với nhau, thì quà tết của Hộ Bộ có vẻ giản dị và khiêm tốn hơn nhiều.

Hai túi gạo thơm, một túi gạo nếp, một vại dầu, một cái đùi heo, còn có hai con cá sống nữa.

Tết năm nay chỉ cần mua thêm một ít hạt dưa, đường khối, điểm tâm, thịt heo và gà vịt là được rồi.

Không cần phải mua thêm thứ gì khác nữa.

Ngày hai mươi chín tháng chạp, chị em dâu ba người dắt mấy đứa nhỏ đi dạo phố, ngoài việc đặt mua đồ tết, thì Lý thị còn muốn mua một ít đồ trang sức cho Đại Nha nữa.

Trước đây trong tay không có tiền, ngày lễ ngày tết ngay cả một bộ quần áo mới cũng không có, bây giờ có tiền rồi, Đại Nha cũng đã lớn như vậy, Lý thị muốn mua cho nó chút đồ trang sức làm của hồi môn.

Đại nha đã cập kê, nhị nha ăn tết xong thì đã mười ba rồi, Trần thị nghe thấy Lý thị nói như vậy, cũng quyết định mua cho nó chút đồ trang sức.

Cô nương gia nên ăn mặc đẹp một chút.

Mấy người đi tới cửa hàng trang sức ở Thịnh Kinh, Lý thị chọn một cây trâm bạc hình hoa hải đường và một đôi bông tai bằng bạc cho Đại Nha.

Trần thị chọn một đôi bông tai bằng bạc cho nhị nha, bông tai này chỉ là bông tai bình thường, mà một đôi có giá tận nửa lượng bạc.

Những thứ khác càng đắt hơn nữa, Trần thị cũng không nỡ mua.

Đại Nha nhỏ giọng nói chuyện, nó kéo kéo tay áo của Lý thị, “Nương, người mua cho mình ít đồ đi, con lấy một đôi bông tai là được rồi.”

Trâm bạc giá ba lượng bạc, bản thân Đại Nha cũng không nỡ mua.

Trên quầy bày đủ thứ đồ,làm người nhìn hoa cả mắt, đều là nữ nhân, làm gì có ai không thích mấy thứ này chứ.

Mặt Lý thị lộ vẻ do dự, “Nương đã một bó tuổi rồi, còn đeo mấy thứ này để làm gì.”

Cố Tiêu nói: “Nhị tẩu, tẩu nghĩ như vậy là sai rồi, sau này Đại Nha thành thân, thông gia bên kia ăn mặc đẹp trang điểm đẹp, còn mình kiếm được tiền thì lại để dành……”

Nữ nhân trang điểm không phải là để cho nam nhân nhìn, mà hơn phân nửa là để cho bản thân mình nhìn, một nửa còn lại là để cho nữ nhân khác nhìn.

Cái gì mà nữ tử vì người mình thích mà trang điểm chứ.

Lý thị nghe xong cũng có chút động tâm, nếu như sau này Đại Nha thành thân, bà thông gia mặc xiêm y đẹp, trên đầu cài trâm, còn mình thì lại mặt xám mày tro.

Nghĩ đến mình khi còn trẻ cũng là một mỹ nhân,chỉ là do làm việc nhiều nên mới trở thành bộ dạng như bây giờ.

Lý thị thử thăm dò nói: “Vậy thì Tiểu Tiểu giúp tẩu chọn một cái đi?”

Trong nhà người đẹp nhất chính là Tiểu Tiểu, cũng không có đeo vàng đeo bạc gì, nhưng mà chính là đẹp.

Cố Tiêu dùng sức gật đầu, Lý thị năm nay 30 tuổi, tính tình dịu dàng, cô bèn chọn một cây trâm bạc hình hoa ngọc lan, búi tóc lên, rồi cài cây trâm này, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Cây trâm bạc này giá năm lượng bạc.

Trần thị nhìn mà thèm, điều mà nàng ta ngóng trông nhất là có một bà thông gia, “Tiểu Tiểu, muội cũng chọn giúp tẩu một cái đi, có khí chất một chút.”

Trần thị là trưởng tẩu, ngày thường chiếu cố cô rất nhiều, Cố Tiêu nghĩ nghĩ,rồi chọn một cây trâm hình hoa mai.

Giá cả so với cái của Lý thị cũng không sai biệt lắm, Trần thị liếc mắt một cái đã thích, sau khi tỉ mỉ nhìn qua một lượt thì đi thanh toán bạc cho chưởng quầy.

Có ban thưởng từ trong cung, nên Cố Tiêu không cần mua trang sức, cô nhìn trúng một cái đai buộc trán, màu nâu đỏ, ở giữa có gắn một viên đá màu đỏ, hoa văn cây tùng bách trên đai buộc trán được thêu rất tốt.

Đai buộc trán ba mươi lượng bạc, Cố Tiêu sảng khoái mà thanh toán tiền.

Mua đồ xong, người một nhà cảm thấy mỹ mãn mà đi ra khỏi cửa hàng, lúc đi ngang qua Đa Bảo Các còn ghé vào ăn bánh kem nhỏ nữa.

Trần thị các nàng biết mấy thứ đồ mà Cố Tiêu làm được đều đưa tới nơi này, nên cũng không hỏi gì nhiều, cũng không muốn mua thứ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-185.html.]

Người với người thì nên chung sống với nhau như vậy, Cố Tiêu có thể kiếm được nhiều tiền là do bản lĩnh của muội ấy,không có quan hệ gì với các nàng cả, hỏi càng nhiều, thì sẽ có nhiều chuyện xảy ra hơn.

Nhưng mà bánh kem nhỏ đúng là ăn rất ngon.

Cố Tiêu mang theo rất nhiều bánh kem nhỏ từ Đa Bảo Các trở về, làm điểm tâm để ăn trong ngày tết, Chu thị vốn đã thích ăn mấy thứ mềm mềm và ngọt như thế này.

Cô tốt xấu gì cũng là tiểu đông gia, mang chút điểm tâm về cũng không có gì.

Ngoài đồ trang sức ra, thì còn mua thịt heo, ba con gà sống và hai con vịt sống nữa, mua đồ xong thì cũng đã trưa,sau khi về nhà thì bỏ gà vịt vào trong lồng sắt, Cố Tiêu cầm đai buộc trán đi vào nhà chính, “Nương.”

Chu thị nhìn thoáng qua về phía cửa, lập tức cười nói, “Đã về rồi à, trên phố có náo nhiệt không.”

“Náo nhiệt, trên đường tất cả đều là người, nương, con có mua cho người chút đồ.”

Chu thị tuổi đã lớn,nên không muốn ra ngoài, tình nguyện ở nhà khâu khâu vá vá cũng không muốn đi ra ngoài đường.

Chu thị nói: “Mua cho ta cái gì, ta gì cũng không thiếu.”

Cố Tiêu nói: “Đồ còn ngại có nhiều sao, người nhìn thử xem có thích không.”

Vốn dĩ trâm vàng mà trong cung ban thưởng tới muốn đưa cho Chu thị, nhưng mà Chu thị không cần, theo như Chu thị nói, thì đó là đồ mà người trẻ tuổi cài, bà là lão bà tử,cài lên sẽ khó coi.

Cho nên Cố Tiêu liền mua đai buộc trán, màu nâu đỏ nhìn rất có không khí vui mừng, bên trên có thêu tùng bách màu xanh đậm, có ý trường thọ.

Bên trên có một viên đá hồng bảo thạch, nhưng mà chất liệu không được tốt lắm, chờ sau này có nhiều tiền hơn thì sẽ mua cái tốt hơn nữa.

Chu thị yêu thích không buông tay mà nâng niu hồi lâu, ngoài miệng vẫn nói, “Mua cái này cho ta làm cái gì, tốn hết bao nhiêu tiền, đừng có tiêu tiền lung tung đấy.”

Cố Tiêu nói: “Cũng không tốn nhiều lắm, cái này rất rẻ, người đeo lên thử xem.”

Đeo đai buộc trán lên,thì khí sắc cũng thay đổi theo. Chu thị bước xuống giường đất đi soi gương, duỗi tay sờ lên đai buộc trán, “Tiểu Tiểu, con nhìn xem có đẹp không……”

Cố Tiêu gật đầu, “Đẹp, nhìn rất đẹp, nhìn rất có khí chất.”

Chu thị soi cả nửa ngày, rồi tháo đai buộc trán xuống, đem cất vào trong tráp, “Đợi đến tết thì sẽ đeo cái này.”

————

Đêm giao thừa hoàng đế phong bút, ngày hai mươi chín quan viên các nơi sẽ nghỉ tắm gội, sẽ nghỉ cho tới mồng năm tháng giêng.

Chạng vạng Thẩm Hi Hòa trở về, Cố Tiêu liền hỏi hắn, có cần chuẩn bị quà năm mới cho mọi người hay không.

Làm quan thì việc qua lại với các quan viên khác cũng rất quan trọng, Chu thị không suy xét qua mấy chuyện này, Cố Tiêu muốn hỏi Thẩm Hi Hòa một chút.

Quà năm mới chắc chắn không thể để cho Thẩm Hi Hòa chuẩn bị, nếu muốn tặng, thì cô phải chuẩn bị.

Thẩm Hi Hòa dừng lại, “Chu đại nhân thì phải đưa, còn lại chính là Tống gia và Chúc gia.”

Những nhà khác thì quan hệ không sâu lắm, nên không cần chuẩn bị quà năm mới.

Cố Tiêu còn phải tặng quà cho phủ Anh quốc công, Lưu gia và An Vân quận chúa nữa, không cần đưa đến Trấn Bắc vương phủ, trực tiếp đưa cho An Vân là được.

Chạng vạng ngày hai mươi chín tháng chạp, mỗi nhà đều nhận được một phần quà năm mới không thể nói là quá phong phú,nhưng mà ý vị mười phần.

Một cái hộp gỗ lớn, bên trong có sốt dưa chuột muối, tương mè và tương ớt, còn có một bộ đồ chơi vải nỉ màu đỏ nữa.

Một cây quạt xếp, bên trên vẽ tùng bách, chữ là do Thẩm Hi Hòa đề lên.

Tặng thêm một vại trà hoa cho phủ Anh quốc công, tặng thêm cho An Vân hai con thỏ con làm bằng vải nỉ và tặng thêm cho Lưu Niệm Từ một cây trâm bối mẫu hình hoa quỳnh.

Mặc dù không có đồ gì là quý trọng cả, nhưng mà tất cả đều được chuẩn bị chu đáo và tỉ mỉ.

Trong phủ Anh quốc công, Từ thị nhìn mấy thứ này, vành mắt có chút đỏ lên.

Trên tấm thiệp có viết mấy chữ bình an vui vẻ, mọi việc suôn sẻ.

Từ thị vuốt ve mấy chữ này, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, “Đều là do Tiểu Tiểu đưa tới, ông nhìn đồ chơi vải nỉ này đi, còn có cây quạt này nữa.”

Từ thị nhìn từng thứ một, “Cái này mùi rất thơm, nhất định là ăn rất ngon, buổi tối sẽ ăn.”

“Đồ chơi vải nỉ thì đặt ở đầu giường, quạt xếp…… ông dùng đi.” Từ thị mở cây quạt ra rồi lại khép lại, đưa cho Anh quốc công, sau đó đi nhìn vại trà hoa kia.

Bên trong có hoa hồng và hoa cúc, vừa ngửi đã thấy có mùi thơm ngọt ngào.

Anh quốc công thở dài, hắn có không ít quạt xếp, cây này cũng không phải là rất tốt, nhưng mà là do nữ nhi làm, dùng khẳng định là hợp tâm ý. “Ta sẽ luôn mang theo trên người.”

Từ thị gật đầu, “Thẩm gia đưa tới quà năm mới, chúng ta cũng phải đáp lễ, ta chuẩn bị là được.”

Từ thị bị bệnh đã mấy năm nay,mọi chuyện lớn nhỏ ở trong phủ đều là do trưởng tức lo liệu, đồ chuẩn bị cho Thẩm gia bà muốn tự mình chuẩn bị.

Anh quốc công nói: “Theo ý bà.”

Từ thị vô cùng cao hứng, “Bây giờ ta đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, thấy Tiểu Tiểu trưởng thành thành đại cô nương, còn gả cho người khác, gia đình hòa thuận, Thẩm Hi Hòa cũng là người có chí cầu tiến. Tranh Nhi còn nhỏ, sang năm sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho Linh Dược.”

Đời này cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

Anh quốc công vỗ vỗ tay Từ thị, “Được, đều nghe bà.”

Từ thị rút tay ra, đặt đồ chơi vải nỉ ở trên đầu giường, lấy nước nóng pha một tách trà hoa, ngồi ở dưới đèn đọc sách một lúc,rồi mới lên giường nghỉ ngơi.

Bên kia.

An Vân nhìn chữ ở trên tấm thiệp mấy lần, quả nhiên là người lớn lên đẹp mà chữ cũng đẹp.

Đồ làm ra cũng rất đẹp.

Tương đựng trong bình gốm sứ màu trắng, An Vân để sát người vào ngửi, “Thơm quá.”

Bình gốm được bịt kín bằng giấy dầu và dây gai, nàng tháo dây ra, một mùi cay nồng xộc lên mũi, chỉ ngửi thôi mà đã làm người hận không thể chảy nước miếng rồi.

An Vân nói: “Ngươi tới phòng bếp nhỏ nấu một chén mì đi, phải một chén đầy đấy.”

Thị nữ vừa nhìn thấy là đồ ăn, “Quận chúa, bây giờ đã muộn rồi, ăn nhiều sẽ không tốt cho tiêu hoá……”

“Vậy thì pha thêm cho ta một ly nước mật ong nữa, mau đi đi, còn thất thần làm gì.” An Vân nhìn nàng ta một cái, lại cúi đầu ngửi mùi tương.

Nàng đặt vại này xuống, rồi đi mở vại khác ra, phát hiện cũng là đồ ăn ngon.

Loading...