Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 195
Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:13:39
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong miệng chỉ còn lại hai khúc xương nhỏ, vị cô nương này cũng không biết nghĩ như thế nào,mà lại nhai xương hai cái……
Thế nhưng có thể nhai được, xương cũng có vị, ăn cũng khá ngon, trong miệng đều là xương vụn, cũng ngại không dám nhả ra, vị cô nương này liền nuốt xuống, sau đó giống như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ăn bún.
Đúng vậy, ăn bún.
Gắp một đũa lên, từ từ đưa vào trong miệng, lại húp thêm một ngụm canh nữa, cả người liền ấm áp hẳn lên, miệng tê tê cay cay,vị cô nương này liền thuận tay uống một hớp bia.
Rượu mới lấy từ dưới giếng lên, uống vào một hớp đã giải tỏa được vị cay, mặc dù là rượu nhưng mà mùi rượu không nặng bằng rượu nhưỡng, nhưng lại làm dịu cơn khát, rất tốt rất tốt, hàng ngon giá rẻ.
Gà rán rắc thật nhiều ớt bột lên, lớp bột ở bên ngoài rất giòn, cắn xuống vang lên tiếng rộp rộp, cay quá thì uống một hớp bia, ba người An Vân vùi đầu vào ăn, ai cũng không màng tới lễ nghi của quý nữ nữa.
Chỉ còn lại vị Lục cô nương kia, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, ăn cũng không phải, mà không ăn cũng không phải.
Quả thực là đứng ngồi không yên.
Nửa ngày sau, bún ốc ở trước mặt nàng ta đã sắp nguội, đám người An Vân cũng đã ăn được một nửa, Lục Vân Sương liền cầm đũa lên ăn một miếng.
Miệng nàng ta được nuôi đến kén ăn, khi còn bé thể nhược, thức ăn đều là những thứ tinh tế nhất, nhưng mà ăn thanh đạm, phần lớn là luộc và hầm chiếm đa số.
Nhưng mà đầu bếp phải phí sức mới tìm về được, trù nghệ tinh vi, cho dù chỉ là luộc hay hầm,nhưng mà hương vị cũng là tuyệt đỉnh.
Lục Vân Sương có bao giờ ăn qua mấy món ăn khẩu vị nặng như vậy đâu, nhưng mà nàng ta lại thích ngay lập tức.
Đột nhiên nàng ta hiểu ra rằng, trên đời này còn có những món ăn giống như thế này nữa, chua, cay, còn có thịt, đậu phộng ở bên trong cũng ăn rất ngon……
Nhưng mà nàng ta vẫn không thích măng chua cho lắm, hương vị quá nặng.
Nhưng mấy con ốc nhỏ lại ăn rất ngon, nhẹ nhàng hút một cái, thịt liền chui vào trong miệng.
Nàng ta còn lặng lẽ uống một hớp rượu nhỏ nữa, vị rượu rất nhạt, nhưng mà quá lạnh, Lục Vân Sương lo cho sức khỏe của mình,nên không dám uống thêm nữa.
An Vân ăn nhanh nhất, ăn xong lại gọi thêm một phần hàu nướng, nàng hỏi bọn Lục Vân Sương, “Các ngươi có muốn không, hàu nướng.”
Lục Vân Sương dùng khăn tay lau miệng, “Hàu nướng gì?”
An Vân nhìn nàng ta một cái, ngoài miệng nói không ăn, nhưng mà ăn không ít hơn người khác.
Nhưng mà đều là tỷ muội, nên vẫn phải giữ mặt mũi cho nhau.
“Là hải sản, mỗi ngày đều đưa tới đây một lần, có mùi thơm của tỏi, còn có chút cay nữa,có muốn không?”
Lục Vân Sương nhìn sang hai người kia, “Nếu như hai người họ muốn, thì ta đây cũng nếm thử, ta thấy món ăn ở trên thực đơn có không ít, còn món nào ngon nữa không.”
An Vân đều đã ăn qua, “Đều ăn ngon, sau này cũng không phải là không tới nữa, cứ từ từ mà ăn, vậy thì gọi bốn phần hàu nướng?”
“Lại gọi thêm một bình rượu nữa đi!”
An Vân nhìn thấy ly của hai vị cô nương này đã cạn sạch.
Không phải là nói không uống rượu sao, nhưng mà lại uống không ít đấy.
“Vậy thì bốn phần hàu nướng một bình rượu, chỉ nhiêu đây thôi, không đủ thì chúng ta lại gọi tiếp,” An Vân gọi nhị nha tới, gọi món thêm một lần nữa, rượu được đưa lên rất nhanh.
Vốn dĩ ăn đồ mặn và cay thì rất dễ khát nước,hàu chưa kịp lên, mà bình rượu thứ hai đã uống hết, vì thế lại gọi thêm một bình nữa.
Chờ hàu nướng lên, thì bụng của mấy vị cô nương này đã uống đến căng tròn rồi, nhưng mà ngửi thấy mùi thơm, thì lại tiếp tục ăn hàu nướng.
Lục Vân Sương thích món này, “Thơm và rất béo!”
An Vân cười, “Ta đã nói đồ ăn ở đây ngon mà, còn không đắt nữa……”
Lục Vân Sương có chút ngượng ngùng, “Vậy thì lần sau chúng ta còn tới nữa, ta muốn nếm thử món lẩu mì,sushi và bạch tuộc viên, nhìn rất đẹp mắt.”
An Vân bĩu môi, “Vậy thì lần sau không phải là ta cầu các ngươi tới nữa đấy.”
Ăn hàu nướng xong thì đã no nê rồi, Lục Vân Sương muốn mang một ít về, lại hỏi An Vân, định đóng gói một phần hàu nướng, một phần bạch tuộc viên.
Hỏi nhị nha mới biết được, hôm nay có nhiều khách, nên không thể gói mang về.
Lục Vân Sương có chút tiếc nuối, lại không nói thêm gì, chờ tính tiền xong,thì bốn người cùng nhau rời đi, rất nhanh nhã gian lại có thêm người mới vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-195.html.]
Trần thị thật sự là vội đến chân không chạm đất.
Trước đây người một nhà cộng thêm hai bà tử, thì đủ sức để ứng phó khách nhân,nay đổi sang chỗ mới,chỉ làm thôi mà đã phí không ít sức lực rồi.
“Đồ ăn ngàn vạn lần đừng đưa sai, còn có bạc nhất định phải thu,” tóc của Trần thị dùng khăn vải quấn lại, giữa lông mày có hai phần nôn nóng.
Bận việc nửa ngày, bụng lại đói, nàng ta nhìn Lý thị và Cố Tiêu, hai người cũng đều có vẻ mệt mỏi.
“Hai người đi ăn chút gì đi, lát nữa đổi người,” Trần thị bất động thanh sắc mà lắc eo, “Mau đi đi.”
Lý thị không nhúc nhích, Cố Tiêu cũng không nhúc nhích, nửa canh giờ nữa khách nhân sẽ ít đi, làm xong lại nói.
Cố Tiêu nói: “Hàu chỉ còn lại hơn bốn trăm cân, mấy thứ khác cũng đã vơiđi không ít.”
Lúc này mới vừa giữa trưa thôi, tới buổi tối,thì phải bán gì đây.
Trần thị có chút lo lắng, nhưng không biết là bởi vì ngày đầu tiên khai trương mới như vậy hay là sau này cũng sẽ như vậy, “Ngày mai chuẩn bị nhiều một chút.”
Hôm nay bán hết chỉ có thể đóng cửa.
Cố Tiêu gật đầu, ba người lại bận rộn hơn nửa canh giờ, khách nhân cuối cùng cũng đi hết.
Trần thị nấu mì, mấy người ăn ngấu nghiến mà ăn xong, vốn dĩ trong nhà bán cái này, mỗi ngày làm thì đã không muốn ăn rồi, nhưng hôm nay lại ăn đặc biệt ngon, thật đúng là đã đói bụng hết rồi.
Cố Tiêu ăn xong thì đếm mấy thứ nguyên liệu còn dư lại, hàu còn 260 cân, mì và bún vẫn còn, nhân bánh bao còn có thể hấp thêm mười lồng nữa, mấy thứ khác đều không đủ để buổi tối bán.
Đại oa nhìn thùng rượu, “Tiểu thẩm, rượu mang từ phương nam về sắp bán hết rồi.”
Không những không đủ cho ngày mai ngày mốt, mà buổi tối cũng không có mà bán nữa.
Nhóm khách nam ở lầu một xem rượu như nước lã mà uống, một bàn gọi mấy bình, rồi gọi thêm mấy dĩa hàu nướng nữa, lần này mới được ăn đã ghiền.
Rượu mà Thẩm Đại Oa đem về từ phương nam căn bản là không đủ cho nhóm người này uống.
Ủ rượu phải mất một đoạn thời gian, bia xuất hiện ở trên thực đơn vừa được một ngày đã phải gỡ đi.
“Vậy thì tạm thời không bán nữa, giữa trưa khách nhiều, buổi tối chắc là sẽ ít hơn một chút,” có một số khách quen giữa trưa là đặc biệt tới đây cổ động.
Giữa trưa đã ăn rồi, thì buổi tối sẽ không tới nữa.
Ăn cơm xong thì đem nồi chén gáo bồn, bàn ghế mặt đất dọn dẹp sạch sẽ, đã qua giờ Thân rồi,còn hơn một canh giờ nữa, thì khách nhân lại tới.
Trần thị xoa xoa bả vai, trưa hôm nay số lượng bán được bằng một ngày bình thường, chịu không nổi, phải thuê thêm người rồi.
Cố Tiêu vừa mệt vừa buồn ngủ, bây giờ cô chỉ hy vọng buổi tối sẽ ít khách hơn, đóng cửa sớm một chút, về nhà tắm rửa ngủ nghỉ, nằm trên giường không buồn trở người nữa.
Cháu trai lớn thật là có tiền đồ, có xe ngựa ngồi, nếu không còn phải đi bộ về nhà nữa.
Cố Tiêu đi vào phòng ở sau hậu viện ngủ một lát, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối, trăng đã lên cao, ở phía trước đang rất náo nhiệt.
Cô dụi mắt, nhìn thấy Thẩm Hi Hòa đang bận trước bận sau mà bưng thức ăn rồi ghi sổ.
Hắn đã thay một bộ quần áo sẫm màu, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng như ngọc, ánh đèn mờ ảo, Cố Tiêu có thể nhìn thấy lông mi của hắn, từng sợi từng sợi rất rõ ràng.
Thẩm Hi Hòa giống như có cảm giác, nhìn về phía Cố Tiêu, hắn lộ ra một nụ cười, “Ta và bọn Tống huynh cùng tới, ta tới hỗ trợ.”
Cố Tiêu ừ một tiếng,cô thấy Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn đang ngồi chung bàn với người khác, vẻ mặt đau khổ.
Thẩm Hi Hòa nói: “Hai vị kia là Lại Bộ thượng thư và Lễ Bộ thượng thư.”
Là cấp trên của Tống Chiêu Thanh và Chúc Tu Viễn.
Là bởi vì không còn chỗ ngồi nữa,cho nên mới ngồi chung một bàn.
Vẻ mặt Tống Chiêu Thanh rất đặc sắc, cũng không hoàn toàn là bởi vì ăn cơm chung với quan trên, dù sao thì trước đây cũng đã cùng nhau ăn qua rồi.
Hắn sầu chính là không có rượu, vất vả lắm trong thực đơn mới xuất hiện rượu, kết quả là không có, một buổi trưa mà đã bán hết sạch rồi.
Hắn nghe người ta nói rượu này có một chút khí, hơi lạnh, uống vào thập phần sảng khoái.
Từ xưa đến nay rượu đều là rượu ấm, nên Tống Chiêu Thanh cũng muốn uống thử rượu lạnh.