Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:13:46
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khách nhân cũng không nhẫn tâm rót, uống xong mấy chén liền thả cho Thẩm Đại Oa đi, Cố Tiêu lấy một cái chén sạch khác, bỏ vào trong một cái đùi gà.

Một cái đùi gà, một miếng thịt giò, còn có mấy món thức ăn khác nữa, đều là để dành cho Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa chắn không ít rượu, khách khứa có một nửa là đồng liêu của hắn, ngày thành thân hôm ấy hắn cũng không uống được bao nhiêu, hôm nay thì bị chuốc rất nhiều.

Cố Tiêu sợ lát nữa sẽ không còn thức ăn ngon nữa, cô đặt chén vào trong nồi để hâm nóng, chờ Thẩm Hi Hòa uống rượu xong thì mới ăn.

Hỉ yến ăn đến giờ Tuất, Thẩm Hi Hòa uống rất nhiều, cũng không ăn được mấy miếng.

Hắn nôn ra một lần, đi rửa mặt súc miệng, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nôn xong thì bụng trống rỗng, dạ dày cũng rất xót.

Cố Tiêu nhìn dáng vẻ của hắn, lấy thức ăn từ trong nồi ra, một chén cơm một chén đồ ăn, “Mau ăn đi.”

Thẩm Hi Hòa: “Sao muội còn giữ lại đồ ăn cho ta nữa chứ……”

“Không giữ lại thì huynh ăn gì, huynh có ăn được mấy miếng đâu.” Cố Tiêu ngồi vào bên cạnh Thẩm Hi Hòa, “Có thể ăn bao nhiều thì ăn.”

Thẩm Hi Hòa mỉm cười, bởi vì uống rượu, nên mặt hắn có chút đỏ, lỗ tai cũng đỏ, hắn ăn một miếng cơm, lại ăn một miếng thịt, nhẹ giọng hỏi, “Muội ăn no chưa.”

Cố Tiêu nói: “Ăn no rồi.”

Thẩm Hi Hòa tiếp tục cúi đầu ăn cơm, trong nhà có hỉ sự ai cũng đều rất cao hứng, chỉ là rất dễ dàng nghĩ đến ngày mình thành thân hôm ấy.

Cảm giác của ngày ấy cũng rất hạnh phúc như bây giờ.

Lần này Cố Tiêu còn để lại cơm cho hắn nữa, cơm cũng ăn rất ngon.

Thẩm Hi Hòa ăn cơm và thức ăn xong, dạ dày cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nhưng mà vẫn chưa tỉnh rượu, hắn nhìn Cố Tiêu, Cố Tiêu hỏi hắn, “Còn không mau đi ngủ đi, sao vậy, còn muốn đọc Xích Bích phú sao.”

Thẩm Hi Hòa lắc đầu, hắn không quan tâm Tô tử và khách, chỉ nghĩ tới Cố Tiêu mà thôi, “Cùng nhau ngủ……”

Trăng trên đầu cành liễu, gió xuân phất phơ, trăng lên trăng lặn,rất nhanh lại nghênh đón một ngày mới.

Tân tức phụ làm cơm sáng, sau đó còn phải kính trà cho trưởng bối nữa.

Đây là lần đầu tiên Cố Tiêu nhìn thấy người cháu dâu này.

Khuôn mặt tròn trịa, cười rộ lên lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, mắt đen láy, giống như biết nói vậy.

Nàng kính trà cho Chu thị, Thẩm lão gia tử, Trần thị, Thẩm Đại Lang, Chu thị cho nàng một đôi bông tai, Trần thị tặng một cái nhẫn.

Trịnh thị nhận lấy đồ, sau đó lại tặng lễ gặp mặt cho mấy tiểu bối.

Một số thứ do nàng ấy tự tay làm, túi tiền, khăn tay và miếng độn giày.

Sau đó liền đến phiên trưởng bối tặng lễ gặp mặt cho nàng rồi.

Cố Tiêu và Lý thị đã thương lượng qua, không cần đưa đồ quá quý trọng, mỗi người tặng hai thước vải.

Trịnh thị cười tiếp nhận, dư quang khóe mắt đánh giá người Thẩm gia.

Trước khi tới đây đã biết tam phòng Thẩm gia làm quan, nàng gả vào thì chính là ở trong quan trạch,người mặc váy áo màu đỏ kia chính là Trạng Nguyên phu nhân.

Tuổi tác cùng với nàng ấy không sai biệt lắm.

Lớn lên thật là đẹp mắt, làm người khác nhịn không được nhìn nhiều thêm mấy lần, cũng làm người phải ghen tị.

Trịnh thị thấy căn nhà này rất lớn, căn phòng mà nàng và Thẩm Thành ở cũng rất lớn,như vậy là đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng mà người nàng gả là Thẩm Thành, không có quan hệ gì với tam phòng , sau này cứ ở chung cho tốt là được, tâm tư không nên có thì không được nghĩ tới.

Người Trịnh gia ba ngày sau sẽ về Phủ Ninh, Trịnh thị tới đó căn nhà thuê kia coi như là lại mặt luôn.

Sau này Thẩm Đại Oa phải bận việc của mình, Trịnh thị là tân tức phụ, không thể ngày đầu tiên liền theo ra ngoài được.

Trịnh thị cũng muốn cố gắng làm việc, để bà mẫu nãi nãi nhìn, người Phủ Ninh các nàng cũng không kém, tức phụ mà Thẩm Thành từ nơi khác cưới về là nàng đây là đáng cưới.

Dù sao thì Cố Tiêu thấy Trịnh thị rất cần mẫn, Chu thị cũng rất vừa lòng, cưới vợ thì phải cưới vợ hiền, cũng không thể cưới một người không ra gì về được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-198.html.]

Rất vừa lòng, bà không quên đem đồ đã mua đưa cho Cố Tiêu các nàng.

“Thuận đường mua, con đeo lên thử xem, xem có đẹp hay không.” Chu thị không nói thêm gì nữa, chỉ kêu Cố Tiêu đeo lên.

Cố Tiêu ngẩn người, sau đó đeo vòng bạc lên cổ tay, “Nương, sao người lại mua đồ cho con làm gì.”

Chu thị: “Đại nha các nàng cũng có.”

Cố Tiêu chỉ cho rằng đều là vòng tay, “Con đã lớn rồi, cũng đã thành thân, làm sao có thể giống như mấy đứa nhỏ được chứ……”

Chu thị nói: “Chưa làm nương thì vẫn còn là trẻ con, nhận lấy đi, ai cũng có.”

Chỉ có làm nương rồi thì mới là người lớn.

Cố Tiêu đeo vòng tay lên cổ tay “Nương, có đẹp không?”

Chu thị nói: “Đương nhiên là đẹp rồi.”

Đồ do bà chọn, vòng tay bạc trơn, không quá cầu kỳ, sau này cũng sẽ không lỗi thời.

Chu thị thấy trong cửa hàng còn có vòng ngọc nữa, nhưng mà một cái mà giá tận mấy trăm lượng bạc, mua không nổi, sau này mới mua.

Cố Tiêu mím môi cười, “Vậy thì con sẽ đeo nó mỗi ngày.”

Cô soi vòng tay dưới ánh mặt trời,đúng là rất đẹp, không nghĩ tới cô cũng có.

Chu thị cũng thừa nhận rằng mình thiên vị, đó cũng là có nguyên do, lúc ăn tết Cố Tiêu có tặng cho bà đai buộc trán, Trần thị và Lý thị thì chưa mua cho bà được thứ gì, có thứ tốt đương nhiên phải cho Cố Tiêu rồi.

Vẫn là câu nói kia, Cố Tiêu gả tới đây đã không có nhà mẹ đẻ, Chu thị muốn đối xử với nó tốt một chút.

Cố Tiêu không thích đeo trang sức cho lắm, người khác tặng đều để vào trong tráp trang sức, chậm rãi tích góp cũng đã tích góp được rất nhiều.

Hai bộ trang sức, một bộ là lúc thành thân Chu thị mua cho, một bộ là Từ thị đưa.

Trâm thì có mấy cây, có cái là do Thẩm Hi Hòa tặng, có cái là trong cung thưởng, cũng có cái là do tự mình làm.

Mỗi lần làm trang sức gì mới, thì cô đều giữ lại một bộ, đưa cho Lưu Niệm Từ một bộ.

Cố Tiêu sợ mình sẽ làm mất,hơn nữa còn phải làm việc nữa, mang nhiều trang sức như vậy làm gì, cô có thể được coi là quan phu nhân mộc mạc nhất thành Thịnh Kinh rồi.

Lại nói đến Trần thị, đối với tân tức phụ rất là vừa lòng, nói chuyện làm việc tự nhiên hào phóng, tân hôn ngày đầu tiên đã muốn tới quán ăn hỗ trợ.

Ngày hôm qua là ngày đại hỉ, quán ăn nghỉ bán một ngày, hôm nay dù có thế nào cũng phải mở cửa kinh doanh.

Trần thị kêu Trịnh thị ở nhà, hoặc là ra ngoài đi dạo với đại oa cũng được, tham quan thành Thịnh Kinh một lát, công việc thì khi nào làm cũng được.

Trịnh thị gật đầu, càng cảm thấy bà mẫu là người rất lương thiện.

Chờ đến ngày lại mặt, Trịnh thị liền đi thăm cha mẹ ấu đệ, Thẩm Đại Oa còn mua đặc sản của Thịnh Kinh cho Trịnh gia, để cho bọn họ mang về, “Cha mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vân Thư.”

Có những lời này thì Trịnh phụ Trịnh mẫu đã an tâm rồi, cũng có thể yên tâm về Phủ Ninh.

Sau ngày lại mặt, Thẩm Đại Oa phải đi phương nam, Trịnh thị liền ở nhà phụ giúp Trần thị các nàng.

Trịnh thị làm việc nhanh nhẹn, cần mẫn, nói ít làm nhiều, cũng tò mò tại sao tam phòng lại không thấy tới đây, Trần thị nói: “Tiểu thẩm con làm đồ bán cho người ta, kiếm được không ít hơn đại phòng nhị phòng đâu, hơn nữa, thức ăn ở trong tiệm đều là do nó nghĩ ra được, sao có thể cứ làm việc ở đây được chứ.”

Trịnh thị gật đầu, sau đó mới nhận ra là mình đã hỏi sai, khuôn mặt liền đỏ bừng.

Trần thị nói: “Người một nhà cứ sống cho tốt, ít so đo mới có thể yên ổn được, tam phòng giúp đỡ rất nhiều, đại phòng nhị phòng chúng ta nên làm nhiều việc một chút.”

Trịnh Vân Thư nhỏ giọng vâng một tiếng, cái này không giống với Trịnh gia,mấy phòng khác hận không thể làm ít đi, Thẩm gia khá tốt.

Trần thị không nói thêm gì nữa, dạy Trịnh Vân Thư cách nấu mì nấu bún như thế nào, để cho nó làm hai món này trước.

Quán ăn buôn bán rất tốt, bọn họ bận rộn cả trưa và tối, Trịnh Vân Thư cũng có thể ước tính một ngày quán ăn có thể kiếm được bao nhiêu tiền..

Khi còn ở Trịnh gia ở Phủ Ninh, Trần thị có nói Thẩm gia ở Thịnh Kinh làm buôn bán thức ăn, chỉ là bày mấy bàn ở trong nhà, tam phòng mặc dù làm quan, nhưng mà không có quan hệ gì với đại phòng cả.

Ai có thể nghĩ đến lại là một tửu lầu lớn như vậy chứ, Thẩm gia ở trong căn nhà lớn như vậy, Trịnh Vân Thư vỗ ngực, nàng đã gả vào một gia đình tốt nha.

Trịnh Vân Thư nghĩ như thế nào thì Cố Tiêu không biết,người cháu dâu này chỉ cần không gây chuyện,vậy thì thích làm gì thì làm, Cố Tiêu đã chọn cửa hàng xong rồi.

Ở cuối con phố thứ ba ở thành đông,có hai tầng, phía sau có một viện nhỏ, tiền thuê một năm là hai trăm lượng bạc, ba tháng trả một lần.

Loading...