Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:46
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hi Hòa đã trở lại.
Cố Tiêu chớp chớp mắt, đứng lên, đẩy cửa phòng ra,liền thấy Thẩm Hi Hòa cõng tay nải đứng ở trong viện.
Tam nha đã rất lâu không nhìn thấy hắn, trốn ở sau một cái cây, còn lấy hai tay che mắt lại nữa.
Dọc theo đường đi phong trần mệt mỏi, từ đầu tháng một tới giữa tháng tư, Thẩm Hi Hòa rời nhà đã hơn bốn tháng.
Cố Tiêu đỡ khung cửa,trên tay dùng sức làm cho xương ngón tay trở nên trắng bệch.
Chu thị cũng từ trong phòng đi ra,thần sắc lão thái thái xúc động, trong miệng nhịn không được lẩm bẩm, “Cuối cùng cũng đã về rồi, đã đi không biết bao nhiêu ngày rồi……”
Thẩm Hi Hòa: “Đã lâu không về nhà, không thể ở bên cạnh phụng dưỡng cha nương, là nhi tử bất hiếu.”
Chu thị xua tay, trong nhà cái gì cũng có, muốn mua cái gì thì mua, dùng hắn làm gì, hơn nữa còn có Tiểu Tiểu ở nhà nữa, “Tức phụ con việc gì cũng có thể nghĩ tới, con không ở nhà, là tức phụ con chia sẻ gánh vác, nếu như đã về rồi thì cố gắng đi làm, cố gắng sống tốt.”
Nói xong, Chu thị liền dắt tam nha vào nhà.
Trịnh thị ra ngoài nhìn thoáng qua, chào hỏi với tiểu thúc, cũng vào nhà.
Cố Tiêu mím môi.
Thẩm Hi Hòa từng bước đi qua, bốn tháng không gặp, Cố Tiêu đã thay đổi không ít.
Bây giờ đã mang thai được hơn bảy tháng, quần áo làm rộng hơn, bụng tròn tròn, hình như cũng cao hơn một chút rồi.
Tóc đen đơn giản cột lên,cài châu hoa màu hồng nhạt, vành tai đeo bông tai trân châu, nhìn mượt mà no đủ.
Trên tay đeo một cái vòng bạc, quần áo trên người đơn giản mà đẹp.
Người mình tâm tâm niệm niệm, bây giờ gặp lại, trong lòng Thẩm Hi Hòa cảm thấy thỏa mãn.
“Tiểu Tiểu, ta về trễ.”
Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu, Cố Tiêu cũng đang nhìn Thẩm Hi Hòa, người gầy đi, nhìn cũng có tinh thần hơn, ngọc thụ lâm phong, người đĩnh đạc giống như cây tre vậy.
“Bình an trở về là được, làm gì có cái gì muộn hay không muộn chứ, mau vào phòng đi.” Cố Tiêu xoay người, dùng mu bàn tay lau khóe mắt, gặp nhau đoàn tụ là chuyện khiến người cao hứng, khóc cái gì chứ.
Thẩm Hi Hòa đi nhanh hơn vài bước, duỗi tay nắm lấy cổ tay Cố Tiêu, phu thê hai người cầm tay về phòng, Thẩm Hi Hòa thấy trong phòng nhiều thêm không ít đồ.
Tất cả đều là đồ tiểu hài tử dùng.
Giường em bé, giường lắc, ngựa gỗ, bên trên có trải một tấm đệm nhiều màu sắc, rất có cảm giác của gia đình.
Thẩm Hi Hòa nhìn hết một lượt, mới nói: “Là giường ngủ của đứa nhỏ sao.”
Cố Tiêu gật đầu, “Bây giờ Đa Bảo Các bán không ít đồ dùng của hài tử, giường em bé, giường lắc, còn có mấy xe con gì đó nữa, bán khá chạy.”
Đều là do Thẩm Đại Lang làm, Cố Tiêu chiếu theo kiện mà chia lợi nhuận.
“Việc buôn bán của cửa hàng thủ công cũng không tồi,mới thêm mấy thứ mới,có đồ gốm, tượng đất.”
Cố Tiêu kể từng chuyện xảy ra ở trong nhà, Thẩm Hi Hòa liền yên tĩnh nghe, sau đó hắn hỏi: “Việc làm ăn của quán ăn và tiệm lẩu như thế nào?”
Cái này xem như là nghề an cư lạc nghiệp của Thẩm gia.
Cố Tiêu dừng lại một chút, sau đó nói: “Việc buôn bán của tiệm lẩu vẫn ổn, một ngày có thể tiếp đãi hai mươi mấy bàn, nhưng mà chờ thời tiết nóng hơn, thì chắc là sẽ ít khách đi.”
Lẩu than, trời nóng lên thì không thể ăn được nữa.
Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái, Cố Tiêu nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu đi,đổ thêm dầu vào lửa mà nói: “Việc buôn bán của quán ăn…… huynh muốn hỏi quán ăn Chu gia sao, nhà hắn buôn bán cũng không tệ lắm, người đi ăn có rất nhiều.”
Thẩm Hi Hòa cau mày nói: “Cái gì mà quán ăn Chu gia……”
Cố Tiêu vốn đã tức giận lắm rồi, mà vẫn ra vẻ vân đạm phong khinh, cô nói: “Cửa hàng ban đầu đã đến hạn thuê rồi, trước ngày mười chúng ta liền dọn đồ đi, vốn dĩ việc thuê nhà ngươi tình ta nguyện, chủ nhân không muốn cho thuê nữa thì chúng ta cũng không thể nói gì hơn…… chỉ là, sau khi chúng ta dọn đồ đi xong, thì bọn họ cũng mở quán ăn.”
“Làm buôn bán thì cũng không quản được bọn họ bán cái gì, nhưng mà bọn họ lại bán thức ăn giống như quán ăn nhà chúng ta bán, khách cũ đều đi qua đó.” Cố Tiêu cắn môi dưới, “Cũng không biết cửa hàng này rốt cuộc là của nhà ai, chủ nhân là ai, dù sao thì treo chiêu kỳ lên liền khai trương rồi.”
Cố Tiêu nói xong thì sờ bụng, “Nhà chúng ta đều là người thành thật, việc này vẫn luôn do đại ca lo liệu, mỗi khi trở về đều bị chọc một bụng tức giận, có đôi khi muội tức tới nỗi ngủ không yên, buổi sáng bụng còn đau nữa……”
Vốn dĩ chuyện của mình Cố Tiêu không muốn nói với Thẩm Hi Hòa, nhưng mà nếu không nói thì sao Thẩm Hi Hòa có thể biết được khó khăn của cô chứ.
“Ỷ vào tướng công muội không có ở nhà, toàn bộ đều tới khi dễ, cha mẹ tuổi đã lớn, có ủy khuất gì thì đều nuốt vào trong bụng, nhưng mà muội nuốt không trôi.”
Cố Tiêu vỗ ngực, khẩu khí này nếu như nuốt xuống, thì hài tử sẽ ăn vào, tuyệt đối không thể để cho hài tử chịu cục tức này được.
Thẩm Hi Hòa: “Trước tiên mời đại phu, bây giờ còn khó chịu không?”
Nói đau, thì thật ra cũng không đau lắm, Cố Tiêu lắc đầu, “Không khó chịu.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Chuyện của quán ăn giao cho ta, muội đừng nghĩ tới chuyện này nữa.”
Cố Tiêu gật đầu, “Nhưng mà bọn họ quá vô sỉ, có thể có biện pháp gì chứ.”
Chính là bởi vì không có biện pháp, nên Cố Tiêu mới tức giận, nếu có thể kiện lên quan phủ, thì cô đã sớm đi kiện rồi.
Thẩm Hi Hòa: “Muội quên rồi sao, ta đi Giang Nam là vì cái gì, ở Giang Nam hơn hai tháng, bắt được không ít người, toàn bộ áp giải về Thịnh Kinh. Tổng cộng thu được 60 vạn lượng bạc trắng, mấy thứ như châu báu và ngọc nhiều vô số kể, Hoàng Thượng tức giận, hạ lệnh tra rõ quan viên trong triều.”
Tiền cứu mạng của bá tánh mà cũng dám tham.
Tiền tài lay động lòng người,mấy tên tham quan đó như thế, chủ nhân của quán ăn cũng như vậy.
Cố Tiêu nói: “Nhưng mà bắt được tham quan, thì có quan hệ gì với chủ nhân của quán ăn chứ?”
“Ở Thịnh Kinh có thể có được mấy gian cửa hàng, hơn nữa còn cho thuê, vậy chắc hẳn không phải là gia đình bình thường, quán ăn Chu gia, chủ nhân không nhất định là họ Chu, Tiểu Tiểu, thanh quan trong thành Thịnh Kinh đã thiếu nay lại càng thiếu, không có mấy ai có thể chịu được tra xét.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-220.html.]
Thẩm Hi Hòa thường xuyên tới quán ăn hỗ trợ, khách hay tới ăn đều biết, huống hồ còn có quan viên triều đình tới quán ăn ăn cơm nữa, hoặc là tiểu dân phố phường không biết nặng nhẹ, hoặc là thật sự có người chống lưng.
Buổi chiều Thẩm Hi Hòa còn phải vào cung, hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo, bồi Cố Tiêu ăn cơm trưa, sau đó tiến cung diện thánh.
Gia Minh Đế sắc mặt âm trầm, mưa gió sắp tới.
Bất kỳ vị hoàng đế nào biết hoàng triều trời yên biển lặng nhưng thật ra nội bộ đã rách nát hủ bại, thần tử mà bản thân tin cậy nhưng bên ngoài một mặt bên trong lại là mặt khác,thì trong lòng đều sẽ không dễ chịu.
Mà bá tánh phải lang bạt ở bên ngoài, ăn no mặc ấm đều là vấn đề, không phải là bởi vì người hoàng đế này là hắn làm không tốt, mà là có người dám can đảm duỗi tay đến chỗ không nên duỗi.
Hộ Bộ thượng thư nói: “Tội thần áp giải đến kinh thành bây giờ đang giam giữ ở thiên lao, chờ Hoàng Thượng xử lý.”
Quan viên tham ô nhận hối lộ đa số đều là biết pháp phạm pháp, ngày qua ngày, năm này qua tháng nọ, đã dưỡng thành sâu gạo.
“Còn có quán rượu và quán trà ở Giang Nam nữa, cũng điều tra ra không ít việc dơ bẩn.” Vẻ mặt Hộ Bộ thượng thư rất đặc sắc, ăn cơm ở bên ngoài, chọn tửu lâu tốt, chân trước vừa ăn xong chân sau đã xảy ra chuyện, còn không sạch sẽ bằng sạp bán mì Dương Xuân ở đầu đường nữa.
Gia Minh Đế: “Ừ, tiểu thương trừng phạt theo luật, quan viên Giang Nam, tạm thời bắt giữ giam vào thiên lao, chờ trần ai lạc định, thì sẽ cùng xử trí.”
Có một số việc, tra ra thì chỉ hữu dụng nhất thời, một khi người ở bên trên lơi lỏng thì sẽ chứng nào tật nấy.
“Triệu đại nhân, Lý đại nhân, trẫm lệnh các ngươi ngầm tra hỏi, xem chi phí ăn mặc của thê nhi quan viên trong triều, xem có kẻ nào vượt quá giới hạn hay không. Sau đó tra ruộng đất điền sản, bổng lộc của quan viên trong triều chỉ có nhiêu đó, cho dù có của hồi môn của thê tử, thì cũng có con số nhất định.”
Gia Minh Đế hơi hơi nheo mắt lại, “Trẫm thật sự muốn nhìn, tiền bạc của bọn họ đến tột cùng là từ đâu mà tới.”
Chờ tra rõ những việc này thì cùng nhau xử trí, không biết triều đình sẽ thay đổi bao nhiêu m.á.u đây.
Lúc mấy người Thẩm Hi Hòa bước ra từ Ngự Thư Phòng thì thời tiết đã thay đổi, giữa tháng tư, vốn nên là cảnh xuân tươi đẹp, có mưa thì cũng nên là mưa phùn kéo dài, bây giờ gió to lại nổi lên, cuốn theo bụi mù mịt.
Hộ Bộ thượng thư Triệu Quảng Dự bị gió thổi tới phát run, “Hoàng Thượng nếu đã phân phó, thì chúng ta liền nghe theo, ngầm tra hỏi.”
Bổng lộc của quan viên là con số nhất định, có người sẽ làm chút buôn bán trợ cấp cho gia đình, nhưng mà đại khái có thể ước tính được.
Chậm rãi tra thôi, trận lửa này không biết đốt tới khi nào đây.
Trong nhà Triệu Quảng Dự cũng có làm buôn bán, nhưng mà thanh thanh bạch bạch mà làm, kiếm nhiều thì tiêu nhiều kiếm ít thì tiêu ít, người ở Hộ Bộ, bao nhiêu người nhìn chằm chằm đấy.
Triệu Quảng Dự nói: “Được rồi, một đường này đã vất vả rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu một cái, Tống Chiêu Thanh thở phào nhẹ nhõm, hai người ngồi xe ngựa về nhà.
Sắc mặt Tống Chiêu Thanh càng kém hơn, Lại Bộ phụ trách hình lại, người bắt được có người không chịu nhận tội, lúc bắt đầu thì lấy tình cảm lay động, sau đó thì trực tiếp dùng hình.
Dù sao thì đi Vân Châu không được ăn cái gì tốt cả, người đã đói gầy không ít.
“Vẫn là Chúc huynh tốt, một người ở Thịnh Kinh tiêu d.a.o sung sướng.”
Thẩm Hi Hòa cũng hâm mộ Chúc Tu Viễn, nếu như hắn không đi Giang Nam thì tốt rồi.
Bây giờ hắn cũng không muốn nghĩ tới chuyện công việc nữa, chỉ muốn về nhà.
Tống Chiêu Thanh mắt trông mong mà nhìn Thẩm Hi Hòa, “Một đường xóc nảy, dạ dày của ta giống như lửa đốt vậy, Thẩm huynh, huynh không cần quản ta, ta đi y quán nhìn một cái, lúc trở về thì xin Chúc huynh một ít cơm nguội……”
Thẩm Hi Hòa: “Huynh theo ta về nhà đi.”
Ánh mắt Tống Chiêu Thanh sáng lên, “Vậy thì không cần gọi Chúc huynh, ai kêu huynh ấy ở Thịnh Kinh hưởng phúc chứ, đáng đời.”
Thẩm Hi Hòa: “……”
Giữa trưa không kịp chuẩn bị,đều ăn mấy món gia đình, bữa cơm tối mới là tiệc đón gió tẩy trần cho Thẩm Hi Hòa.
Chu thị nhìn Thẩm Hi Hòa gầy đi không ít, buổi tối làm giò heo đường phèn, sườn xào chua ngọt, xương hầm đậu nành, hai món chay, còn có món chân gà sốt và cá nướng nữa.
Đây đều là những món mà Thẩm Hi Hòa và Tống Chiêu Thanh chưa từng được ăn qua.
Cố Tiêu ở nhà làm mấy lần, bây giờ thì làm càng ngày càng ngon.
Làm món chân gà sốt là bởi vì trong nhà nuôi gà quá nhiều, thịt gà, cánh gà và đùi gà đều đã đem chiên rồi, chân gà còn dư lại thì không biết ăn như thế nào, Cố Tiêu liền đem đi hầm.
Rửa sạch chân gà,cắt bỏ móng, sau đó chần qua nước sôi, bỏ vào trong nồi canh đã cho nguyên liệu vào trước, hầm trong ba mươi phút, bên trong còn có thể thêm chút khoai tây và ớt xanh nữa.
Vốn dĩ chân gà không có thịt không ăn được,bây giờ được hầm qua, chỉ hận không thể một bữa cơm chỉ ăn chân gà thôi.
Vào miệng là tan, vừa cắn là rớt, hương thơm tràn đầy, còn mang theo một chút vị cay, cuối cùng ăn cục thịt ở chính giữa chân gà kia, chỗ đó là mềm nhất dai nhất thơm nhất, lại múc một muỗng canh, có thể ăn được hai chén cơm.
Bên dưới cá nướng có bếp than hồng, dĩa đựng cá nướng là một cái dĩa sắt hình vuông.
Cắt đôi con cá theo chiều dọc, thịt cá ở bên dưới đã được chiên vàng, da cá đã chiên qua, sau đó lại dùng nước canh hầm trong lửa nhỏ.
Thịt cá hầm ra ăn vào rất thấm vị, còn giòn và ngon miệng nữa, có lửa than làm nóng, còn có thể nấu chút miến rau xanh.
Chân gà sốt có vị cay mặn và thơm, cá nướng là vị chua cay, bên trong còn cho thêm nước cốt bưởi nữa, mang theo chút vị chua của trái cây, đặc biệt đưa cơm.
Cố Tiêu ăn vào cảm thấy mùi vị kém một chút so với trước đây, vốn dĩ cô định mùa hè không thể ăn lẩu thì sẽ bán món này, ai biết lại xảy ra chuyện này chứ.
Tống Chiêu Thanh không biết chuyện của quán ăn Thẩm gia, hắn nghĩ cuối cùng mình đã trở về, sau này mỗi ngày đều sẽ tới quán ăn, sạch sẽ mà còn ăn ngon nữa.
Ai biết quán ăn Thẩm gia lại không tiếp tục kinh doanh nữa.
Tống Chiêu Thanh cứ nhắm mắt mà đi, chiêu kỳ thì cũng không khác gì với trước đây, mặt tiền cửa hàng cũng không sai biệt lắm, tiểu nhị nhìn có chút lạ mắt, nhưng mà Tống Chiêu Thanh lại không quá để ý.
Thực đơn không giống với trước đây, “Sao lại không có bún ốc.”
Tiểu nhị nói: “Nguyên liệu món bún ốc không còn nữa, khách quan phải đợi thêm một thời gian nữa.”
“Thịt viên cũng không có…… thôi vậy, một chén lẩu mì, một phần gà rán.” Tống Chiêu Thanh vẻ mặt hồ nghi, sao còn giảm giá nữa chứ.
Thức ăn được bưng lên, chén đũa không giống nhau, Tống Chiêu Thanh ăn một miếng, mới phát hiện chỗ này căn bản không phải là quán ăn Thẩm gia.