Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 188
Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:52
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bia thì Cố Tiêu vốn dĩ cũng không ôm hy vọng quá lớn, đều là mấy thứ sau này mới có, cô chỉ là muốn xem thử mấy thôn trang nhỏ ở nông thôn có nhà nào tự ủ để nhà mình uống hay không.
Cố Tiêu đưa cho đại oa ngân phiếu một trăm lượng, “Còn có vỏ trai nữa, ta còn muốn.”
Thẩm Đại Oa nhận lấy ngân phiếu, lại lấy lại bốn mươi lượng mà năm ngoái đã đưa cho Chu thị, rồi theo Thẩm Đại Lang và Trần thị đi tới Phủ Ninh.
Qua mười lăm tháng giêng, thời tiết ấm dần lên, khách đến quán ăn cũng càng ngày càng nhiều.
Năm nay đại nha chuẩn bị thành thân, nên không tiện xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, liền ở nhà thêu của hồi môn, Lý thị các nàng lo liệu không hết quá nhiều việc, liền tới chỗ mẹ mìn mua hai phụ nhân về.
Nhiều thêm hai phụ nhân có thể làm việc, gánh nặng trên người Lý thị các nàng liền nhẹ đi không ít.
Thẩm gia xuất thân nông gia,nên không có nhiều quy củ như vậy, hai phụ nhân cũng là người an phận, nên hòa nhập rất nhanh.
Tính ngày,thì Trần thị bọn họ chắc là đã tới Phủ Ninh rồi.
Thành nhỏ gần biển, nếu muốn nói khác với Thịnh Kinh ở chỗ nào, thì đó chính là gió mạnh hơn, bầu trời trong xanh hơn.
Ngày hai mươi tháng giêng, gió biển còn mạnh hơn so với gió ở Thịnh Kinh vào mùng một tháng giêng nữa.
Thổi tới làm da đầu người tê dại.
Khách điếm ở huyện Phủ Ninh cũng tương tự như những nơi khác, ba người Trần thị tạm thời ở trong khách điếm.
Bàn chuyện hôn sự thì phải tìm bà mối, Trần thị tìm được bà mối ở huyện Phủ Ninh, rồi hỏi thăm bà mối xem có cô nương nào thích hợp cưới gả hay không.
Trong đó có nữ nhi Trịnh gia.
“Trịnh gia là gia đình giàu có, thanh danh rất tốt, trong nhà còn có người đọc sách nữa, Trịnh cô nương hào phóng thiện lương, dung mạo đoan trang. Lễ hỏi cũng không nhiều lắm, hai lượng bạc, nhưng mà sau này ngày lễ ngày tết đến thì phải tặng lễ, phải thường xuyên qua lại. Trịnh gia không quan tâm trong nhà nhà trai có nhiều tiền hay không, người vừa ý mới được.”
Trong lòng Trần thị như được trấn an, không phải là gia đình chỉ cần tiền hay càn quấy là được.
Nhưng mà chỉ hỏi từ bà mối là không được, phải hỏi thăm nhiều hơn nữa.
Trần thị tiễn bà mối ra ngoài, về phòng uống một ngụm trà nóng, nàng ta đã hỏi thăm hai ngày, ở trên phố từ xa cũng đã gặp qua Trịnh cô nương một lần rồi.
Mặt tròn mang theo ý cười, đôi mắt giống như biết nói vậy, là bộ dáng người gặp người thích.
Trần thị bây giờ đang phát sầu, Trịnh gia nếu như không muốn nữ nhi gả xa thì phải làm sao bây giờ, nhìn dáng vẻ của Thẩm Đại Oa, thì sau này nhất định phải vào Nam ra Bắc, ai muốn để cho khuê nữ của mình đi chịu khổ chứ.
Qua tháng giêng, Trần thị hạ quyết tâm đi tới Trịnh gia cầu thân.
Mời bà mối, chuẩn bị lễ vật cầu hôn, còn thay một bộ quần áo mới, chải tóc cài trâm lên, thu thập chỉnh chỉnh tề tề.
————
Thẩm Đại Oa từng ở nhờ trong Trịnh gia hơn nửa tháng, cùng ăn cùng ở với tiểu công tử Trịnh gia.
Thẩm Đại Oa cần mẫn, biết giúp đỡ làm việc, bộ dáng tốt, còn từng đi đọc sách, có thể làm buôn bán.
Người Trịnh gia đúng là đã từng có ý muốn kết thân.
Nhưng mà Thẩm Thành không phải là người ở đây, hơn nữa, Trịnh cô nương là nữ nhi, Trịnh gia làm sao có thể vội vàng đề ra chuyện kết thân được chứ.
Bây giờ người Thẩm gia đã tới cửa cầu thân rồi.
Trịnh mẫu vẫn là không nỡ để nữ nhi gả đi xa, gả xa, lỡ như sau này ở nhà chồng chịu khi dễ thì ngay cả người che chở cũng không có.
Trịnh phụ trầm tư một lát, nói: “Bọn nhỏ sau này không thể vẫn luôn ở mãi trong thôn được, chúng ta không cầu Thẩm gia có nhiều tiền, nhìn trúng chính là người như Thẩm Thành.”
Nam nhân thì phải biết cầu tiến, có trách nhiệm, có thể thuyết phục được cha mẹ tới Phủ Ninh cầu thân, lễ nghĩa chu toàn, Trịnh phụ thấy như vậy là đủ rồi.
Trịnh mẫu thở dài, “Vậy thì ta sẽ đi hỏi ý của Nữu Nữu.”
Trịnh mẫu vào phòng của Trịnh Vân Thư, bà giải thích rõ ràng lợi và hại trong đó, “Chúng ta vẫn là xem ý của con,nếu như con đồng ý, thì sẽ đáp ứng việc hôn nhân này.”
Trên mặt Trịnh Vân Thư hơi ửng đỏ, nàng nghĩ đến việc phải gả xa, thì trong lòng có chút sợ hãi, nhưng nếu người nọ là Thẩm Thành……
Bản thân cũng nguyện ý.
Trịnh Vân Thư gật đầu, “Nương, con nguyện ý.”
Trịnh mẫu sờ đầu nữ nhi, “Đính thân xong thì chính là đại cô nương rồi, sau này đừng ra ngoài bờ biển nữa, yên tâm ở nhà thêu của hồi môn đi.”
Nữ nhi nuôi lớn như vậy, mà sắp phải gả cho người khác, trong lòng Trịnh mẫu có chút khó chịu.
Việc hôn nhân đã định xong, chính là lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ.
Hôn kỳ định vào mùng năm tháng năm.
Cuối tháng hai, Trần thị và Thẩm Đại Lang trở về Thịnh Kinh, rồi bàn việc hôn nhân của đại oa với Chu thị.
Chu thị chưa nói gì, “Kết thân thì kết thân, đây là hỉ sự, nếu muốn làm gì thì cứ tới chỗ ta lấy bạc.”
Trần thị đáp một tiếng, tức phụ từ xa gả tới đây, phải đối xử với nó tốt một chút.
Thẩm Đại Oa đi một chuyến tới phương nam, đi hỏi hạt giống cà tím dài cho Cố Tiêu.
Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, một năm này Thẩm Đại Oa làm ăn thuận lợi,giống cà tím chỉ cần mấy ngày là đã hỏi được, cũng không đắt làm, hai lượng bạc mua được không ít, đủ cho Cố Tiêu trồng mấy mẫu đất.
Ngoài cây giống cà tím ra,thì Thẩm Đại Oa còn mua giống dâu tây và không ít hạt giống rau dưa nữa, dù sao thì trong nhà có thôn trang, dư sức trồng mấy thứ này.
Giữa tháng ba, giống cà tím cuối cùng cũng được chuyển đến Thịnh Kinh.
Vận chuyển tám chín ngày, bùn đất quanh cây đã có chút khô, Thẩm lão gia tử đau lòng mấy cây con này, vội vàng thuê xe đi tới thôn trang, nhanh chóng trồng cây giống xuống đất.
Đào hố, gánh nước tưới nước, cây con bị nắng phơi có chút khô, Thẩm lão gia tử liền ở đó quan sát, ở thôn trang mấy ngày, chờ cà tím sống lại mới về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-188.html.]
Thôn trang có tổng cộng 163 mẫu đất, trồng 50 mẫu lúa mì, 60 mẫu đậu phộng, 30 mẫu khoai lang đỏ, mười mẫu đậu, còn có năm mẫu đất cà tím, ba mẫu cải trắng, hai mẫu dâu tây và ba mẫu dưa chuột.
Thẩm lão gia tử còn ở thôn trang nuôi không ít gà con và vịt con, lông xù một mảnh,kêu ríu rít.
Mùa xuân đã đến, lại có thể xuống sông nhặt ốc đồng, quán ăn Thẩm gia cũng đã bổ sung thêm hai món mới.
Món thứ nhất chính là bún ốc.
Món này mùi hơi nặng, nấu bún ốc thì sẽ không ngửi thấy mùi của những món khác, nhưng mà người gọi món này lại có không ít, ai cũng muốn bỏ thêm nhiều ớt và nhiều măng chua nữa.
Món khác chính là gà rán.
Gà rán phi lê, gà rán, cánh gà rán, còn có gà viên nữa. Phần cổ gà và chân gà còn dư lại sau khi chiên sơ qua thì kho lên, cho vào trong bún ốc, ăn đặc biệt ngon miệng.
Quán ăn Thẩm gia đông khách hơn trước kia rất nhiều, cũng chen chúc hơn.
Thường xuyên có thể thấy người đang đứng chờ,rồi đem một túi đồ chiên về, túi giấy dầu, gà vừa chiên xong vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, rắc ớt bột lên, bên trên có cắm hai cây xiên tre.
Còn có người ngồi ở đại sảnh ăn bún, ăn hàu nướng, có một số người là quan viên quen thuộc, một đám ăn đến mồ hôi đầy đầu, cái gì cũng không để ý tới nữa.
An Vân ngồi trong một góc, sau khi ăn xong thì đẩy chén về phía trước, sau đó cúi đầu ngửi mùi trên ống tay áo mình.
Mùi vị hình như có chút nồng.
Ăn bún ốc xong,thì cả người đều là mùi của bún ốc, trở về chắc chắn người khác sẽ ngửi thấy được.
An Vân cách mấy ngày mới tới một lần, có khi có thể nhìn thấy Cố Tiêu, nàng nghĩ, trước đây sao lại không được ăn món nào ngon như vậy chứ.
Đầu bếp trong vương phủ nấu cũng rất ngon, hương vị cũng tốt và tươi hơn nhiều, nhưng mà cái mùi vị này thì có chút không cưỡng lại được.
Mấy ngày không ăn thì đã nhớ rồi.
An Vân chỉ là có chút không hiểu, đầu bếp trong vương phủ biết làm món phật nhảy tường, gà bát trân, một món ăn có thể nấu mấy canh giờ, hương vị rất tươi ngon, nhưng mà nàng chỉ muốn đến quán ăn ăn gà rán và bún ốc mà thôi.
An Vân cũng không phải là cô nương gia đầu tiên tới quán ăn, thường xuyên có thể thấy cô nương trong thành Thịnh Kinh kết bạn tới quán ăn ăn cơm, sảnh chính có sáu cái bàn, nam tử chiếm ba bàn, nữ tử chiếm ba bàn.
Bàn cũng tách ra mà ngồi, giống như đây đã trở thành quy củ bất thành văn của quán ăn Thẩm gia vậy.
An Vân nghĩ thầm, nếu như quán ăn lớn hơn một chút thì tốt rồi, có sảnh chính, có nhã gian, mấy cô nương gia như bọn họ có thể ngồi ở trong nhã gian, không cần cố kỵ mà ăn miếng to bún ốc.
Muốn ăn mấy chén thì ăn mấy chén.
Còn có thể một ngụm to ăn gà rán, rắc thật nhiều ớt bột lên đó.
Chứ không giống như bây giờ, xung quanh đều có người, mặc dù sẽ không để ý nàng ăn mấy chén,nhưng mà vẫn có chút ngượng ngùng.
An Vân dùng khăn tay lau khóe miệng, đứng dậy đi tới quầy tính tiền, “Thêm một phần gà rán nguyên xương và một phần gà rán phi lê.”
Gà rán phi lê ăn rất ngon, tất cả đều là thịt, gà rán nguyên xương thì lại có chút khác biệt, sau khi đã được tẩm ướp qua thì từng thớ thịt đều đã thấm vị, cứ từ từ mà gặm, có thể gặm được rất lâu.
Thịt thì có chỗ ngon của thịt, xương thì cũng có chỗ ngon của xương, mỗi người một vẻ.
Gà rán đều đã được chiên từ trước,nên đóng gói mang đi rất nhanh, An Vân nhận lấy thức ăn, ở trước cửa tìm được xe ngựa của vương phủ, cầm theo thức ăn và một thân mùi bún ốc, lên đường trở về vương phủ.
Một người khách vừa rời đi, rất nhanh sau đó lại có khách mới bước vào, hẻm nhỏ sôi động hẳn lên, nhìn thì náo nhiệt, mà ăn uống lại rất thoải mái và thanh nhàn.
Trong phòng bếp, Trần thị đang thay dầu cho món chiên, dầu đã chiên qua chiên lại nhiều lần thì màu cũng đen hơn, nên phải thay dầu mới.
Trong lòng Trần thị cảm thấy đáng tiếc, “Chiên được mấy lần liền đổi một lần, dù có nhiều dầu hơn nữa thì cũng không chịu nổi đâu.”
Lý thị nói: “Nhưng mà đã chiên nhiều lần rồi, nếu mà chiên tiếp nữa thì mùi vị cũng không ngon.”
Màu cũng không được đẹp nữa.
Trần thị gật đầu, buôn bán thức ăn thì mùi vị là quan trọng nhất, đổi thì đổi, dầu đã chiên qua thì giữ lại cho nhà mình ăn.
Đây là do Cố Tiêu nói với bọn họ, bán thức ăn thì hương vị là rất quan trọng, gà rán phi lê thì ai cũng có thể làm được,nên món mà Thẩm gia làm ra nhất định phải ngon nhất và sạch nhất.
Nếu như nói dầu đã chiên qua nhiều lần, thì sẽ không tốt cho sức khỏe, vậy thì Trần thị các nàng chắc chắn là không tin, dầu là thứ tốt, làm sao có thể xài lãng phí như vậy được chứ.
Mặc dù phí nhiều dầu, nhưng mà món này đúng là bán rất chạy.
Ở Thịnh Kinh một cân dầu giá là 30 văn, một nồi chiên phải dùng tới năm cân dầu, có thể chiên hơn bốn mươi cân đồ.
Mua một con gà một trăm văn, nặng bốn năm cân, có thể làm được hai cân gà phi lên, một phần gà nguyên xương, bốn cái đùi gà và cánh gà.
Quán ăn Thẩm gia bán một cân gà rán phi lê 120 văn, một phần gà nguyên xương 60 văn, cánh gà đùi gà một cái là 30 văn, một cặp là 50 văn.
Bán được một con gà là có thể kiếm được 200 văn,đúng là việc buôn bán lời mà không lỗ mà.
Thẩm gia bán bún ốc đắt hơn so với lẩu mì, một chén là 150 văn.
Bên trong có chân gà và cổ gà kho, một chén lớn đặc biệt nhiều.
Trần thị sắp phải cưới vợ cho đại oa rồi, việc buôn bán của quán ăn cũng càng ngày càng tốt, nên mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.
“Thời gian trước có viết thư gửi về dưới quê, để hai đứa Xuân Hoa đi lên núi đào măng về rồi đem muối, thuận tiện trồng trọt luôn, măng chua của quán ăn hết quá nhanh rồi.” Trần thị đổ dầu mới vào trong nồi, “Nhưng mà bây giờ quán ăn quá chật rồi, rất nhiều người không có chỗ để ngồi.”
Trước cửa quán ăn luôn có xe ngựa qua lại, con hẻm lại nhỏ hẹp,nên nhà người khác đàm tiếu là điều khó tránh khỏi.
Cố Tiêu cũng đã gặp và nghe thấy, đều là mấy lời nói bóng nói gió, chẳng hạn như làm quan mà còn làm buôn bán,âm thanh ồn ào,ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi, chỗ để ở mà lại làm buôn bán vân vân.
Đúng là không thể ở mãi trong ngõ nhỏ được, thức ăn trong quán ăn bán được rất tốt, không giống với mấy tiệm ăn tại gia khác thanh tĩnh ít người, cả quán đều là không khí náo nhiệt.
Căn nhà này thuê đến tháng tám, còn hơn ba tháng nữa.
Cũng đã đến lúc nên tìm một cửa hàng mặt tiền rồi.