Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:56
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiêu nói: “Yên tâm đi, chắc chắn sẽ là đồ không giống.”

Bây giờ Cố Tiêu đang gặp phải một vấn đề nan giải, đó chính là quà biếu.

Hôn sự của Lưu Niệm Từ vào tháng ba, đã qua rồi, đại oa vào tháng năm, An Vân tháng sáu thành thân, Trương Linh Dược chắc là cũng vào mấy tháng này.

Quà biếu cũng là một khoản chi tiêu, Cố Tiêu và Lưu Niệm Từ có quan hệ rất tốt, lúc cô thành thân thì Lưu Niệm Từ tới thêm trang, nên Cố Tiêu liền dùng trân châu và tơ lụa làm thành một đóa hoa.

Tơ lụa và sợi tơ được cắt thành hình dạng cánh hoa, sau đó dùng nến dán kín các mép lại, nhụy hoa được làm bằng trân châu, rồi sau đó buộc từng cánh hoa vào.

Hoa được làm thành hoa hồng, có màu hồng nhạt, màu vàng, màu xanh, còn đẹp hơn hoa bất tử nữa.

Cuộc sống của Lưu Niệm Từ và Khương Minh Hiên bây giờ rất yên bình và mỹ mãn.

Đại oa thì không cần phải nói nữa, cháu trai cả thành thân thì không thể làm qua loa được, An Vân tặng cho cô không ít đồ, còn có Trương Linh Dược nữa,cho dù người không tới được, thì lễ cũng sẽ đưa tới.

Cố Tiêu cảm thấy rất may mắn vì mình có một đôi tay khéo léo. “Hôn sự của Trương cô nương vào tháng mấy?”

An Vân nói: “Nàng ấy thành thân vào tháng tư, vị công tử kia phải rời kinh nhậm chức, nên có chút gấp.”

Trong lời nói của An Vân cũng không có thương tiếc, nàng ấy có thể hiểu được Trương Linh Dược, từ lúc quen biết thì cô nương này đã……

Tâm tư cẩn thận, mọi mặt đều suy nghĩ chu đáo, sau đó khi biết được chuyện của phủ Anh quốc công, thì An Vân mới hiểu được nguyên do là vì sao.

Trương Linh Dược chưa từng nghĩ đến việc gả cho công tử thế gia ở Thịnh Kinh, gả xa cũng được, rời kinh nhậm chức, mấy năm sau chắc cũng sẽ quay về thôi.

Cuộc sống là của bản thân mình,bản thân mình thấy thoải mái là được, hà tất phải quan tâm tới cái nhìn của người khác chứ.

Vậy thì thời gian cũng sắp tới rồi.

Cố Tiêu nói: “Ta đây cũng đi thêm lễ.”

An Vân gật đầu, “Sau khi thành thân rồi,thì khi ra ngoài đều phải nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, thật không thú vị mà.”

Không giống với mấy cô nương gia, các phu nhân ở trong Thịnh Kinh đều nói về quần áo, trang sức, chồng,con cái,mẹ chồng, chị em dâu, ngay cả hội thơ hay tiệc ngắm hoa cũng ít hơn nhiều.

Cố Tiêu đã từng nhận được thiệp mời, nhưng mà chưa đi bao giờ, so với mấy cái yến hội đó thì cô thích ở nhà làm thủ công hơn, cho dù chỉ là làm một đóa hoa, thì cũng thú vị hơn là đi ra ngoài.

Cố Tiêu nhìn An Vân, trong đầu nảy ra một ý tưởng, ý tưởng này không phải đột nhiên mà có,mà là Cố Tiêu thấy gói nguyên liệu làm đồ chơi vải nỉ và diều giấy bán được rất tốt,nên mới muốn thử một lần.

Phu nhân và quý nữ trong Thịnh Kinh ra ngoài thì cũng chỉ đi có mấy nơi mà thôi.

Nới thứ nhất là chùa miếu cầu phúc, mùng một và mười lăm sẽ đi. Thứ hai là Thập Lí Đình ở ngoại ô, nơi đó núi non trùng điệp, là nơi thích hợp để thưởng xuân đạp thanh, mùa thu có lá đỏ, phong cảnh đẹp tuyệt diệu.

Thứ ba đó chính là mấy chỗ tiêu khiển như cửa hàng trang sức hay là quán trà linh tinh,ngoài ra thì chính là nhà ai tổ chức yến hội, sẽ mời gánh hát về nhà hát tuồng.

Cố Tiêu muốn mở một gian cửa hàng, chuyên môn bán gói nguyên liệu thủ công, sau đó còn có nhã gian để cho mọi người có thể vào làm đồ, có thể ở trong cửa hàng uống trà hoặc là ăn bánh kem nhỏ.

Mua gói nguyên liệu tốn tiền, ăn uống cũng tốn tiền, ngồi ở cửa hàng một canh giờ,thì cũng sẽ thu tiền, lợi nhuận kiếm được không nhỏ.

Cổ nhân coi trọng việc truyền thừa tài nghệ, Cố Tiêu là người đầu tiên bán gói nguyên liệu.

Còn có thể xây một lò sứ nhỏ, tự mình nung phôi rồi nung sứ.

Làm thì không nhất định sẽ là cái tốt nhất, nhưng mà đồ mà mình làm ra, thì chắc chắn sẽ khác với đồ mua về.

Cố Tiêu nghĩ tới rất nhiều thứ có thể bán ở trong cửa hàng,len lông cừu, có thể dệt quần áo và chăn, mặc vào người sẽ rất ấm áp.

Bây giờ trong tay Cố Tiêu có 1350 lượng bạc, một tháng ổn định có thể thu được hơn 300 lượng bạc, có khi còn nhiều hơn thế nữa.

Nhưng mà cô tiêu tiền cũng nhiều, thấy cái gì tốt cũng muốn mua về, trong phòng đã chất đống không ít đồ rồi.

Cửa hàng ở Thịnh Kinh tiền thuê một năm là 2 đến 300 lượng, cộng thêm chi phí trang hoàng, thì phải hơn 400 lượng bạc, Cố Tiêu thì có tiền, nhưng mà chỉ sợ số tiền này sẽ giống như ném đá xuống sông thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-190.html.]

Người tới Đa Bảo Các đều là khách quen, Cố Tiêu cũng không dám bảo đảm, sau khi cửa hàng khai trương,thì những vị phu nhân tiểu thư đó sẽ tới ngồi cả một buổi trưa.

Cố Tiêu hỏi An Vân, “Vậy nếu như có một chỗ như thế này, có thể làm đồ chơi vải nỉ, có đủ thứ, có thể ăn điểm tâm, uống được trà thơm ngào ngạt, thì cô có muốn tới không?”

An Vân chớp mắt, “Nơi này không phải rồi sao.”

Cố Tiêu nói: “Không đơn giản chỉ có mấy thứ này, chỗ này không làm đồ cũng có thể uống trà ăn điểm tâm, nhưng mà chỉ có thể ăn một miếng……”

An Vân ngồi thẳng lên, “Đi chứ, nếu như có thể ăn được mấy miếng điểm tâm, thì ta sẽ đi, đã sớm nói với cô rồi, điểm tâm nhỏ như vậy không đủ ăn,mà cô không nghe…… bây giờ thì sao, không phải vẫn phải nghe ta sao.”

Cố Tiêu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, chỗ để làm đồ thủ công cũng không phải là để ăn điểm tâm đâu.

Nhưng mà điểm tâm cũng coi như cái chiêu bài.

Đến lúc đó Lý chưởng quầy tới Thịnh Kinh, thì vừa đúng lúc..

Cố Tiêu dẫn theo An Vân đã làm diều xong, đi ra phía sân sau thử, mặc dù diều bay thấp, nhưng mà tốt xấu gì thì cũng có thể bay lên trời.

An Vân kéo dây diều, nhìn con diều đang từ từ bay lên, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn.

“Tiểu Tiểu, nếu như thực sự có cửa hàng có thể làm đồ,thì ta nhất định sẽ thường xuyên tới, làm mấy thứ đồ này còn thú vị hơn nhiều so với tham gia yến hội.”

An Vân nghĩ, mỗi người đều bận rộn làm đồ, thì sẽ không có thời gian để ghen ghét, rồi nói mấy chuyện không đâu nữa.

Cố Tiêu gật đầu, vậy thì cô có thể thử xem sao rồi.

Cố Tiêu về nhà trước thương lượng với Thẩm Hi Hòa, sau khi thành thân thì chính là phu thê nhất thể, chuyện gì cũng phải thương lượng với nhau mới được.

“Muội muốn bán ba thứ đồ trước, len lông cừu, đồ gốm thủ công, đồ chơi vải nỉ. Viết ra các bước làm ở trong gói nguyên liệu, đồ chơi vải nỉ Linh Đang sẽ dạy, đan len cũng rất dễ học, còn về đồ gốm sứ thì phải thương lượng với Niệm Từ đã.” Cố Tiêu cầm bút viết viết, “Điểm tâm có thể bán nhiều thêm mấy loại, ở bên trong đợi có thể thu tiền cũng có thể không thu tiền, có phải là không thu thì sẽ tốt hơn hay không?”

Cố Tiêu nâng đầu lên hỏi, Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu, trong lòng mềm nhũn, duỗi tay xoa đầu cô, “Không thu tiền có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng mà có thể tính vào bên trong tiền điểm tâm.”

Cố Tiêu vỗ bàn, “Chủ ý này hay, muội cũng chưa thấy qua cửa hàng nào ở bên trong đợi mà còn thu tiền, vẫn là không thu thì sẽ tốt hơn.”

Điểm tâm chỉ bán bánh kem nhỏ, trà thì chẳng lẽ phải uống trà hoa sao?

Cố Tiêu chống cằm, “Đại oa khi nào mới về, sắp phải thành thân rồi, cũng không thể cứ ở bên ngoài bận rộn được.”

Còn hơn một tháng nữa là phải thành thân rồi, cũng không biết có tìm được bia hay không nữa.

Cố Tiêu còn muốn để cho Thẩm Đại Oa đi tìm mấy cây thảo mộc nữa, tìm đủ thứ đồ.

Thẩm Hi Hòa nửa ôm Cố Tiêu, “Thành thân thì nó là người sốt ruột nhất, muội đây là đang lo lắng thừa rồi.”

Không có người nào mong đợi việc thành thân hơn bản thân Thẩm Đại Oa, giống như không có ai mong cưới được Cố Tiêu như Thẩm Hi Hòa vậy.

Thẩm Hi Hòa nhéo nhéo tay Cố Tiêu, “Đừng nhìn nữa, sẽ có hại cho mắt.”

Cố Tiêu buông bút xuống, “Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, trước tìm cửa hàng, sau đó thương lượng với Niệm Từ, cuối cùng mới……”

Thẩm Hi Hòa duỗi tay bịt lại cái miệng nói không ngừng nghỉ của Cố Tiêu, sau đó lấy tay ra rồi cúi người hôn một cái, “Quyết định rồi.”

Cố Tiêu l.i.ế.m môi, “Huynh như vậy mà đã coi là quyết định rồi sao, huynh lúc nào cũng như vậy,thôi muội đi ngủ đây, không nói với huynh nữa.”

Cố Tiêu xoa lỗ tai có chút nóng lên, rồi bò đến giường, bây giờ trời không lạnh lắm,cô không có thói quen bị Thẩm Hi Hòa ôm ngủ, nhưng mà có đôi khi cũng rất thoải mái.

Hai người chen chúc với nhau.

Giữa tháng tư, thời tiết trở nên ấm áp hơn, mưa cũng nhiều hơn,cây con ở thôn trang đã cao lên không ít, gà con vịt con cũng không còn bộ dáng lông xù như trước nữa, mà đã trở nên đẹp và đáng yêu hơn nhiều.

Dâu tây phát triển nhanh nhất, bò đầy đất, có mấy cây đã có hoa nhỏ màu trắng, bướm bay lượn trên cánh đồng, không bao lâu nữa là có thể ăn được những quả dâu tây tươi ngon rồi.

Trời mưa mấy ngày trời càng trong xanh hơn, đất trời giống như được tẩy rửa qua vậy, Cố Tiêu tính ngày, rồi đi tới phủ Anh quốc công thêm lễ.

Loading...