Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:03:58
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôn sự lần này cũng không làm phô trương, sau khi Trương Linh Dược thành thân thì sẽ đi Vĩnh Châu, cách xa nhau trăm dặm, nàng chỉ muốn mang theo chút quần áo,còn mấy đồ khác thì sẽ không mang theo.
Tân nương tử một thân đỏ rực, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp.
Cố Tiêu tặng một món đồ trang trí,là thỏ con làm bằng bạc, mắt,mũi và miệng được khảm bằng hồng bảo thạch, nhìn rất sống động.
Trương Linh Dược rất thích, yêu thích không buông tay mà sờ soạng một hồi lâu, “Tiểu Tiểu, cái này ta rất thích, cảm ơn cô, cảm ơn cô đã tới.”
Cố Tiêu nói: “Trần công tử là đồng hương của phu quân ta, nên tới.”
Trương Linh Dược gật đầu, cất con thỏ đi, “Vậy thì cũng là duyên phận, Tiểu Tiểu, sau này ta phải tới Vĩnh Châu rồi.”
Trương Linh Dược cũng không biết nên mở miệng như thế nào, nàng muốn rời khỏi đây, nhưng mà mười mấy năm ân dưỡng dục nàng lại không biết nên báo đáp thế nào.
Nhờ Cố Tiêu chiếu cố Từ thị sao? Lời này hình như không cần phải nói, Cố Tiêu là một cô nương rất tốt, khi đó cái gì cũng không biết mà đã đồng ý tới gặp Từ thị.
Sau này chắc chắn sẽ chăm sóc bà.
Trương Linh Dược nghĩ thầm, nếu như tìm được sớm hơn một chút thì tốt rồi.
Nàng cười với Cố Tiêu, “Ta không biết khi nào mới trở lại, tái kiến có lẽ là vài năm sau, đến lúc đó trở về chắc là đã không còn nhận ra những người ở đây rồi, còn phải nhờ cô chiếu cố bọn họ.”
Cố Tiêu gật đầu, “Chờ cô trở về.”
Trương Linh Dược dùng sức gật đầu, hỉ bà ở bên ngoài hô một câu giờ lành tới rồi.
Trương Linh Dược nhẹ nhàng thở ra, nàng phải xuất giá rồi, đầu tiên là bái biệt cha mẹ, sau đó sẽ do huynh trưởng cõng lên trên kiệu hoa, Từ thị nhìn bóng dáng của nàng, cúi đầu lau nước mắt.
Hai người nữ nhi, đều đã gả chồng, đều không thể ngày ngày nhìn thấy nhau.
Trong lòng Từ thị trống rỗng, Anh quốc công vỗ tay bà, “Hỉ sự, đừng khóc nữa.”
Đúng vậy, là hỉ sự, Từ thị cũng không thể nghĩ ra viễn cảnh nào tốt hơn nữa, nữ nhi gả cho người mình thích, cho dù phải đi theo cả trăm dặm cũng nguyện ý.
Ngay cả những tháng ngày sau này không được như ý muốn, thì không phải vẫn còn có bọn họ sao.
Người Trần Ninh Viễn có chút choáng váng, hắn không uống nhiều rượu lắm, rượu mừng đều để cho bọn Thẩm Hi Hòa chắn cho, nhưng mà ngay cả đường cũng đi không vững, còn phải vịn tường nữa.
Vén khăn voan lên, hỉ bà và những người khác đều đi ra ngoài, Trần Ninh Viễn nói với tân nương tử: “Ủy khuất cho nàng rồi.”
Nhà là đi thuê,ngoài hỉ phòng ra,thì những gia cụ ở trong nhà cũng không được đầy đủ.
Ở Quảng Ninh thì Trần gia cũng được coi như là gia đình đại phú đại quý, nhưng mà có so sánh như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể sánh bằng phủ Anh quốc công.
Trương Linh Dược lắc đầu, “Hôn nhân cưới gả, ngươi tình ta nguyện, làm gì có chuyện ủy khuất chứ. Muội cũng không có cái gọi là của hồi môn đâu, không phải huynh cũng không nói gì sao.”
Trần Ninh Viễn đột nhiên lắc đầu, “Ta cưới nàng lại không phải vì của hồi môn……”
Hắn cảm thấy mệnh của mình rất tốt,tiện tay nâng người dậy, thế nhưng đó lại là phu nhân của mình.
“Vậy thì muội gả cho huynh sẽ không sợ cái gì mà cuộc sống gian khổ, hơn nữa, tới Vĩnh Châu làm tri huyện, là tạo phúc cho bá tánh, sao có thể chịu khổ được chứ.” Trương Linh Dược cười nhẹ, “Muội không sợ gì cả.”
Trần Ninh Viễn nhìn vào mắt Trương Linh Dược nói: “Vậy thì xin phu nhân yên tâm, ta tất sẽ không để cho nàng phải chịu khổ.”
Hỉ đuốc rơi lệ, Thẩm gia, Cố Tiêu đang chiếu cố tửu quỷ.
Thẩm Hi Hòa chưa uống rượu được mấy lần,lúc mình thành thân vẫn là do người khác chắn cho hắn, lần này thì uống đủ vốn rồi.
Cố Tiêu cho hắn uống nước mật ong, duỗi tay ấn huyệt Thái Dương cho hắn, “Còn khó chịu sao?”
Đầu Thẩm Hi Hòa có chút đau, nhưng mà được Cố Tiêu xoa bóp, nên không còn cảm thấy đau nữa, nhưng mà hắn lại nhíu mày, “Khó chịu.”
“Khó chịu còn uống nhiều như vậy.” Cố Tiêu đứng dậy đi lấy khăn, muốn lau cho hắn, nhưng mà lại bị Thẩm Hi Hòa kéo tay lại.
Thẩm Hi Hòa: “…… Đừng đi, muội ở đây thì ta sẽ không khó chịu nữa.”
Cố Tiêu sờ trán hắn, “Muội không đi, muội chỉ đi lấy đồ thôi.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta cái gì cũng không cần, chỉ cần muội.”
Cố Tiêu không nhịn được cười ra tiếng, “Đồ ngốc.”
Thẩm Hi Hòa đang rất đau đầu và buồn ngủ,nhưng hắn lại kiên trì trợn tròn mắt nhìn Cố Tiêu, “Ta ngốc chỗ nào chứ……”
Cố Tiêu vỗ nhẹ vào mặt hắn.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng say rượu của Thẩm Hi Hòa,ngày thành thân hôm ấy mùi rượu trên người hắn rất nhạt, chứ không giống như bây giờ, nằm ở trên giường không dậy nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-191.html.]
Hắn ngốc chỗ nào sao……
Biết cô lén tích góp tiền lại còn giấu giếm Chu thị thì đã rất ngốc rồi, lúc còn ở Tương Thành, mỗi tháng cưỡi ngựa về nhà cũng rất ngốc, trên đường thấy đồ gì thú vị, mặc kệ là cho người lớn hay là trẻ con chơi, thì đều mua về, cũng rất ngốc.
Còn có việc đi y quán hỏi nguyệt sự của nữ tử nữa, cũng không biết người khác sẽ nghĩ gì về hắn.
Cố Tiêu nói: “Chỗ nào cũng ngốc.”
Thẩm Hi Hòa nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Tiêu, cho dù có ngốc, thì cũng là phu quân của Cố Tiêu.
Nhìn thấy Trần Ninh Viễn thành thân, Thẩm Hi Hòa lại nghĩ đến ngày thành thân hôm ấy của mình.
Chăn bông ở trong phòng bây giờ vẫn là màu đỏ rực, nhìn rất đẹp mắt.
Thẩm Hi Hòa đã uống say, đầu óc nửa mê nửa tỉnh, hắn cảm thấy cái từ ngốc này không dễ nghe tý nào, liền nói: “Không ngốc, ta bây giờ còn có thể đọc thuộc lòng “Đại Học”, đọc “Trung Dung”, đọc “Xích Bích phú”……”
“Ta đọc cho muội nghe, nhâm tuất chi thu, thất nguyệt ký vọng, Tô tử dữ khách phiếm chu du ư Xích Bích chi hạ. Thanh phong từ lai……” Thẩm Hi Hòa nhìn vào mắt Cố Tiêu, đọc không sót một chữ nào, “Diểu diểu hề ư hoài,, vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương.”
Thẩm Hi Hòa nói rất nhiều, miệng khô khốc, giọng nói hơi khàn khàn, mang theo gió xuân truyền vào tai Cố Tiêu, “Ta rất thích muội.”
Thích, tâm duyệt, chung tình.
Ngọn nến trong cốc sứ để trên bàn bị gió thổi lay động, Cố Tiêu nói: “Muội cũng thích huynh,nếu không thì sao muội lại gả cho huynh chứ.”
Dù sao thì Thẩm Hi Hòa đã say, muốn nói gì thì cứ nói thôi.
Thẩm Hi Hòa ngơ ngác mà nhìn Cố Tiêu, trong đầu làm gì còn nhớ tời “Xích Bích phú” gì nữa, Tô tử đi với ai thì có quan hệ gì với hắn chứ, hắn chỉ muốn khắc ghi hình dáng hiện tại của Cố Tiêu vào trong đầu mà thôi.
Mong là ngày mai khi thức dậy vẫn còn nhớ rõ mấy lời này.
Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa đang ngơ ngác, bèn nói: “Đằng sau câu “thiên nhất phương” là gì?”
Thẩm Hi Hòa lắc đầu, “Quên rồi.”
Cố Tiêu lại bưng nước mật ong tới cho hắn uống, sau đó lại hỏi: ““Đại Học”và “Trung Dung” còn có thể đọc thuộc lòng được không?”
Thẩm Hi Hòa thật sự nghĩ không ra, “Cũng đã quên rồi.”
Nhưng mà hắn còn nhớ rõ chuyện khác,bèn duỗi tay lấy túi tiền ở bên hông ra, “Bạc cho muội.”
Bên trong có ngân phiếu có bạc vụn, cộng lại có khoảng sáu bảy chục lượng.
Kiếm tiền cho cô, là việc nên làm.
Thẩm Hi Hòa vươn một ngón tay ra, “Để lại cho ta một lượng, ta ra ngoài mua đồ ăn vặt cho muội……”
Nói xong câu này,cuối cũng cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ nữa mà lăn ra ngủ.
Cố Tiêu cúi đầu nhìn túi tiền, che miệng cười khẽ, để lại một lượng bạc trong túi tiền, sau đó thay quần áo cho Thẩm Hi Hòa.
Đêm khuya tĩnh lặng, nến cháy tí tách, Cố Tiêu thổi tắt nến, sau đó quay về giường ngủ.
Ngày mai chắc hẳn cũng là một ngày lành.
Ngày hôm sau.
Thẩm Hi Hòa dậy sớm, bởi vì uống nước mật ong rồi ngủ đủ giấc,nên đầu cũng không còn đau nữa.
Hắn giương mắt nhìn người bên gối, thấy người vẫn còn đang ngủ say, nên thật cẩn thận mà xuống giường mặc quần áo.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, thì tự mình đi nấu chén mì, ăn xong thì rửa chén sạch sẽ, người trong nhà cũng đã thức dậy, Thẩm Hi Hòa chào hỏi xong liền đi làm.
Hôm qua chỉ có Thẩm Hi Hòa tham gia tiệc cưới của Trần Ninh Viễn, cho nên Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn cũng không uống rượu.
Hai người đã thương lượng xong buổi tối tan làm thì sẽ tới quán ăn Thẩm gia ăn một bữa cơm, nếu có thể đi tửu phường mua hai bầu rượu vậy thì càng tốt.
Thẩm Hi Hòa nghe thấy chữ rượu, những ký ức đã quên đi lúc say rượu bỗng hiện lên trong đầu, hắn đọc sách cho Cố Tiêu, nói thích cô, sau đó thì Cố Tiêu cũng nói thích hắn.
Mắt Thẩm Hi Hòa dại ra, giống như đi vào cõi thần tiên vậy.
……
Tống Chiêu Thanh vỗ bả vai Thẩm Hi Hòa, “Thẩm huynh, huynh làm sao vậy?”
Thẩm Hi Hòa đột nhiên lắc đầu, “Không sao cả, buổi tối ta sẽ về nhà, sẽ không đi quán ăn.”
Tống Chiêu Thanh thầm nghĩ, ai quan tâm buổi tối huynh đi chỗ nào chứ.
Chờ buổi tối tan làm, Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn xách theo rượu đi tới quán ăn,còn về Thẩm Hi Hòa sao, thích đi chỗ nào thì cứ đi đi.