Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:13:44
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Niệm Từ nghe xong thì cảm thấy cũng có lý, nếu như đồ mà mình làm giống với đồ đi mua, vậy thì tại sao còn có người tự tay làm hà bao,tự tay may túi thơm, tự tay chép kinh Phật nữa chứ, đồ mà mình tự làm thì có ý nghĩa hơn nhiều so với đồ mà người khác làm.

Lưu Niệm Từ khẽ mỉm cười, “Cô nói đúng, vẫn là tự mình làm tốt hơn, cho dù khó coi thì đó cũng là đồ mà mình tự làm, vậy thì cửa hàng nhất định phải có quy định, tự mình làm, cho dù có khó coi cỡ nào đi nữa cũng phải mang về, càng không thể ghét bỏ.”

Cố Tiêu nói: “Đó là tất nhiên,đồ mà mình tự tay làm, cũng sẽ không nỡ để lại trong cửa hàng.”

Hai người lại nói chuyện một lúc, quyết định nên phân chia lợi nhuận như thế nào, Lưu gia chiếm hai phần.

Lưu Niệm Từ cảm thấy có chút ngượng ngùng, cửa hàng nàng cũng không quản lý gì mấy, có thể được chia hai phần đã rất không tồi rồi.

“Sau này có chỗ nào cần tới ta thì cứ nói.” Lưu Niệm Từ giữ c.h.ặ.t t.a.y Cố Tiêu, quan hệ của hai người rất tốt, phu quân hai người lại là bạn cùng trường, Lưu Niệm Từ hy vọng bọn họ sẽ mãi là bạn tốt.

Cố Tiêu không khách khí với Lưu Niệm Từ, “Niệm Từ, đồ gốm mà mình làm ra chắc chắn sẽ không đẹp bằng đồ sứ do cửa hàng nung ra, ta muốn làm thử một ít trước,sau đó bày trong cửa hàng.”

Như vậy thì khi khách nhân bước vào nhìn thấy gốm sứ đẹp như vậy, thì họ sẽ muốn tự tay làm.

Lưu Niệm Từ gật đầu, “Được, khi nào cô rảnh, chúng ta cùng nhau đi lò sứ.”

Việc này cứ quyết định như vậy

Còn lại chính là bánh kem và đồ uống cửa hàng sẽ bán.

Lý chưởng quầy rất lâu trước đây đã nói qua muốn mở cửa hàng ở Thịnh Kinh, nhưng mà bây giờ vẫn chưa thấy tới, việc làm ăn ở Tương Thành không tồi, chỗ khác cũng đã mở mấy cửa hàng rồi, Thịnh Kinh sớm hay muộn cũng sẽ tới thôi.

Nếu như nói ý tưởng làm bánh kem là do Cố Tiêu tự mình nghĩ ra, nhưng mà một mình cô thì một cây làm chẳng nên non, vẫn là do người của Lý chưởng quầy từ từ cải tiến từng chút một.

Vị sư phó kia một lòng làm bánh kem,bây giờ làm còn đẹp hơn bánh mà Cố Tiêu trước đây nhìn thấy nữa, sau này sẽ còn ra thêm nhiều kiểu dáng nữa.

Cho nên lợi nhuận nên chia cho Lý chưởng quầy thì vẫn phải chia, cũng là chiếm hai phần.

Còn đồ chơi vải nỉ và len nỉ thì có liên quan tới Đa Bảo Các, mở cửa hàng cũng không phải là chuyện của một mình Cố Tiêu, nên chia cho Trương chưởng quầy hai phần, một mình Cố Tiêu chiếm bốn phần.

Sau khi chọn cửa hàng xong thì bắt đầu trang hoàng, quán ăn Thẩm gia trang hoàng đơn giản mà ấm áp, trang hoàng trong cửa hàng thủ công Cố Tiêu muốn làm tinh xảo một chút.

Tốt nhất là đem mấy đồ phải làm đều trưng bày lên hết, liếc mắt một cái là có thể biết cửa hàng làm cái gì, như vậy thì khách bước vào cũng sẽ không mờ mịt bối rối.

Bận rộn cho đến tháng 5.

Đầu tháng năm, Lý chưởng quầy lên kinh thương lượng chuyện cửa hàng mới, lại đưa thêm cho Cố Tiêu hai sư phó điểm tâm chuyên môn làm bánh kem và đồ uống nữa.

Hắn muốn mở một chi nhánh Ngự Phương trai ở đây, rồi cứ từ từ mà làm, cố gắng làm mười mấy năm, biến Ngự Phương trai thành cửa hiệu lâu đời trong thành Thịnh Kinh.

Biết được cháu trai Thẩm Thành của Cố Tiêu sắp thành thân, còn tặng hai hộp bánh hỉ nữa.

Lý chưởng quầy béo lên không ít, cười rộ lên giống như phật Di Lặc vậy, “Lúc trước Cố cô nương thành thân không thể tới được, lần này nhất định phải cọ chút không khí vui mừng mới được.”

Cố Tiêu nói tiếng cảm ơn, “Đến lúc đó Lý chưởng quầy nhớ tới uống rượu mừng đấy.”

Hôn sự của Đại oa là mười lăm tháng năm, tổ chức sinh nhật cho Thẩm Hi Hòa, lại qua Tết Đoan Ngọ, một nhà đại phòng liền đi Phủ Ninh đón dâu.

Cuối xuân thời tiết ấm áp hơn, Chu thị chưa thấy qua mặt cháu dâu,nên ngày ngày ngóng trông.

Có khi bà cũng sẽ nói, từ thật xa gả tới đây đúng là không dễ dàng, lại là một cô nương gia, lại mặt cũng không thể quay về.

Nghĩ tới cháu dâu, bà lại nghĩ tới Cố Tiêu. Tuổi còn nhỏ đã gả vào Thẩm gia, lúc đó nhà nghèo, cái gì cũng không có.

So sánh với Cố Tiêu,thì tức phụ mới này cái gì cũng có.

Chu thị sờ đầu tam nha, “Tam nha có muốn đi dạo phố không?”

Tiểu cô nương đã lớn như vậy,mà chỉ ở nhà chơi, Chu thị sợ ở ngoài đường có người bắt cóc,nên không cho nó ra cửa, Chu thị chính mình cũng không đi, tổ tôn hai người ở trong hoa viên nhỏ trồng rau trồng hoa, cũng rất đắc ý.

Tam nha ngửa đầu lên, “Đi ra ngoài chơi cái gì nha?”

Chu thị nói: “Mua đồ, mua đồ ăn cho tam nha.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-197.html.]

Tam nha ôm lấy đùi của Chu thị, “Vậy thì đi thôi!”

Chu thị dắt tam nha, “Vậy thì chúng ta đi mua đồ ăn ngon thôi.”

Chu thị tới sạp thịt mua ba cân thịt heo, bây giờ người trong nhà không thích ăn thịt quá nhiều mỡ, nên Chu thị liền mua thịt ba chỉ.

Bà lại mua chút đồ ăn vặt cho tam nha, cuối cùng mang theo hài tử tới cửa hàng trang sức.

Trên quầy bày đủ thứ đồ màu sắc rực rỡ, Chu thị vuốt hà bao rồi nói với chưởng quầy lấy ba đôi bông tai và một cái vòng tay.

Mua đồ xong, bà dùng vải đỏ gói lại, sau đó cẩn thận mà bỏ vào trong lòng ngực.

Bông tai mua cho đại nha, nhị nha và tân tức phụ, vòng tay thì cho Cố Tiêu đeo.

Cổ tay nhỏ, còn trắng nữa,đeo lên chắc chắn sẽ rất đẹp.

Chu thị nghĩ tới tức phụ của mấy đứa con mình còn có nhà mẹ đẻ, chỉ có Tiểu Tiểu là không có, vậy thì bà sẽ làm mẹ ruột của Tiểu Tiểu.

Tam nha không hiếm lạ mấy thứ này, còn không đẹp bằng tiểu thẩm của nó làm nữa, tay nó nắm chặt hồ lô ngào đường, l.i.ế.m lớp đường ở bên ngoài từng chút một, thật ngọt, ăn ngon thật.

Sau khi về nhà, Chu thị cất đồ xuống dưới đệm giường, sau đó làm như không có việc gì mà dắt tam nha ra hoa viên chơi.

Chu thị đã tính toán xong hết rồi, đồ thì chờ cháu dâu vào cửa rồi đưa, vòng tay thì sau này sẽ đưa cho Cố Tiêu.

Bà sống hơn nửa đời người, cháu dâu cũng đã có, bà đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Tháng năm mưa nhiều, trời mưa mấy ngày liền, Chu thị sợ sẽ làm chậm trễ ngày thành thân, mỗi ngày đều ngóng trông mưa tạnh, trông mãi cuối cùng cũng tới ngày mười ba tháng năm.

Đại phòng cũng đã đón tân tức phụ về, cha mẹ Trịnh gia, ấu đệ cũng tới,cùng vào ở trong căn nhà thuê của Thẩm gia.

Đây là lần đầu tiên người Trịnh gia tới Thịnh Kinh, Trịnh Vân Thư ngồi xe ngựa mấy ngày, cả người đều ngột ngạt đến hỏng, hơn nữa sắp phải xuất giá rồi, sau này sẽ luôn sống ở đây, Trịnh Vân Thư có chút uể oải.

Trịnh mẫu vỗ nhẹ tay nữ nhi, “Nương thấy ở Thịnh Kinh cũng khá tốt, gả vào Thẩm gia thì chính là người của Thẩm gia rồi, cũng không thể nổi tính khí trẻ con được.”

Trịnh Vân Thư gật đầu, “Nữ nhi đã biết, chỉ là sau này không thể ở bên cạnh cha nương nữa rồi……”

Trịnh mẫu hy vọng nữ nhi sẽ gả cho gia đình tốt, trong nhà có công việc kiếm ra tiền, cũng không cần nó giúp đỡ gì.

Sau này nhi tử thi đậu rồi, có lẽ cũng sẽ tới Thịnh Kinh.

“Thẩm Thành không phải phải bôn ba ở bên ngoài làm ăn sao, con đi theo nó đi,như vậy không phải là có thể về nhà rồi sao, nhưng mà vẫn phải nghe bà bà của con,” Trịnh mẫu cũng lo lắng, cách xa như vậy, bị khi dễ thì cũng không có chỗ mà khóc.

May mắn Trần thị vừa nhìn đã biết là người hiền lành.

Trịnh Vân Thư: “Con biết rồi.”

Nàng ôm lấy cánh tay của Trịnh mẫu, đầu dựa vào vai Trịnh mẫu, sắp phải thành thân rồi, sợ thì đúng là có chút sợ, nhưng mà nhiều hơn là ngọt ngào.

Dọc theo đường đi người Thẩm gia ôn hòa có lễ, mọi việc đều chu đáo, Trịnh Vân Thư cảm thấy người Thẩm gia coi trọng mình, giống như gả xa cũng không có gì phải sợ hãi cả.

Nhà thuê cũng được, tốt hơn nhà ở Phủ Ninh nhiều, dù sao thì đây cũng là thành Thịnh Kinh, ở đâu cũng tốt cả.

Tới ngày mười lăm tháng năm, ông trời rất là nể tình, trời không mây, gió ấm áp, hỉ kiệu lảo đảo lắc lư trong tiếng kèn trống mà đi đón tân nương tử.

Chu thị và Trần thị các nàng đều đã thay quần áo mới, cô nương từ xa gả tới đây, thân thích đều ở Phủ Ninh, thân thích Thẩm gia cũng ít, nên không mời nhiều khách lắm.

Tổng cộng bày năm bàn.

Sau khi bái đường xong, Thẩm Đại Oa lại quay lại kính rượu, tân lang một thân đồ đỏ, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, Cố Tiêu liền ngồi vào bàn ăn hỉ tịch.

Đồ ăn được nấu bởi sư phó mới mời về,thịt đùi mềm ngon miệng, vào miệng là tan ngay.

Thịt kho tàu, đầu sư tử cũng ăn rất ngon, ớt xanh da hổ cũng ăn ngon, rất nhiều thịt.

Cố Tiêu ăn một chén rưỡi cơm, cuối cùng cô cũng đã biết bộ dáng bên ngoài tân phòng là gì rồi, đều là khách khứa, dùng bữa kính rượu, giao lưu rất náo nhiệt.

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của đại oa, Cố Tiêu bèn nghĩ tới ngày đó không biết Thẩm Hi Hòa có phải cũng như vậy hay không, muốn uống lại không dám uống quá nhiều.

Loading...