Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:47
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hai mươi chín tháng chạp, An Vân ăn cơm tối xong lại ăn thêm một chén mì nữa,cho thêm một muỗng tương mè và một muỗng tương ớt, ăn tới nỗi trán ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Ăn ngon thật, đều là do Cố cô nương làm sao……” An Vân cay đến hít một ngụm khí, lại nhịn không được muốn ăn thêm.

Thị nữ nuốt nước miếng, “Quận chúa, trong nhà Cố cô nương kinh doanh quán ăn, chắc là đồ bán trong quán ăn rồi.”

“Quán ăn? Sao trước đây ta lại không biết, nhưng mà không sao, bây giờ đã biết rồi.”

Cũng không muộn.

An Vân lấy giấy dầu gói tương lại, “Để ở phòng bếp nhỏ đi, cơm tất niên ngày mai lấy ra cho cha nương nếm thử.”

Thị nữ nghĩ thầm, trong vương phủ thứ gì mà không có chứ, Vương gia Vương phi còn thiếu một ngụm tương này hay sao, nhưng mà quận chúa nếu đã phân phó như vậy,thì nàng ta cứ làm theo là được.

Đêm 30, các phủ giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều hỉ khí dương dương.

Chị em dâu ba người sáng sớm đã dậy chuẩn bị cơm tất niên,đồ tết năm nay nhiều hơn năm ngoái, đồ ăn cũng phong phú hơn rất nhiều.

Trước tiên hầm giò heo và xương sườn trong một cái nồi lớn, sau đó mới làm món chiên. Chờ đến buổi tối thì xào rau rồi nấu sủi cảo, sủi cảo có nhân thịt heo và thịt dê,vỏ mỏng nhân nhiều, chấm với dấm, nhất định ăn rất ngon.

Có thịt viên và thịt viên chay nữa.

Thịt viên chay có vị ngọt, trộn chung với khoai lang đỏ rồi hấp lên, vỏ bên ngoài giòn bên trong thơm ngọt.

Thẩm Đại Oa mang về rất nhiều hải sản,cá hố và mực thì đem chiên lên,ngoài mấy món này ra thì Cố Tiêu còn làm thêm một con gà nữa.

Cắt ức gà thành từng miếng nhỏ, cánh gà và đùi gà thì khứa mấy đường, thịt gà còn dư lại thì chặt thành hai miếng cỡ lòng bàn tay.

Đầu tiên ướp với muối, hành, gừng và tỏi, sau đó trộn bột mì với trứng thành hỗn hợp sền sệt, lăn qua một lớp bột rồi đem đi chiên.

Chỉ riêng đồ chiên thôi mà đã có ba dĩa lớn rồi.

Chiên đồ xong, Thẩm Đại Oa bước vào bưng thức ăn lên, hắn dùng sức ngửi ngửi, “Năm nay ăn tết cũng thật là phong phú, tất cả đều là đồ ăn ngon.”

Chu thị cho tiền mua điểm tâm, hạt dưa và đường khối, trên bàn còn có bánh kem nhỏ, trước đây chưa từng nghĩ đến sẽ có được ngày lành như ngày hôm nay.

Thẩm Đại Oa cảm thấy Hoàng Thượng cũng không chắc được ăn ngon như bọn họ đâu.

Trần thị cười đẩy hắn một cái, “Được rồi, đừng có ở chỗ này chặn đường.”

Đại oa nhanh chóng bưng đồ ăn đi, còn nói: “Nương, người hôm nay thật là đẹp mắt, nhị thẩm cũng ất đẹp!”

Trần thị duỗi tay sờ cây trâm trên đầu, muốn cười nhưng lại nhịn xuống, “Mau đi ra đi, chướng mắt.”

Chờ đại oa đi ra ngoài, Lý thị cười nói: “Hôm nay đúng là có chút khác biệt.”

Thẩm Đại Oa lại thò đầu vào, “Đẹp hơn trước kia rất nhiều.”

Trần thị trừng mắt nhìn hắn một cái, “Sao lại vào đây nữa!”

“Con tới gọi tiểu thẩm, có người tặng quà năm mới cho nhà ta.”

Thẩm gia dọn đến Thịnh Kinh, thân thích vẫn là mấy người thân thích ở Quảng Ninh kia, núi cao sông dài, lui tới không tiện.

Tới tặng quà năm mới tất nhiên là bằng hữu của Thẩm Hi Hòa rồi.

Cố Tiêu rửa sạch tay, “Đại tẩu nhị tẩu, muội đi qua đó nhìn thử xem sao.”

Trần thị nói: “Việc còn lại chỉ là hấp cá xào rau, để hai tẩu làm là được rồi, muội cứ bận việc của muội đi.”

Người tới tặng quà năm mới đang chờ ở cửa.

Mang theo một cái rương màu gỗ sẫm, bên trên có buộc một dải lụa màu đỏ.

Người tới thấy Cố Tiêu thì đưa bái thiếp qua trước, “Gặp qua Cố cô nương, tiểu nhân là quản gia của phủ Anh quốc công, tới đây để tặng quà năm mới cho cô nương.”

Cố Tiêu gật đầu,sau khi nói hai câu thì tiễn Trương quản gia ra ngoài.

Một buổi sáng, mấy nhà hay qua lại đều tặng lễ lại, Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn tặng đặc sản quê nhà, một tráp bánh ngàn lớp được gửi từ quê nhà, Chúc Tu Viễn tặng hai con gà nướng.

Chu gia tặng một nghiên mực tốt và hai thỏi mực tốt.

An Vân quận chúa đáp lễ một tráp đá quý,có màu đỏ, xanh lục và hồng, có lớn có bé, rất đẹp.

Lưu Niệm Từ tặng lại một bộ đồ sứ, phủ Anh quốc công tặng một bộ trang sức bằng phỉ thúy.

Bộ trang sức này Từ thị đã muốn tặng từ sớm rồi, nhưng lại sợ lúc thành thân Cố Tiêu sẽ cảm thấy quá mức quý trọng.

Bây giờ bà nghĩ, lễ vật quan trọng nhất là tâm ý,có tâm thì tất nhiên sẽ quý trọng.

Trương Tự cũng tặng quà năm mới, hắn tặng thứ thực dụng hơn, dẫn theo Linh Đang tới tặng một lọ hoa tươi.

Còn chuyên môn tới bái phỏng Chu thị một lát nữa.

Chu thị nhìn hoa tấm tắc bảo lạ, “Ngày mùa đông mà còn có hoa sao.”

Trương Tự giải thích một phen, sau đó lại nói đồ mà Cố Tiêu làm sẽ đem tới Đa Bảo Các bán.

Lúc này Chu thị mới cảm thấy có hứng thú, sau khi hỏi vài câu liền bắt đầu hỏi Trương Tự nhà ở nơi nào, trong nhà có mấy người, năm nay bao lớn.

Trương Tự nói: “Ta qua năm đã mười tám rồi, bây giờ một người ở bên ngoài, chiếu cố tiểu muội muội, hai người cùng nhau ăn tết.”

Chu thị đã gặp qua Linh Đang, “Chỉ có hai người thôi sao?”

Trương Tự: “Hai huynh muội chúng ta có thể nương tựa lẫn nhau.”

“Vậy thì ở lại ăn bữa cơm tất niên đi, cho náo nhiệt.” Chu thị không đành lòng nhìn thấy chuyện này, lại hỏi Thẩm Hi Hòa, “Hai người bằng hữu kia của con có chỗ ăn cơm không, mời họ tới nhà chúng ta ăn cơm đi.”

Tống Chiêu và Thanh Chúc Tu Viễn đúng thật là không có chỗ ăn cơm, cơm tất niên không tiện quấy rầy, nên hai người bọn họ tính toán chắp vá qua đêm.

Kết quả trời không tuyệt đường người, vòng đi vòng lại lại tới Thẩm gia ăn cơm, lần này hai người có mang theo rượu trắng.

Cơm tất niên nấu bằng gạo thơm mà triều đình ban thưởng,cơm thơm đồ ăn ngon, còn có rượu nữa, cả phố đều là mùi thơm của thức ăn.

Đây là năm đầu tiên Thẩm gia ở Thịnh Kinh.

Khi trời tối, phía chân trời vang lên tiếng pháo hoa, “bùm” một tiếng, pháo hoa xanh đỏ nổ trên bầu trời, thành nam thành bắc, đều là hình ảnh pháo hoa tuyện đẹp.

Thẩm lão gia tử đốt hai dây pháo ở trước cửa, cũng tham gia náo nhiệt theo.

Tam nha sợ tiếng pháo, trốn ở phía sau Chu thị không dám đi ra.

Cố Tiêu chà xát hai tay, ngày mùa đông, đứng ở bên ngoài một lúc mà đã cảm thấy rất lạnh rồi.

Nhưng mà pháo hoa rất đẹp mắt,nhà nhà đốt đèn, pháo hoa rực rỡ cả một góc trời, chỉ muốn ngắm mãi không thôi.

Thẩm Hi Hòa đứng ở bên cạnh Cố Tiêu, đây là năm thứ nhất bọn họ tới Thịnh Kinh, cũng là năm đầu tiên sau khi bọn họ thành thân.

“Tiểu Tiểu, đẹp không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-186.html.]

Cố Tiêu gật đầu, “Rất đẹp.”

Pháo hoa rất đẹp, nhưng mà Thẩm Hi Hòa muốn nhìn Cố Tiêu hơn, hắn cảm thấy trời cao thật sự chiếu cố hắn, những điều ước trước đây đã thành hiện thực rồi.

Hôm nay hắn muốn ước thêm một điều nữa, hy vọng người bên cạnh hắn ngay lúc này đây, sau này cũng có thể ở bên cạnh hắn năm này qua tháng khác.

Thẩm Hi Hòa: “Sang năm nhà chúng ta cũng mua pháo hoa, ta đốt cho muội xem.”

Cố Tiêu đặt tay vào tay của Thẩm Hi Hòa, “Vậy thì phải mua màu đỏ, có ý vui mừng.”

Thẩm Hi Hòa cúi đầu xuống nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, rồi siết chặt hơn một chút, hắn nói: “Được.”

Cố Tiêu nhích lại gần Thẩm Hi Hòa, “Năm sau có lẽ sẽ có loại pháo hoa mới, chúng ta mua loại mới đi, mua nhiều một chút,đốt từ đêm 30 cho tới mùng năm luôn.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Được.”

Thẩm Đại Oa ngửa đầu nhìn pháo hoa một lát, không biết nghĩ tới cái gì, mà nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngây ngô.

Hắn thở ra một ngụm khói trắng, bị lạnh tới nỗi răng đau buốt.

“Gia gia, tiểu thúc, tiểu thẩm, nên ăn cơm tất niên rồi!” Thẩm Đại Oa vẫy tay với hai người họ, sau đó có chút luyến tiếc mà nhìn pháo hoa phía chân trời.

Thẩm Hi Hòa nắm tay Cố Tiêu về nhà, cơm tất niên năm nay thật náo nhiệt, ngồi đầy hai bàn lớn.

Có rượu có thịt, còn có cơm ngon nữa, một đám ăn đến nỗi bụng căng tròn.

Ăn cơm xong đám người Trương Tự liền cáo từ, còn người Thẩm gia thì ngồi ở nhà chính đón giao thừa.

Chu thị phát tiền mừng tuổi cho mấy tiểu bối, năm nay Cố Tiêu đã thành thân rồi, nên không có bao lì xì, nhưng mà Thẩm Đại Oa thì vẫn có.

Đại oa gãi đầu, “Nãi nãi,con đã lớn như vậy rồi, đã có thể tự mình kiếm tiền rồi, con không lấy đâu.”

Chu thị nói: “Chưa thành thân thì vẫn là hài tử, cũng không có nhiều lắm, cầm đi.”

Mỗi người nửa đồng bạc, nhiều hơn rất nhiều so với năm ngoái.

Đại oa nắm chặt tiền, “Thành thân thì sẽ không có nữa a.”

“Thành thân thì còn lấy tiền mừng tuổi làm gì.” Chu thị trừng mắt nhìn đại oa một cái, “Năm ngoái trong nhà kiếm được nhiều tiền, cho nên tiền mừng tuổi cũng nhiều hơn.”

Thẩm Đại Oa nhận lấy tiền, Thẩm Hi Hòa lặng lẽ kéo tay Cố Tiêu, nhỏ giọng nói: “Thành thân rồi cũng sẽ có.”

Cố Tiêu ngẩng đầu lên, thành thân rồi vẫn có tiền mừng tuổi sao, Thẩm Hi Hòa cho cô à?

Chu thị lại nói: “Tháng ba năm ngoái chúng ta dọn đến Thịnh Kinh, tiếp tục kinh doanh quán ăn, kinh doanh được rất tốt, ta cũng không có gì muốn nói, năm nay chúng ta cứ tiếp tục cố gắng làm cho tốt, qua năm mới chúng ta sẽ cưới một người tức phụ tốt cho đại oa, rồi chọn một mối hôn sự tốt cho Đại Nha.”

Thẩm Đại Oa hắc hắc cười ngây ngô, Đại Nha cúi đầu cười nhẹ.

Chu thị: “Một nét không thể viết ra được hai chữ Thẩm gia, người một nhà thì phải cùng nhau cố gắng, cuộc sống mới có thể càng ngày càng tốt được. Ta không cho phép các ngươi có ý đồ xấu, chỗ nào không chạm tới không với tới,thì cứ lui một bước.”

Lời này là nói với Trần thị và Lý thị.

Thẩm Hi Hòa đã làm quan, Cố Tiêu cũng có thể kiếm tiền, Trần thị và Lý thị các nàng kiếm được ít hơn,nên mọi chuyện đều phải dựa vào tam phòng giúp đỡ nhiều hơn.

Sau này cứ như vậy thì chênh lệch sẽ càng ngày càng lớn, nếu như chuyện gì cũng đỏ mắt ghen ghét, thì cuộc sống trôi qua sẽ không mấy tốt đẹp nữa.

Giữa người với người có thể có những cọ xát nhỏ, nhưng mà không thể có hiềm khích, một khi đã có hiềm khích, thì sẽ ghi hận trong lòng.

Người một nhà gật đầu, “Nương nói phải.”

Chu thị: “Sang năm chúng ta sẽ trồng trọt ở thôn trang, đất ở dưới quê cũng phải trồng trọt, quản lý quán ăn cho tốt, Tam Lang làm quan cho tốt, người một nhà chúng ta cứ sống cho tốt, làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.”

“Đều nghe theo nương.”

Trong cuộc sống làm gì có ai mà không có suy nghĩ của riêng mình chứ, nếu như xảy ra chuyện gì thì phải biết nghĩ đến gia đình trước, mà không phải là suy nghĩ ích kỷ của bản thân mình, như vậy là được rồi.

Đón giao thừa phải đợi đến giờ Tý, tam nha buồn ngủ chịu không nổi, nằm ngủ ở trong lòng n.g.ự.c của Lý thị.

Trần thị các nàng cũng không buồn ngủ, có thể ngồi trong căn phòng ấm áp, trên bàn có điểm tâm, hạt dưa và đường khối, cuộc sống như thế này các nàng mấy ngày không ngủ cũng được.

Hy vọng năm sau cũng sẽ được như vậy.

Cố Tiêu ngồi ở bên cạnh Thẩm Hi Hòa, đường khối, nhân hạt dẻ, nước trà, Thẩm Hi Hòa thỉnh thoảng sẽ đưa qua.

Thẩm Hi Hòa: “Còn muốn ăn gì nữa?”

Cố Tiêu đã ăn no rồi, “Thật sự ăn không vô nữa, còn uống trà nữa là lát nữa ngủ không được.”

Thẩm Hi Hòa liền không đưa đồ qua nữa.

Người một nhà nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, tới giờ Tý, phía chân trời sáng lên một lượng lớn pháo hoa.

Đèn đuốc rực rỡ, rực rỡ đến lóa cả mắt.

Chu thị nói: “Được rồi, mọi người về ngủ sớm đi.”

Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa cầm tay nhau về phòng, pháo hoa bên ngoài sáng lên từng đợt, Cố Tiêu nói thầm trong lòng, nguyện mỗi năm đều như hôm nay, mỗi tuổi đều có ngày này.

————

Mùng một Tết, bên ngoài tất cả đều là tiếng pháo nổ.

Cố Tiêu trở mình, sau đó bị Thẩm Hi Hòa ôm vào trong lòng ngực, “Giờ nào rồi……”

Bên ngoài trời vẫn còn tối, âm thanh hỗn tạp, hình như Cố Tiêu nghe thấy giọng của Trần thị.

Thẩm Hi Hòa nhìn sắc trời ước chừng vừa qua giờ Dần, mùng một Tết, đại ca bọn họ sao lại dậy sớm như vậy làm gì.

“Giờ Dần, ngủ thêm một lát nữa đi.”

Cố Tiêu nhắm mắt lại ngủ tiếp, kết quả là âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn.

Mùng một Tết, trời vẫn còn nhá nhem tối, Thẩm Đại Oa ngủ không được, mặc xiêm y vào rồi tới trước cửa phòng Trần thị hỏi người đã dậy chưa.

Trần thị đột ngột bị đánh thức, cách cánh cửa hỏi đại oa rốt cuộc có chuyện gì.

Chuyện này Thẩm Đại Oa đã nghẹn trong lòng mấy ngày rồi, nếu còn không nói nữa thì hắn sẽ bị nghẹn đến chết.

“Nương, con muốn nói chuyện này với nương……”

Gió lạnh thấu xương, Thẩm Đại Oa bị lạnh đến run rẩy cả người.

“Nương, con tới Phủ Ninh, có gặp được một vị cô nương, nàng họ Trịnh, trong nhà có mười ba người, cha mẹ đều còn, có một người đệ đệ, năm nay mười một tuổi. Nàng ấy là một cô nương tốt…… Nương, năm sau con muốn tới Trịnh gia cầu hôn, hy vọng người chấp thuận……”

Trần thị nằm ở trên giường, người vẫn còn đang mơ màng, nàng lay Thẩm Đại Lang một cái, “Đại oa mới vừa nói cái gì?”

Thẩm Đại Lang mơ mơ màng màng, “Nói coi trọng một vị cô nương, nói nàng năm sau đi cầu hôn.”

Trần thị hít sâu một hơi, liền đứng dậy mặc quần áo vào,vừa đẩy cửa đi ra ngoài đã bị gió lạnh thổi vào, nàng run lên vì lạnh, nhìn chằm chằm Thẩm Đại Oa nói: “Con nói lại một lần nữa cho ta!”

Loading...