Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 192
Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:04:00
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quán ăn vẫn náo nhiệt như thường lệ, hai người gọi hai phần hàu nướng, một dĩa gà rán phi lê, mỗi người một chén bún ốc, không đủ thì lại gọi thêm,để tránh việc ăn không hết lãng phí.
Hai người tới có chút muộn, ngồi đợi đồ ăn một lúc, liền nghe thấy có người nói: “Nơi này vẫn là quá nhỏ, nên tìm chỗ lớn hơn một chút mới phải.”
Trong lòng Tống Chiêu Thanh liên tục gật đầu, nói rất đúng, lẽ ra nên sớm đổi một chỗ lớn hơn từ lâu rồi, tốt nhất là cách lục bộ gần một chút.
Thẩm nhị oa bưng đồ ăn đã nấu xong lên, “Qua mấy ngày nữa là dọn sang chỗ khác rồi, ở con phố thứ hai ở thành nam, cách nơi này rất gần, đến lúc đó chiêu kỳ vẫn là cái này.”
Trên chiêu kỳ vẽ càng ngày càng nhiều đồ, mì, bánh bao, bún ốc, hàu nướng và gà rán, nếu như không phải là chiêu kỳ đủ lớn, thì đúng thật là không đủ chỗ để chứa.
Tìm thấy cái này là có thể tìm được quán ăn Thẩm gia, ngoài quán ăn Thẩm gia ra thì không có người khác treo cái này.
Cho dù có treo thì nhìn cũng không thuận mắt bằng chiêu kỳ của quán ăn Thẩm gia.
Một là chữ không đẹp bằng chữ của Thẩm Hi Hòa, hai là vẽ không đẹp bằng Cố Tiêu.
Trên chiêu bài có viết đủ món ăn, nhìn thấy món nào cũng muốn ăn.
“Vậy thì rất gần, khi nào mới dọn qua bên đó vậy, đừng có làm chậm trễ việc buôn bán đó.”
Tửu lầu ở bên kia đã dọn dẹp sạch sẽ xong hết rồi.
Chỉ chờ đem nồi chén từ bên này dọn qua bên đó, Thẩm nhị oa nói: “Chắc cũng chỉ trì hoãn thêm hai ngày nữa mà thôi, đến lúc đó khai trương mời mọi người tới tham gia náo nhiệt.”
Còn phải trì hoãn thêm hai ngày nữa sao.
Hai ngày không được gà rán, hàu nướng và bún ốc, vậy thì sẽ nhớ lắm đó.
Không khai trương cũng không phải là vì nguyên nhân gì khác, mà là chờ Thẩm Đại Oa trở về, cũng không phải chỉ đợi đại oa trở về, mà là muốn chờ hắn mang bia về.
Tháng năm thành nhân, còn phải đi tới Phủ Ninh đón tân nương tử nữa, nên cuối tháng tư nhất định phải trở về.
Quả nhiên, ba ngày sau Thẩm Đại Oa đã trở lại.
Đi một chuyến tới phương nam, Thẩm Đại Oa lại phơi đen hơn rồi, người cũng gầy đi.
Nhìn cao cao gầy gầy, đôi mắt sáng như những vì sao trên bầu trời vậy, nhếch miệng cười lộ ra một hàm răng trắng, đã là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa rồi.
“Tiểu thẩm đâu rồi? Con có mang về mấy loại rượu, không biết có phải là loại mà tiểu thẩm muốn hay không.” Thẩm Đại Oa đi ra ngoài một chuyến, mang về rượu, hạt giống, còn có mấy thứ đồ ở phương nam nữa.
Còn đưa đồ biển từ Phủ Ninh qua bên đó, chạy mấy chuyến, kiếm lời được hơn 300 lượng bạc.
Trần thị nhìn nhi tử gầy gò đen nhẻm của mình, mà trong lòng xót xa, “Tiểu thẩm con đang ở nhà mới đấy, con trực tiếp qua bên đó đi, quán ăn không cần con lo, trở về tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi……”
Thẩm Đại Oa đáp một tiếng, sau đó lục tìm đồ ở trong lòng n.g.ự.c mình, rồi móc ra một gói đồ được bọc trong khăn lụa, “Cái này cho nương.”
Thẩm Đại Oa lên xe ngựa đi rồi, Trần thị nhìn xe ngựa biến mất ở đầu hẻm, rồi mở khăn lụa ra.
Bên trong không phải là đồ gì khác, mà là một cây trâm bằng vàng ròng, đầu trâm là một đóa hoa mai.
Trần thị cười nói: “Đúng là khờ khạo mà, giống như kiếm được tiền dễ dàng lắm vậy,còn mua đồ cho ta nữa, ta đã già rồi, còn thiếu cái này sao……”
Mặc dù là mấy lời nói mắng người, nhưng mà Trần thị nửa điểm tức giận cũng không có.
Đây chính là cây trâm vàng đầu tiên mà đời này nàng ta có được, Thẩm Đại Lang cũng chưa bao giờ tặng cho nàng ta cái này.
Có một người cha đầu gỗ,nhưng mà nhi tử lại không phải là đầu gỗ, là Trần thị đã cảm thấy thỏa mãn rồi, dù sao thì Thẩm Đại Lang kiếm được tiền đều đưa cho nàng ta, chỉ là nàng ta không nỡ tiêu mà thôi, tính đi tính lại cũng như nhau cả.
Trần thị vô cùng cao hứng mà gói cây trâm vàng lại, bên kia Thẩm Đại Oa cuối cùng cũng về đến nhà.
Ở bên ngoài lang bạt nói không mệt không khổ thì chính Thẩm Đại Oa cũng không tin, nhưng mà nghĩ tới cha mẹ ở nhà, vị hôn thê và mọi người,thì dù có mệt cũng có thể chịu đựng được.
Tay Thẩm Đại Oa đã có vết chai, hắn dọn thùng rượu xuống xe ngựa, “Cha, con về rồi, nãi nãi đâu, còn có tiểu thẩm nữa, con mua rượu từ phương nam về rồi đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-192.html.]
Cố Tiêu nghe tiếng đi ra.
Thẩm Đại Oa từ phương nam mua về không ít rượu. Mấy tửu phường lớn không dùng mạch nha để ủ rượu, dùng đều là mấy loại ngũ cốc tốt nhất, Thẩm Đại Oa liền đi từng nhà ở nông thôn hỏi.
Trong thôn có mấy nhà ủ rượu, rượu nấu thô, không được mát và cay như mấy tửu phường lớn, hương vị cũng kém.
Sau đó Thẩm Đại Oa tới Tương Thành, rồi đi xuống nông thôn hỏi thăm, hình như đã nếm được loại rượu mà Cố Tiêu đã nói tới.
Năm ngoái Tương Thành có một trận mưa lớn, lương thực đều bị nước mưa ngâm nảy mầm, có một số trực tiếp mọc ra cây con.
Đem phơi khô rồi ăn thì hương vị cũng đã thay đổi, vứt đi thì lại không nỡ, liền có một nhà đem lúa mạch đã nảy mầm ủ thành rượu, mặc dù vị không cay như những loại rượu khác, nhưng mà lại có một loại hương vị khác.
Tóm lại là tốt hơn nhiều so với việc ăn lúa mạch đã nảy mầm.
Loại rượu này có không ít thôn đều có, Thẩm Đại Oa mang về mấy thùng, còn có mấy thứ tinh tinh vặt vãnh khác nữa, cũng không biết có dùng được hay không.
Mỗi thùng Cố Tiêu đổ ra một ít vào trong cái ly sứ màu trắng, rượu có màu vàng nhạt, còn có một ít bọt khí nổi lên nữa, cô bưng ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, tam nha thấy cô uống, cũng duỗi tay muốn lấy.
Thẩm Đại Oa ở bên ngoài đã uống không ít, “Cái này không say, uống mấy ly lớn cũng không có việc gì, nhưng mà lúc uống rượu thì lúc nào cũng nghĩ tới……”
Luôn nghĩ tới muốn ăn đồ ăn, tốt nhất là ăn món cay nóng, rượu này tốt nhất là bỏ xuống nước giếng làm lạnh qua.
Cố Tiêu nói với tam nha: “Tiểu cô nương không thể uống cái này, đi tìm nãi nãi lấy bánh kem nhỏ ăn đi.”
Tam nha cũng rất nghe lời, liền về phòng tìm Chu thị, Cố Tiêu lại nếm thêm mấy ly nữa
Nói thật, trước đây cô không phải là đầu bếp, nếm thử rượu thật đúng là nếm không ra khác biệt ở chỗ nào.
Mấy loại này,cô thấy vị cũng không khác biệt lắm.
Mùi vị cũng giống với bia mà trước đây cô uống qua, nếu muốn nói có chỗ nào không giống, thì đó chính là không có nhiều khí, Cố Tiêu không biết ủ rượu như thế nào, nên cũng không rõ là do nguyên nhân gì.
“Quán ăn của chúng ta cứ bán loại rượu này đi,” Cố Tiêu hỏi đại oa, “Rượu này có dễ mua không, bao nhiêu tiền một thùng?”
Thẩm Đại Oa nói: “Một cân mạch nha có thể ủ được ba bốn cân rượu, cũng không đắt lắm, một cân mười văn tiền,nhưng mà con đã mua lại phương pháp làm rồi, thu hoạch vụ thu xong thì chúng ta có thể ủ rượu ở thôn trang.”
Cố Tiêu trừng lớn mắt hỏi: “Con mua lại phương pháp ủ rượu rồi sao!”
Đại oa: “Đúng vậy, có rất nhiều nhà ủ rượu, cách làm thì cũng không khác biệt lắm, đưa năm lượng bạc là có thể mua được rồi, rượu không dễ vận chuyển,đường xa mà thời tiết sau này còn nóng nữa, nhà mình tự ủ là tốt nhất.”
Thẩm Đại Oa lặng lẽ cười hắc hắc,rồi đưa công thức cho Cố Tiêu, “Sau này cứ trực tiếp mua lúa mạch về ủ rượu, con còn mang về nhiều thứ khác nữa, nhìn xem có dùng được hay không.”
Thẩm Đại Oa có tiền trong tay liền nhịn không được tiêu, cũng giống như Thẩm Hi Hòa vậy, cái gì cũng muốn mua.
Hạt giống, một mớ đồ linh tinh, còn có một đống lá khô nữa.
Thẩm Đại Oa nói: “Nghe mấy người già ở bên kia nói, cái này nấu ra là có thể làm thành thạch, con đã ăn qua hai lần rồi, khỏi phải nói, ăn rất ngon đấy.”
Thẩm Đại Oa đi ra bên ngoài, ăn qua rất nhiều đồ.
Cố Tiêu vui sướng mà nhìn đống lá khô, còn chờ gì nữa, phải nhanh chóng khai trương thôi.
“Mấy cái lá này ta muốn, nhanh chóng đi mua lúa mạch về ủ rượu , mấy ngày nữa thì quán ăn sẽ khai trương.”
Từ căn nhà ở trong ngõ nhỏ đổi sang tửu lầu ở trên đường,việc buôn bán chắc chắn sẽ càng ngày càng rực rỡ.
Đến lúc đó một ngày kiếm được không phải là mấy chục lượng bạc nữa, có lẽ làm hai năm, là có thể mua được tửu lầu rồi.
Trước khi khai trương, Chu thị liền gọi người trong nhà vào nhà chính, “Lúc còn ở dưới quê ta cũng không nghĩ tới một cái quầy nhỏ có thể làm được lớn như vậy, đều nói thân huynh đệ cũng phải tính toán rạch ròi, nhà chúng ta cũng như vậy.”
Chu thị nói: “Cách nấu thức ăn là do Tiểu Tiểu nghĩ ra được, quán ăn là nhà lão đại và nhà lão nhị làm, bàn ghế là do Đại Lang đóng, hàu mấy thứ này là do đại oa đi thật xa vận chuyển về.”
Có người làm nhiều thì sẽ có người làm ít,nên không thể chia đều được.
“Về sau tiền kiếm được nhà lão đại chiếm bốn phần,nhà lão nhị lão tam mỗi nhà chiếm ba phần, sau đó thì giao nộp một nửa lên.” Chu thị nhìn mấy người nhi tử và con dâu, hỏi: “Các ngươi cảm thấy như thế nào?”