Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 200

Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:13:51
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục quản gia chắc chắn là sẽ đi vào, trong đám người lại có hai người bước ra, đều là khách quen của quán ăn, có người có một vết phồng rộp ở khóe miệng, thích ăn ớt,lâu lâu sẽ tới quán ăn một lần, vốn dĩ cho rằng vết phồng rộp là do ăn ớt quá nhiều nên mới nổi, nhưng mà bây giờ thì có chút sợ, lỡ như là do đồ ăn của quán ăn thì sao.

Cho nên Cố Tiêu vừa nói dứt lời hắn liền đứng ra.

Cố Tiêu nghiêng người qua, “Mời vào, nhị oa, con dẫn bọn họ vào bên trong nhìn đi.”

Thẩm nhị oa đáp một tiếng, vào bên trong xem hắn một chút cũng không sợ, việc nặng việc dơ trong nhà ngoài mời ba bà tử về làm ra, thì còn không phải là nam nhân bọn họ làm sao, hắn và nhị thúc làm nhiều nhất,lau bàn, lau nhà, rửa chén, nấu nước.

Thẩm nhị oa chân dài một bước, dẫn theo ba người xuyên qua sảnh chính đi vào phía sau bếp.

Cách một bức màn chính là một thế giới khác, lọt vào trong tầm mắt là một khoảng sân ngăn nắp, hai gian sương phòng ở hai bên trái phải có trồng đủ loại cây liễu, tháng 5 trời trong xanh, cành liễu lay động.

Phía bên tay phải và dưới gốc cây liễu trong sảnh có một cái giếng đá, bên cạnh giếng dựng hai cái thùng gỗ,tay cầm của thùng được buộc dây thừng, trên thùng không dính một chút bùn đất nào,dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Thoạt nhìn cực kỳ sạch sẽ.

Hai gian bên phải là phòng chứa củi, một gian chứa củi chưa chẻ, một khác gian thì bên trong đều là củi đã được chẻ, độ dày gần nửa cổ tay, còn được bó lại rất gọn gàng.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong không khí, nhưng mà phòng chứa củi trên mặt đất hay là trong góc đều rất sạch sẽ, làm ba người này nhịn không được nghĩ đến phòng chứa củi ở nhà mình, bên trong đều là bụi đất mạng nhện.

Thẩm nhị oa ngẩng đầu chắp tay sau lưng, “Đây là phòng chất củi.”

Phòng bên tay trái toàn bộ đều là đồ ăn,có hai sọt khoai tây, ba sọt khoai lang đỏ, còn có hai sọt củ cải và cải trắng chất đống ở trong góc nữa.

Chưa được rửa qua nên vẫn còn dính bùn đất, mặc dù là đồ của năm ngoái, nhưng mà mấy thứ này để được rất lâu,nên nhìn vẫn còn rất mới.

Một gian khác thì bên trong để gạo và mì, có mấy cái lu lớn, được thu dọn rất sạch sẽ. Thần sắc Lục quản gia có chút mờ mịt, hắn tự bổ não mình, Thẩm gia chắc chắn là sợ đồ sẽ bị hỏng, cho nên mới để như vậy, sạch sẽ, thông thoáng.

Phòng bếp thì không nhất định sẽ như vậy, có lẽ xung quanh kệ bếp đều là ruồi bọ bu quanh, tất cả đều là nhọ nồi đen kịt.

Thẩm nhị oa: “Hai gian này là nhà kho, hàu và bạch tuộc được đưa tới từ Phủ Ninh, mỗi ngày đưa một lần, thịt là mua từ cửa hàng thịt ở bên ngoài, đều được mua vào buổi sáng.”

Lục quản gia vuốt râu, “Nhà kho thì có cái gì để xem chứ.”

Thẩm nhị oa không quen nhìn lão nhân này, “Như vậy thì sẽ dẫn mọi người tới phòng bếp.”

Cửa phòng bếp là một cánh cửa màu nâu đỏ, đang rộng mở, ánh mặt trời phản chiếu trên mặt đất. Đang là buổi sáng, hai cái bếp lớn vẫn đang cháy, nồi canh đang sôi ùng ục, một nồi canh xương hầm, một nồi canh bún ốc, bên cạnh có một cái bàn gỗ, bên trên có mấy cái chén sứ, bên trong để dưa muối thái nhỏ, măng chua hương vị cổ quái, dấm, sa tế.

Bàn có ba tầng, tầng thứ hai để đường, muối và đủ loại gia vị, tầng dưới cùng để bình gốm, là nước chấm bí phương của Thẩm gia. Mỗi cái bình đều có một cái muỗng nhỏ, có bình đang được đậy kín, có bình đã mở ra, bàn được lau đến sạch sẽ, đến một hạt muối cũng không có.

Bên trong nồi để lồng hấp, giá nướng đặt ở bên cửa sổ, còn có một cái khuôn sắt nữa, không biết là để làm gì.

Thau đựng nhân bánh bao, hàu đã được rửa sạch sẽ, rau đã thái xong, và thịt đã băm nhỏ.

Chén đũa, trên tường treo giẻ lau đã giặt sạch sẽ.

Góc tường có một cái lu nước to,nước ở bên trong còn một tấc nữa là đầy, nhìn thế nào cũng không giống sẽ có đồ dơ.

Thẩm nhị oa cầm đũa lên, lại cầm một cái chén nhỏ, gắp một ít thịt và đồ ăn đã nấu xong để cho ba người kia nhìn, “Mọi người nhìn xem, xem có đồ gì hư không?”

Thịt đã ôi thiu thì nhìn màu sẽ không còn tươi nữa, mùi cũng không đúng, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn của quán ăn Thẩm gia đều rất mới mẻ. Hành lá ở bên trong nhân bánh bao xanh mướt, bên trong hình như còn cho thêm dầu mè nữa, nhân thịt được băm nhỏ, có thể thấy được đều là nguyên liệu thật.

Trên mặt Lục quản gia một lời khó nói hết, lúc nhìn thấy hai người đi cùng mắt trông mong mà nhìn canh xương hầm và nhân bánh bao, thì n.g.ự.c còn có chút đau.

Thẩm nhị oa nói: “Phòng bếp không còn thứ khác nữa, mọi người nhìn xong rồi thì để người phía sau vào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-200.html.]

“Rất tốt rất tốt, xem nhanh lên rồi còn làm buôn bán nữa, chúng ta mau ra ngoài đi……”

Lục quản gia ngửi mùi mì, ngửi nhân, nước chấm, muối, đường, hàu cũng ngửi qua, sắc mặt hắn có chút không giữ vững được, lại không thể nói thêm gì, trưng bản mặt cùng hai người kia đi ra ngoài.

Trên mặt Thẩm nhị oa thì rất vui vẻ, “Còn ai muốn đi vào nữa không?”

Ba người một chuyến ba người một chuyến, đi vào lại đi ra, người đã đi ra thì cũng không rời đi, mà đứng ở trước cửa chờ đi vào trong ăn cơm.

Lục quản gia chắp hai tay sau lưng, mạnh miệng nói, “Hôm nay thức ăn trong quán ăn không có vấn đề, nhưng mà không thể nói ngày đó cũng không có vấn đề được.”

Một người đã đi vào nhìn qua đứng ra nói, “Lời cũng không thể nói như vậy được, nếu như có vấn đề thì sao có thể chỉ có một ngày có vấn đề chứ, hơn nữa nhiều người như vậy đều ăn, sao chỉ có tiểu thư nhà ngươi là xảy ra chuyện,theo ta thấy là do tiểu thư nhà ngươi thân thể quá yếu đuối, mà còn thích tới quán ăn ăn cơm.”

Lục quản gia tức giận đến nỗi râu run lên, “Ngươi nói hươu nói vượn!”

Cố Tiêu nói: “Cũng không phải là nói bậy, mà đó là sự thật, chúng tôi cũng không biết tiểu thư quý phủ bị bệnh, cũng không dự đoán trước được ngài hôm nay sẽ tới đây, càng không thể thay đổi tất cả mọi thứ trước khi ngài đi vào, buôn bán thức ăn, cho dù mùi vị không được ngon, thì cũng phải làm cho sạch sẽ.”

“Quán ăn Thẩm gia, đồ mà ngày hôm trước bán không hết thì ngày hôm sau tuyệt đối sẽ không bán lại, càng sẽ không lấy mấy thứ đồ lung tung lừa gạt cho xong việc, chính là hy vọng mọi người có thể yên tâm mà ăn cơm.” Giọng nói Cố Tiêu thanh thúy, “Chúng tôi sẽ không kiếm tiền một cách vô đạo đức.”

“Hương vị không tệ chút nào!”

“Ta mới vừa đi vào nhìn rồi, chỗ nào cũng sạch sẽ, ở quán ăn ăn cơm rất yên tâm.”

Trần thị và mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, các nàng từ nông thôn đến, không am hiểu tranh luận cùng người khác, vừa nói chuyện thì đã đỏ mặt tía tai,nói chuyện lắp bắp, may là Cố Tiêu đã trở lại.

Cố Tiêu cười với Trần thị các nàng, “Đương nhiên, người có tì vị không tốt thì không nên ăn thức ăn quá nhiều dầu mỡ và đồ cay nóng, chúng ta mở cửa làm buôn bán, cũng không phải mở y quán, không thể cứ một người khách vào liền hỏi một câu, tì vị có tốt hay không được.”

Lục quản gia trưng bản mặt nghiêm nghị, không đợi hắn nói chuyện, một hàng người mặc y phục giống nhau bước vào từ trong đám người.

Người vây quanh nhường ra một lối đi, Cố Tiêu nhìn thấy một cỗ kiệu ngừng ở trước cửa quán ăn.

An Vân vén rèm lên, từ bên trong kiệu bước xuống.

Mắt nàng ấy hàm chứa ý xin lỗi, gật đầu với Cố Tiêu, lại nhìn sang Lục quản gia, “Ngươi đã nói những gì rồi!”

Lục quản gia thường xuyên nhìn thấy An Vân, hắn hành lễ,mấy lời vừa nãy hắn khó mà mở miệng nói lại được, “Tiểu thư nhà ta bị bệnh, nên ta liền tới nơi này nhìn xem……”

An Vân nói: “Bị bệnh thì nên đi mời đại phu, chẳng lẽ nàng ta lại muốn ăn nữa sao?”

Lục quản gia nói: “Ý của quận chúa là……”

Người khác không biết, An Vân còn không biết Lục Vân Sương tại sao lại bị bệnh hay sao, nàng ta từ nhỏ đến lớn không ăn đồ cay được mấy lần, nay ăn liên tiếp mấy ngày, còn lén lút để nha hoàn đi ra ngoài mua về, ban đêm vẫn còn ăn, có thể không bệnh được sao.

Chỉ là Lục Vân Sương không muốn gây thêm phiền toái cho Cố Tiêu, thân thể nàng ta chịu không nổi, chỉ có thể cầu An Vân tới đây một chuyến, giải thích mọi chuyện cho rõ ràng.

Nàng ta còn muốn dưỡng thân mình cho tốt lại đến quán ăn nữa, đừng có nháo đến không thoải mái đấy.

An Vân nói: “Nếu không phải muốn ăn thì còn không mau quay về đi?”

Lục quản gia nhìn thấy bậc thang liền vội vàng đi xuống, “Tiểu nhân sẽ trở về ngay.”

Chờ Lục quản gia đi rồi, An Vân quay đầu nhìn Cố Tiêu, “Hôm nay thật sự xin lỗi.”

Cố Tiêu lắc đầu, cô nương nâng trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, đột nhiên bị bệnh chắc chắn sẽ rất tức giận, người Lục gia tới một chuyến cũng rất tốt, vừa hay có thể đem chiêu bài đánh ra.

Trước đây mọi người chỉ biết thức ăn trong quán ăn mới lạ ngon miệng, sau này thì có thể yên tâm mà ăn rồi, điều này không giống nhau.

Loading...