Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:54
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần thị cũng có ý định này, thuê một căn, tiền thuê một năm là hơn hai trăm lượng bạc, một tháng là có thể kiếm lại được.

Đổi sang một căn lớn hơn, có lẽ sẽ còn kiếm được nhiều hơn nữa.

Bây giờ quán ăn bán lẩu mì,tiểu long bao, sushi, bạch tuộc viên, còn có hàu nướng, bún ốc và đồ chiên nữa.

Mỗi ngày thu được gần một trăm lượng bạc, một ngày có thể lời được 5-60 lượng.

Tháng giêng nhị phòng bận rộn nhiều hơn một chút, nên Trần thị được chia ít lại, đến tháng 3, thì trong tay đã tích góp được năm trăm lượng bạc rồi.

Trần thị có đôi khi sẽ nghĩ, sau này kiếm được nhiều tiền rồi, có lẽ sẽ có được một căn tửu lầu của chính mình, nhà thuộc về mình,rồi thuê một đám người về làm, còn mình thì ngồi ở trong phòng đếm tiền, việc gì cũng không cần làm.

Lý thị tích góp được nhiều hơn so với Trần thị, bây giờ nàng ta mỗi tháng đều ra ngoài, mua chút đồ trang sức cho Đại nha, cũng sẽ mua một ít cho tam nha.

Nàng ta chỉ có hai người khuê nữ, nên tích góp nhiều của hồi môn một chút, sau này xuất giá sẽ vẻ vang hơn.

Nhưng mà hôn sự của Đại nha, Lý thị vẫn đang lo lắng.

Cô nương mười sáu tuổi, cả ngày ở nhà thêu của hồi môn,mà việc hôn nhân vẫn chưa định được định đoạt.

Bản thân đại nha thì lại không vội, nó muốn ở nhà thêm hai năm nữa, sau này vẫn chưa biết sẽ gả cho người như thế nào, phu quân, mẹ chồng, chị em dâu, cái nào cũng là một vấn đề phức tạp.

Ở nhà chỗ nào cũng tốt, còn không bằng cứ ở trong nhà.

Ở nhà tự tại, cái gì cũng không thiếu, xuất giá thì đã là người của nhà người khác rồi, Đại nha tình nguyện không lấy chồng.

Chu thị cũng lo lắng, đã nhìn qua mấy nhà mà cũng không thấy hài lòng.

Gả nữ nhi thì phải tìm gia thế tương xứng, muốn gả con gái vào một gia đình tốt,cũng không cần quá tốt, nhưng mà gia cảnh phải tương tự như Thẩm gia, mà gia cảnh tương tự với Thẩm gia,thì lại có quá ít.

Gia cảnh tốt, nhưng mà mẹ chồng lại là người khó chơi, nếu không thì nam nhân lại quá nhu nhược, hèn nhát.

Tóm lại rất khó tìm được người thích hợp.

Lý thị suy xét không được chu đáo như Chu thị, trước đây nàng ta luôn cảm thấy Chu thị không thích Đại nha, chê Đại nha là nữ nhi, nhưng mà bây giờ xem ra, người làm nãi nãi là thật lòng muốn tốt cho cháu gái.

Nhìn cách đối xử của Chu thị với đại oa đi, không phải cũng như vậy sao, hơn nữa Chu thị đối xử với tam nha cũng rất tốt.

Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa,phải từ từ mà nhìn,gấp cũng không làm được gì.

Bây giờ chuyện quan trong nhất là thuê tửu lầu.

Chu thị gật đầu, “Nếu đã quyết định rồi vậy thì thuê căn tốt một chút, cố gắng mà làm, tranh thủ cuối năm mua thêm vài mẫu đất nữa.”

Kiếm tiền để làm gì, đương nhiên là để mua đất rồi,chứ cứ để không ở đó không thể ăn không thể uống, còn phải lo lắng trộm vào nhà nữa.

Chu thị nếu đã nói tiền kiếm được giao lên một nửa,vậy thì tiền còn dư lại chính là tài sản riêng của bọn họ rồi.

Ba người tức phụ gật đầu đồng ý, Cố Tiêu cũng nghĩ như vậy, mua nhiều đất một chút, đất thì lúc nào cũng có ích cả.

Chờ cô tích góp đủ tiền rồi, thì sẽ mua thêm một cái thôn trang nữa, không đủ tiền cũng không cần sợ, có thể mượn của tiền trang, mỗi tháng trả mấy chục lượng bạc là được.

Cuối tháng ba, Thịnh Kinh có vài trận mưa xuân, hạt giống đã nảy mầm, cả cánh đồng đều là màu xanh mơn mởn, gió xuân ấm áp, đất trời tràn ngập sắc xuân.

Mấy đứa nhỏ trong thôn trang đi tới bờ sông nhặt ốc đồng, một cân hai văn tiền, có thể kiếm thêm được chút thu nhập cho người trong nhà.

Cỏ mọc chim bay, trên bờ ruộng có thể nhìn thấy được rất nhiều hoa dại với nhiều màu sắc khác nhau, mấy đứa nhỏ hơn một chút thì cầm con diều giấy do chính tay mình làm, rồi chạy quanh cánh đồng.

Người lớn nhìn thấy thì quát hai câu, “Chậm một chút! Không được dẫm mạ!”

“Biết rồi, nương!” Tiểu oa nhi chạy nhanh như một cơn gió, con diều càng bay càng cao, người lớn nhìn đứa nhỏ, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.

Thẩm Đại Lang từ thôn trang trở về, liền đi tìm cửa hàng, tìm hơn nửa tháng, thì cuối cùng cũng đã tìm được.

Có tổng cộng hai tầng, có hậu viện, ngay trên phố ở thành nam, cách nhà mới rất gần, đi bộ mười lăm phút là tới.

Tiền thuê một năm là 240 lượng, ba tháng trả một lần, Thẩm Đại Lang phụ trách trang hoàng quán ăn.

Bàn ghế màu gỗ, mấy bức tranh vẽ cây lúa mì được đóng đinh trên tường, quầy cũng là màu gỗ, bên trên có để mấy lọ hoa,bên trong lọ có cắm mấy cây lúa mì.

Sảnh chính ở lầu một có tám cái bàn, lầu trên là nhã gian, tổng cộng có sáu gian, trang trí cũng giống như lầu một, nhưng mà trên tường có đóng mấy cái giá,trên đó để mấy cái chén sứ màu của sóng biển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-189.html.]

Thẩm Đại Lang trang trí dựa theo tờ giấy mà Cố Tiêu đưa, nhìn cũng rất đơn giản.

Nhưng mà quán ăn Thẩm gia đúng là nên như vậy, nhìn đơn giản,nhưng mà chỉ cần vừa bưng món ăn lên, thì đã tràn ngập mùi thức ăn thơm phức rồi.

Chờ đến cuối tháng tư là tửu lầu đã gần hoàn thành, đến lúc đó đốt mấy dây pháo, là có thể khai trương rồi.

Thẩm Đại Lang vẫn luôn bận rộn, ban ngày hắn làm nghề mộc, đóng bàn và ghế, tới buổi tối thì kéo lê thân thể mệt mỏi về nhà, mệt thì đúng là mệt, nhưng mà lòng rất kiên định.

Còn có đồ đạc trong tân phòng của Thẩm Đại Oa nữa, cũng phải đóng cái mới.

Người Thẩm gia đều đang bận bận, Cố Tiêu tranh thủ thời gian tới Đa Bảo Các một chuyến.

Đa Bảo Các vừa cho ra trang sức mới,là hoa chuông mùa xuân, từng đóa hoa được làm từ sứ màu trắng, còn có cái được làm từ vỏ sò nữa,nhìn rất đẹp.

Đeo lên người thì giống như đang mang mùa xuân trên người vậy.

Ngoài trang sức ra, thì Đa Bảo Các còn cho ra một thứ tốt nữa.

Con diều.

Khung bằng tre rất nhẹ, màu sắc tươi tắn, cánh én xinh đẹp, tay cầm bằng gỗ và dây diều rất dài.

Đa Bảo Các không chỉ có bán diều đã làm sẵn, mà còn bán túi vật liệu để làm diều nữa.

Bên trong có khung tre, sợi tơ, giấy,dây diều, còn có thuốc màu nữa, mua túi vật liệu xong thì các cô nương có thể đi lên nhã gian ở lầu hai làm, làm chưa xong thì có thể mang về, cũng có thể để ở Đa Bảo Các, lần sau tới thì lại làm tiếp.

Ai chưa làm diều giấy qua bao giờ, thì rất dễ làm hỏng giấy, mấy vị cô nương này cũng không thiếu tiền, làm hỏng thì lại mua cái mới, thật vất vả mới làm được một con diều thì đã cảm thấy rất vui mừng rồi.

Nhưng mà tự tay làm ra một con diều giấy, thì quá trình làm là vui vẻ nhất. So sánh xem ai làm được đẹp hơn, trước đây trong đầu chỉ nghĩ tới cầm kỳ thư họa, bây giờ thì làm đồ thủ công, thú vị hơn nhiều.

Có đôi khi Cố Tiêu cũng sẽ ở Đa Bảo Các làm diều, cái cô làm là đẹp nhất.

Rõ ràng là cùng một thứ, nhưng mà người khác làm thì không giống với Cố Tiêu, một con diều giấy nhỏ, nhìn nha hoàn thị nữ chạy đi thả diều, thì ra lại không dễ làm như vậy.

An Vân làm một lát thì không muốn làm nữa, “Ai nha, khó muốn chết, hồ dán dính đầy tay rồi.”

Cố Tiêu nhìn thoáng qua, “Cô đi rửa tay trước đi, rồi mới làm tiếp.”

An Vân nói: “Cô không giúp ta sao.”

Nàng thấy Cố Tiêu làm đẹp, còn mình thì làm xấu muốn chết.

Khung vặn vẹo, giấy cũng không dính tốt, cũng không biết có bay lên được hay không.

Nếu như không bay lên được, vậy thì không được rồi, rất mất mặt.

Cố Tiêu thò lại gần nhìn thoáng qua, “Cô tiêu tiền mua, người khác làm giúp thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ, đến lúc đó nếu mà bay lên được thì là công của ta hay là của cô đây.”

An Vân há miệng thở dốc, Cố Tiêu lại nói: “Nếu như cô sớm biết mình làm không tốt, thì ngay từ đầu nên mua cái đã làm sẵn cho rồi.”

An Vân ho khan một tiếng, “Ai biết được lại khó như vậy chứ, ta tự làm là được.”

Nàng là ai chứ, là An Vân quận chúa, chẳng lẽ còn không làm được một con diều sao.

An Vân rửa tay, một lần nữa dán giấy lên, làm nửa ngày, nàng nói: “Đúng rồi, tháng sáu ta phải thành thân rồi.”

“Còn có Trương Linh Dược nữa, chắc cô cũng quen, nàng ấy cuối tháng sáu thành thân.”

Cô nương trong Thịnh Kinh ai thành thân khi nào nàng đều biết, nàng cũng rất thích Trương Linh Dược,không giống như mấy người khác hay làm ra vẻ.

An Vân nói: “Nàng gả cho một người ở bên ngoài,sau khi thành thân hình như là muốn cùng với phu quân rời khỏi Thịnh Kinh, thật đáng tiếc, sau này không còn được gặp mặt nhau nữa.”

Vị hôn phu của An Vân quận chúa là thế tử Bình Ninh Vương phủ của Thịnh Kinh, người không tệ, An Vân gặp qua hắn vài lần, chỉ là Bình Ninh Vương phủ người nhiều, quan hệ lẫn lộn.

Nhưng mà Trấn Bắc vương phủ cũng có một đám thứ tử thứ nữ, An Vân quản gia nhiều năm, đối với mấy chuyện này sớm đã thành thói quen rồi.

Cố Tiêu gật đầu, năm nay người thành thân thật là nhiều, Lưu Niệm Từ, đại oa, Trương Linh Dược và An Vân, đều thành thân rồi.

Cố Tiêu nói: “Được, đến lúc đó ta sẽ tới thêm trang cho cô.”

An Vân: “Thêm cái gì?Đồ mà Đa Bảo Các đã có thì ta không thèm đâu đấy.”

Loading...