Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 187
Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:49
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại oa gằn từng chữ một nói: “Con gặp được một vị cô nương, muốn người đi cầu thân.”
Trần thị vỗ một cái tát vào trán đại oa, vóc dáng Trần thị thấp bé, đại oa cao hơn nàng ta một cái đầu, cái tát này, đại oa trốn cũng không dám trốn.
Giọng Trần thị phát run, “Con……con phá hỏng thanh danh của cô nương nhà người ta rồi, đáng lẽ không nên cho con đi ra ngoài mà, sao ta lại sinh ra một nhi tử như con chứ!”
Để nàng ta đi cầu thân, có phải là hai người đã lén làm chuyện gì rồi hay không, vẫn chưa đính thân mà đã làm như vậy……
Người khác sẽ nghĩ gì về Thẩm gia, sẽ nghĩ gì về đại oa đây!
Đại oa sửng sốt một hồi lâu, cái tát của Trần thị như che trời lấp đất mà đến, hắn giơ tay lên trốn qua một bên, “Nương, nương, con không có, con không có hủy hoại thanh danh của cô nương nhà người ta, con cũng chưa nói được mấy câu với nàng ấy nữa!”
“Còn nói không có, không có thì sao con lại nghĩ đến chuyện cầu hôn chứ!” Trần thị rất tức giận, lại đánh thêm mấy bạt tai nữa.
Thẩm Đại Oa cũng nóng nảy lên: “Thật không có mà! Con làm sao dám làm ra chuyện đó chứ, con nói chuyện với nàng ấy được mấy lần có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nương, người còn không tin nhi tử của người sao!”
Thẩm Đại Oa thở dài, hắn làm sao dám chứ, mấy lời nói với Trịnh cô nương, không có gì hơn ngoài mấy câu chào hỏi, bọn họ còn không thường chạm mặt nhau nữa.
Ở Trịnh gia ăn cơm là ăn chung một bàn, nhưng hắn cũng không dám ngẩng đầu lên, càng miễn bàn đến quang minh chính đại mà nhìn Trịnh cô nương nữa.
Hắn chính là cảm thấy Trịnh cô nương rất tốt, ôn nhu hào phóng, cho nên mới muốn cưới nàng, cái gì mà lén tiếp xúc, Trịnh cô nương cũng không biết hắn muốn đi cầu hôn nữa.
Đại oa nói: “Nương.”
Hai mẹ con nhìn nhau trong gió lạnh, Trần thị lại cho đại oa một cái tát, “Bây giờ mới là giờ nào, mùng một Tết cũng không cho người ta nghỉ ngơi, về phòng ngủ đi, nếu như ngủ không được, thì đi đổ đầy lu nước, đi chẻ củi đi, mới sáng sớm con không ngủ thì để cho người khác ngủ.”
Trần thị mím môi, đẩy cửa vào phòng, để lại một mình Thẩm Đại Oa run rẩy trong gió lạnh.
————
Cố Tiêu lại ngủ nướng, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Thẩm Hi Hòa đã mặc quần áo xong, hắn nói: “Tiểu Tiểu,muội nhìn dưới gối đi.”
Cố Tiêu lật gối đầu lên, liền thấy một cái túi màu đỏ.
Cô ngửa đầu lên hỏi: “Tiền mừng tuổi sao?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu.
Thật sự có sao, Cố Tiêu mở bao lì xì ra, bên trong là ngân phiếu, cô đếm đếm,có sáu mươi lượng.
“Sao lại có nhiều như vậy!”
Thẩm Hi Hòa nói: “Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn làm buôn bán, ta theo bọn họ cùng làm.”
Thẩm Hi Hòa không có tiền, nên xuất lực, tháng này được chia sáu mươi lượng bạc.
Trước đây không nói với Cố Tiêu là bởi vì không kiếm được tiền.
Cố Tiêu đếm ngân phiếu, tổng cộng có hai tờ, một tờ 50 và một tờ mười lượng.
Cộng lại là sáu mươi lượng, có ý lục lục đại thuận, đại cát.
“Huynh lấy hộp gỗ ở trong ngăn tủ ra đi.”
Thẩm Hi Hòa lấy hộp gỗ ra.
Hộp gỗ được làm bằng gỗ màu nâu đỏ, mặt trên có khắc chữ như ý cát tường cung hỉ phát tài, bên trên có một cái khóa, chìa khóa treo ở trên cổ của Cố Tiêu.
Cố Tiêu lấy chìa khóa ra, trên cổ ngoài chìa khóa ra thì còn có một miếng ngọc nữa, là do Thẩm Hi Hoà tặng.
Cô kêu Thẩm Hi Hòa ngồi xuống, “Đây là tiền của nhà chúng ta.”
Thẩm Hi Hòa thích mấy từ nhà chúng ta này.
Cố Tiêu mở hộp ra, bên trong có ba cái túi tiền, còn có các loại công văn, khế nhà và khế đất nữa.
Ngân phiếu cộng thêm số mà Thẩm Hi Hòa đưa thì tổng cộng có 350 lượng, bạc có 23 lượng, còn có hơn 600 tiền đồng nữa.
Khế đất là thôn trang, khế nhà là Tương Thành.
Cố Tiêu nghĩ sau này đồ ở trong này sẽ càng ngày càng nhiều, một ngày nào đó sẽ chứa đầy.
Bây giờ thì khoe khoang một chút với Thẩm Hi Hòa vậy.
“Trang sức của muội cũng nhiều hơn so với trước đây, châu hoa và trâm huynh tặng cho muội, đồ trang sức đeo lúc thành thân, phu nhân Anh quốc công tặng, Niệm Từ tặng, còn có đá quý mà An Vân quận chúa tặng nữa……”
Vải tốt thì có ba cuộn, trân châu mà Thẩm Đại Oa mang về từ Phủ Ninh, Cố Tiêu cảm thấy bây giờ mình rất có tiền.
Thẩm Hi Hòa nhìn hai cái, tiền hắn kiếm được vẫn là quá ít, sau này phải cố gắng hơn mới được.
Còn về khế nhà và khế đất, vốn đã không phải là tiền hắn kiếm được, Thẩm Hi Hòa cũng không có lý do gì để quản.
“Vậy thì năm nay lại kiếm thêm chút ngân phiếu, thêm hai tờ khế đất.” Thẩm Hi Hòa cười hỏi: “Phu nhân cảm thấy thế nào?”
Cố Tiêu: “Muội cảm thấy rất tốt!”
Mùng một trời vẫn còn se lạnh, Cố Tiêu ôm tráp tiền vui vẻ một lát, sau đó thì rời giường rửa mặt chải đầu.
Năm mới thì phải mặc màu đỏ, cô liền mặc một cái áo khoác lông thỏ màu cam, bên dưới thì mặc một cái váy màu đỏ.
Tóc búi cao rồi cài hai đóa châu hoa lên, tai đeo bông tai trân châu, môi tô thêm chút son môi, nhìn xinh đẹp lại có khí chất.
Cố Tiêu thu thập xong,rồi tới phòng bếp nhìn trước, cô phát hiện lu nước trong phòng bếp đã đầy, củi được chẻ thành những thanh nhỏ, trong viện còn chất đống không ít củi nữa.
Cố Tiêu đã quên âm thanh nghe được vào lúc sáng sớm, ở phòng bếp dạo qua một vòng, rồi hỏi Trần thị: “Đại tẩu,sao mới sáng sớm mà đã làm việc rồi.”
Trần thị đang chuẩn bị cơm sáng, cơm sáng dễ làm, chỉ cần hâm nóng thức ăn còn dư lại từ bữa cơm tất niên là được, nàng ta dừng động tác trên tay lại, “Đại oa dậy sớm, liền đi chẻ củi, con trai thì nên làm giúp chút việc,nó không làm thì chờ nữ nhân trong nhà làm sao……”
Cố Tiêu nghe giọng Trần thị giống như đang tức giận, cũng không dám hỏi nhiều, liền giúp đỡ hâm nóng đồ ăn lên.
Mùng một Tết, việc gì cũng không cần làm, người xưa vẫn hay nói, mùng một Tết làm gì, thì cả năm sẽ làm cái đó.
Bữa sáng nóng hổi, Cố Tiêu ăn xong sủi cảo còn uống thêm một chén canh xương sườn nữa.
Thẩm Đại Oa cúi đầu xuống, yên lặng mà ăn cơm,lúc ăn xong thì cẩn thận nhìn Trần thị một cái.
Ánh mắt Trần thị vèo một cái rơi vào trên người hắn, “Là không muốn ăn hay là sao?”
Đại oa sợ tới mức run lên, “Con chỉ muốn hỏi một chút xem người có muốn ăn xương sườn hay không……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-187.html.]
“Tự mình ăn đi, người khác không cần con phải nhọc lòng.” Trần thị không nhìn Thẩm Đại Oa nữa, an tâm mà ăn cơm.
Chu thị nhìn trưởng tức lại nhìn tôn tử, “Mới mùng một có chuyện gì thì từ từ nói, đại oa mới về được mấy ngày.”
Dù sao thì vẫn đau lòng tôn tử.
Trần thị có khổ mà không nói nên lời.
Ăn cơm xong, Thẩm Đại Oa lại chạy đến trước mặt Trần thị, “Nương, lúc nào thì nói với nãi nãi……”
Trần thị thở dài, thần sắc mệt mỏi, “Con để cho mọi người qua một năm mới tốt lành đi đã.”
Chuyện thành thân không phải là chuyện đơn giản, cho dù đại oa vừa ý cô nương nhà người ta, nhưng nếu Thẩm gia tùy tiện tới cửa cầu thân, thì tuyệt đối sẽ bị xem là đăng đồ tử mà bị đuổi ra ngoài.
Phải mời bà mối tới làm mai, phải xem Trịnh gia có đồng ý hay không, và còn phải xem Chu thị có nguyện ý hay không nữa.
Trần thị vẫn không biết vị Trịnh cô nương kia phẩm tính như thế nào, làm sao có thể nói chính xác cho đại oa được chứ.
Việc này kéo dài cho tới mùng năm.
Vào mùng năm trời lại đổ tuyết, nước giếng gần như đóng băng, cả viện đều là màu trắng xóa, ngay cả cửa cũng không muốn bước ra.
Cố Tiêu cách cửa sổ nhìn tuyết ở trên mái hiên, thương lượng với Thẩm Hi Hòa về việc trữ băng.
Chờ đến mùa hè vào tháng sáu tháng bảy, thời tiết nóng nực làm người bực bội.
Ở Thịnh Kinh các nhà đều có hầm băng, mùa đông trữ băng,để đến mùa hè thì dùng.
Thẩm gia không có hầm băng, nhưng mà Đa Bảo Các có, Cố Tiêu muốn trữ nhiều băng một chút.
Đến lúc đó có thể làm đồ lạnh để giải nhiệt, còn có thể dùng trong nhà nữa, mùa hè băng rất đắt, bây giờ trữ băng là tốt nhất.
Thẩm Hi Hòa không có ý kiến gì, chỉ hỏi Cố Tiêu có muốn hỗ trợ gì hay không.
Cố Tiêu nói: “Trương Tự có thể làm,huynh không cần lo đâu, đúng rồi, muội thấy đại oa hai ngày nay hình như có tâm sự.”
Thẩm Đại Oa chỉ thiếu điều viết tâm sự lên trên mặt mà thôi, thường hay thở dài, lúc nói chuyện thì muốn nói lại thôi.
Thẩm Hi Hòa dừng một chút, “Đúng là có.”
Ở Thẩm gia tuổi tác gần với nhau cũng chỉ có hai người Thẩm Hi Hòa và Thẩm Đại Oa, Thẩm Đại Oa có tâm sự không thể nói với Thẩm Đại Lang, không thể nói với Trần thị, cũng không thể nói với nhị oa, chỉ có thể nói với Thẩm Hi Hòa.
Hắn học theo bộ dáng của Thẩm lão gia tử, ngồi trước ngưỡng cửa, vẻ mặt tang thương, “Tiểu thúc, làm sao mới có thể cưới được cô nương mà mình thích đây.”
Thời niên thiếu không biết tình cảm quý giá như thế nào, Thẩm Đại Oa cũng không hiểu thích là tư vị gì, chỉ là muốn cưới người ta, sau này hắn vào nam ra bắc, có một người ở bên cạnh là tốt rồi.
Thẩm Hi Hòa nói: “Hôn sự của ta là nãi nãi của con làm chủ, vừa vặn là người mà ta thích.”
Thẩm Đại Oa thở dài, hắn chỉ sợ Chu thị và Trần thị không làm chủ cho hắn.
Thẩm Hi Hòa cũng không biết nên an ủi như thế nào, hắn vỗ vỗ bả vai đại oa, “Đừng ngồi ở ngạch cửa,lát nữa nương con mà nhìn thấy thì lại nói con nữa.”
Trong năm ngày liên tiếp, Trần thị cũng không cho Thẩm Đại Oa được sắc mặt tốt.
Thẩm Hi Hòa nói với Cố Tiêu: “Đại oa đi Phủ Ninh, ở nhờ nhà của người khác,gia đình kia họ Trịnh, có một nữ nhi, ở chung lâu rồi, thì cảm thấy vị cô nương kia người rất tốt.”
Cố Tiêu giật mình, đó gọi là lâu ngày sinh tình, chỉ là Chu thị sẽ đồng ý sao.
Trần thị nói được thì làm được, tới mùng năm liền đem việc này nói với Chu thị.
Từ xưa đến nay, hôn nhân cưới gả đều là lệnh của cha mẹ lời người mai mối.
Chu thị vừa nghe nhà ở Phủ Ninh, liền nhíu mày, “Cách xa như vậy sao……”
Trần thị thở dài, nếu không thì sao lại nói sinh hài tử là đang trả nợ chứ, “Cũng không xa lắm, Trịnh gia cũng giống như nhà chúng ta, trong nhà lo cho một người đọc sách, thuận tiện đánh cá và nuôi dưỡng ngọc trai.”
Chu thị nói: “Nuôi heo chính là nhà giàu đấy, nhà chúng ta……”
Trần thị sửng sốt một lúc,mới nhận ra là Chu thị đã hiểu sai ý, bèn giải thích nói: “Là trân châu ngọc trai, trân châu trên đồ trang sức.”
“Vậy thì trân châu không phải càng đắt hơn sao?” Chu thị vẫn cảm thấy không đáng tin cậy, “Thịnh Kinh có không ít cô nương tốt gia thế trong sạch, sao phải tìm ở Phủ Ninh chứ……”
Trần thị chỉ có thể cười khổ, nàng ta đã từng nghĩ tới cự tuyệt chuyện này, nhưng mà lại sợ nhi tử sẽ thương tiếc cả đời.
Hơn nữa, cuộc sống trong nhà đã tốt hơn, ngoài miệng đại oa vẫn luôn nói tiểu thẩm rất tốt, hỏi sau này nó muốn tìm dạng tức phụ như thế nào, nó liền nói tìm người giống như Cố Tiêu vậy.
Trần thị biết muốn tìm người giống như Cố Tiêu là chuyện không dễ dàng, nhưng mà tóm lại cũng sẽ không quá kém.
“Nương, tức phụ muốn nhờ người đi hỏi thăm một chút, nếu như thật sự là cô nương tốt có tâm địa thiện lương, vậy thì cưới về làm tức phụ cũng là chuyện tốt, nếu như chúng ta đã xem qua, mà vẫn không hài lòng, vậy thì không cần nhắc tới chuyện này nữa.”
Chu thị gật đầu một cái.
Cưới vợ là cưới cho Thẩm Đại Oa, cho dù tìm ở Thịnh Kinh,thì cũng phải cho nó nhìn qua rồi đồng ý mới được.
Dù sao thì người ở bên cạnh hắn cả đời không phải là cha mẹ.
“Vậy thì nhìn thử xem thế nào,” Chu thị nói: “Nó năm nay đã mười chín rồi, hôn sự phải khẩn trương lên. Tốt nhất là tìm một nhà thông gia hòa khí, con nói Trịnh gia cung phụng người đọc sách, đây là chuyện tốt, thân thích với nhau thì có thể giúp đỡ, nhưng mà không thể chuyện gì cũng trông cậy vào được……”
Thẩm gia dù sao cũng có Thẩm Hi Hòa làm quan, Chu thị không muốn có một thông gia dựa vào việc này mà bám víu vào.
“Nhà chúng ta không quan tâm môn đăng hộ đối, bởi vì nhà chúng ta chính là trồng trọt, nếu như Trịnh gia là gia đình trong sạch, cô nương tốt, vậy thì ta sẽ đồng ý việc hôn nhân này.”
Trần thị gật đầu, “Con dâu hiểu rõ.”
Dù chỉ nhờ bà mối đi hỏi thăm, nhưng mà Thẩm Đại Oa cũng đã vui mừng khôn xiết rồi, cách mười lăm tháng giêng vẫn còn mười ngày nữa, nhưng mà hắn hận ngày đó sẽ đến ngay bây giờ.
Chu thị nói để cho Thẩm Đại Lang đi theo đại oa, hỏi thăm cho rõ ràng rồi mới về, nếu như mọi chuyện thuận lợi, thì sẽ tới Trịnh gia cầu thân.
Cuối cùng cũng tới ngày mười lăm, Thẩm Đại Oa vui vẻ mà thu dọn hành lý, Cố Tiêu gọi đại oa ra ngoài, có việc nói với hắn.
Thẩm Đại Oa: “Tiểu thẩm, thẩm có chuyện gì cứ nói thẳng, cho dù thẩm có muốn ngôi sao trên bầu trời thì con cũng sẽ hái xuống cho thẩm.”
“Ta muốn ngôi sao thì còn có tiểu thúc của con, không cần đến con đâu.” Cố Tiêu quay lại chuyện chính, nói: “Con bán đồ biển có phải là chạy đến phương nam hay không?”
Thẩm Đại Oa gật đầu, lần này đi không biết bao lâu mới có thể trở về.
Cố Tiêu nói: “Vậy con giúp ta tìm một ít giống cà tím dài, còn có một loại rượu, uống vào có vị chát, mùi rượu rất nhạt, có màu vàng nhạt,được làm từ lúa mạch.”
Thẩm Đại Oa ghi tạc trong lòng, “Tháng ba là gieo trồng vụ xuân, hạt giống con sẽ đem về trước vụ xuân.”
“Rượu thì con sẽ tìm thử xem, tiểu thẩm, con đã lớn như vậy mà vẫn chưa uống rượu được mấy lần.” Đại oa gãi đầu, “Vị chát, con cũng không chắc chắn là sẽ tìm được đâu……”
Cố Tiêu: “Rượu không tìm được thì cũng không sao, số tiền này con cầm lấy đi, hạt giống mua nhiều một chút, ta muốn trồng chúng ở thôn trang.”