Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-04-05 01:09:59
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đang mắng người chính là Chu thị, giọng nói vang lên tận nóc nhà, “Ta thấy là cánh của ngươi đã cứng cáp rồi! Chuyện gì cũng dám nghĩ ra, Lý thị bụng lớn, nó không muốn đi thì không đi nữa, để cho Đại Nha đi làm gì? Đại Nha mới bao lớn, nó có thể làm gì chứ!”
Còn người đang khóc chính là Lý thị, “Nương, Đại Nha cùng tuổi với Tiểu Tiểu, nó có thể làm rất nhiều việc……”
Chu thị không muốn nghe thêm nữa, “Ngươi mà dám lấy khuê nữ của mình ra so với Tiểu Tiểu sao, ta thấy ngươi là bị mỡ heo che mờ mắt rồi ! Bánh cuốn là do ai nghĩ ra, là Tiểu Tiểu, trong nhà được ăn thịt là do ai mua về, cũng là do Tiểu Tiểu! Dù Đại Nha có thể làm việc cũng không thấy mang về cho gia đình lấy một văn tiền.”
“Ngoài khóc ra cũng chỉ biết khóc, Lý thị, ta nói lời khó nghe cho ngươi biết trước, ngươi thích đi thì đi, ngươi không đi,thì để lão bà tử ta đi.
Muốn để Đại Nha đi hỗ trợ, nó mỗi ngày đều nhìn thấy,sau này gả chồng rồi có phải sẽ quay qua giúp đỡ nhà chồng hay không!”
Chu thị giận đến sôi máu, việc làm ăn buôn bán này, bà và hai khuê nữ cũng chưa từng tiết lộ với ai, Lý thị đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám để cho Đại Nha đi hỗ trợ.
Đôi mắt của Lý thị đã khóc đến sưng đỏ, Đại Nha rúc vào bên cạnh Lý thị, khuôn mặt toàn là nước mắt.
Thẩm Nhị Lang không đành lòng để thê tử và nữ nhi chịu oan ức, nói: “Nương, là con muốn để Đại Nha đi…… ngài đừng trách Tĩnh Thục.”
“Ngươi cũng là cái thứ đầu gỗ không hiểu chuyện gì!”
Cố Tiêu cuối cùng cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, cô mặc xong quần áo sau đó đi ra khỏi phòng, “Nương, người đừng nóng giận, để Đại Nha đi là do con đề nghị.”
Rõ ràng đối với Thẩm Nhị Lang và Lý thị bà có thể mắng đến tận trời, nhưng đối với khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tiêu, Chu thị không thể mắng mỏ được gì, nhiều ngày như vậy, Cố Tiêu làm gì cũng đúng,lòng Cố Tiêu luôn hướng về Tam Lang, nhưng càng hướng về bà nhiều hơn.
Cố Tiêu muốn làm gì, vậy chắc chắn là vì muốn tốt cho Tam Lang và cái nhà này.
Chu thị hạ hoả không ít, “Tiểu Tiểu nói vậy là như thế nào.”
Cố Tiêu hỏi: “Nương, người thấy huyện thành có lớn hay không?”
Chu thị đã đi qua vài lần, huyện thành rất lớn, đi dạo cũng dạo không hết, “Tất nhiên là rất lớn.”
“Ngoài huyện thành ra còn có phủ thành, tỉnh thành, nương, quầy bánh cuốn nhà ta cũng chỉ là chiếm một chỗ nho nhỏ trong huyện thành mà thôi.” Cố Tiêu khoa tay múa chân một chút, sau đó nói tiếp: “Đại Nha là cháu gái của người, tuy rằng nói sau này phải gả cho người ta, nhưng mà Thẩm gia cũng chỉ có mười mấy người, nương không nghĩ đến sau này sẽ đặt quầy bánh nhà chúng ta ở phủ thành, tỉnh thành hay sao?”
“Cho dù sau này Đại Nha phải gả chồng, thì đó cũng là cháu gái ruột của người, người một nhà có gì nói đó, nếu nó thông minh, có thể học được hai phần tay nghề, thì sẽ được nhà chồng kính trọng, nhà chồng của nó cũng sẽ kính trọng lão nhân gia ngài.”
Cố Tiêu đi qua kéo tay Chu thị, “Tất cả đều là vì tướng công, huyện thành lớn như vậy, con nhất định sẽ không để cho bọn họ cướp đoạt việc buôn bán của nhà chúng ta.”
Sắc mặt Chu thị ấm áp lên không ít, “Vẫn là Tiểu Tiểu biết nhìn ra trông rộng.”
Cố Tiêu nói: “Đó là do nương dạy dỗ tốt, nếu không con cái gì cũng đều không hiểu.”
Chu thị thở phào nhẹ nhõm, “Nếu nó muốn đi thì để nó đi thôi, dù sao cũng phải biết thêm chút việc, nên học hỏi thêm tiểu thẩm của con đi.”
Đại Nha hít mũi, “Nãi nãi người yên tâm,cháu chắc chắn sẽ đi theo tiểu thẩm học hỏi nhiều hơn.”
Chu thị nói: “Được rồi, đi ra ngoài rửa mặt đi, mới sáng sớm đã khóc sướt mướt thật đen đủi.”
Lý thị lau mắt, mặt đầy cảm kích mà nhìn Cố Tiêu, Cố Tiêu về phòng làm quạt một lúc, sau đó thì đi theo Thẩm Nhị Lang bọn họ đi huyện thành.
Trước khi đi, Chu thị đưa cho Cố Tiêu mười lăm văn tiền, “Con đi mua một cân thịt về.”
Cách thời gian Thẩm Hi Hòa nghỉ tắm gội còn có hai ngày nữa, sinh nhật hắn thì vào đầu tháng 5, còn bảy tám ngày nữa, bây giờ mua thịt……
Trước đây khi cô mua thịt về Chu thị đều đau lòng không biết nên làm như thế nào mới tốt, hôm nay thế nhưng chủ động kêu cô đi mua thịt sao.
Cố Tiêu nhận lấy tiền rồi nói, “Mua thịt ba chỉ sao?”
Chu thị trưng ra khuôn mặt, “Con muốn mua gì thì mua cái đó đi.”
Cố Tiêu chớp mắt, “Nương, sao người lại tốt như vậy chứ!”
“Ta cái lão bà tử này thì tốt chỗ nào chứ, ta là thấy trong nhà đã có thu nhập,cho nên mới mua chút thịt, nếu như không có tiền, thì ai dám nghĩ đến chuyện có thịt ăn chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-33.html.]
Chu thị đưa mười lăm văn tiền, cũng đã đủ mua một cân thịt rồi.
Cố Tiêu nói: “Rau hẹ trong vườn đã mọc rất cao rồi, nương xem làm bánh nướng nhân thịt và rau hẹ ăn có được không?”
Làm thành nhân thì cả gia đình đều có thể ăn một miếng.
“Con tự quyết định đi, nếu có xương, thì mua hai cái về, nhị tẩu con……” Chu thị không nói câu kế tiếp ra, Lý thị bụng đã lớn rồi, cũng phải bồi bổ một chút.
“Lại mua thêm một cân đường đỏ về.” Chu thị lấy túi tiền ra, lại đưa thêm cho Cố Tiêu tám văn tiền. “Cả ngày chỉ biết khóc, hài tử sinh ra cũng là đứa thích khóc cho xem.”
Cố Tiêu nhận lấy tiền, “Nương là mua đường đỏ cho nhị tẩu sao, con sẽ đi xem sao.”
“Ai nói là mua cho nó chứ, đó là để ta tự mình ăn! Con đi đường cẩn thận một chút, đi sớm về sớm.”
Lý thị ở nhà, Trần thị đi muộn hơn chút, đại oa thì đi hỗ trợ Thẩm Nhị Lang, Cố Tiêu nhìn quầy hàng một lát, thấy không có chuyện gì liền đi hiệu sách.
Sớm chút sửa sách xong mới có thể sớm chút đem bạc nắm trong tay, làm cả một buổi sáng, nếu không phải là Trương chưởng quầy bước vào,thì cô cũng không biết nên đi ăn cơm trưa rồi.
Trương chưởng quầy nói: “Tiểu nhị có mua cơm, cô nương nếu không chê thì ở chỗ này ăn một ít đi.”
Cố Tiêu làm sao sẽ không biết xấu hổ mà ở lại ăn cơm được chứ, “Ta quay về ăn là được, người trong nhà đang ở đầu hẻm bán thức ăn, ta không yên tâm lắm, nên cũng muốn đi qua đó xem sao.”
Trương chưởng quầy là thật lòng muốn cô ở lại, “Cứ ăn một chút đi, sẽ không mất quá nhiều thời gian, ăn xong lại đi qua đó, cô nương cũng đã sửa sách cả một buổi sáng rồi, cũng đã mệt mỏi.”
Cố Tiêu hít sâu một hơi, đột nhiên nghĩ ra lý do cự tuyệt, “Hôm nay thật sự không được, huynh trưởng ta có đồ muốn đưa cho ta, hắn ở thư viện đọc sách, giữa trưa cũng chỉ được nghỉ có một lát, nên không thể chậm trễ được.”
Trương chưởng quầy cũng không miễn cưỡng nữa, “Vậy cô nương hãy qua bên đó trước đi.”
Cố Tiêu suýt chút nữa đã quên mất Thẩm Hi Hòa, nhưng dù sao cũng chỉ là hai bộ quần áo, đưa cho đại oa cũng như nhau cả thôi,cô ra trễ như vậy, chắc Thẩm Hi Hòa cũng đã quay về thư viện rồi.
Từ hiệu sách đến thư viện cũng phải mất một lúc, lúc Cố Tiêu tới nơi thì cửa thư viện đã không còn nhiều học sinh lắm.
Trước quầy bánh vẫn có một số người vây quanh, không nhìn thấy Thẩm Hi Hòa, thực ra Cố Tiêu biết Thẩm Hi Hòa vì sao cứ muốn để cho cô vá quần áo, bởi vì cô vá đẹp chứ sao, một miếng vá lớn có thể giống với lá tre xanh sao.
Ánh mắt Đại rất tốt, từ xa đã nhìn thấy Cố Tiêu trở lại, “Tiểu cô,sẽ làm bánh cho người ngay đây.”
Cố Tiêu nói: “Ừ, ta nhân tiện tới lấy quần áo của tiểu thúc ngươi.”
Thẩm Đại Oa: “Tiểu thúc còn chưa có đi ra đâu.”
“Chưa ra?”
Dạ, cũng không biết thúc ấy đi đâu rồi, tiểu cô ăn trước đi.”
Quầy hàng rất bận, Thẩm Đại Oa cũng không nhìn kỹ, dù sao cũng không có nhìn thấy Thẩm Hi Hòa, nhưng thật ra lại thấy Trần Ninh Viễn.
Bánh cuốn làm rất nhanh, rất nhanh sau đó Cố Tiêu đã ăn được thịt kho nóng hầm hập kẹp bên trong,đậu nành vàng óng ánh như tan ra trong miệng, cô đang ăn ngon lành, thì đột nhiên nhìn thấy Thẩm Hi Hòa từ trong thư viện đi ra.
Trong tay Thẩm Hi Hòa đang cầm quần áo, “Tiểu Tiểu vừa mới đến sao? Ta cũng vừa ra tới.”
“Hôm nay tan học muộn, nên ra muộn chút, quần áo ta đã đem tới rồi.”
Trên tay Thẩm Hi Hòa chỉ cầm một bộ quần áo, Cố Tiêu hỏi: “Chỉ có một bộ sao?”
Thẩm Hi Hòa cổ họng khô khốc: “…… Bộ kia ta quên mất rồi, ngày mai lại đưa cho muội.”
Trạng Nguyên tương lai quan bái Tể tướng, có thể đọc nhanh như gió đã gặp qua là không thể quên, nhưng lại có thể quên một trong hai bộ quần áo sao.
Cố Tiêu: “……Được rồi.”
Thẩm Hi Hòa là lần đầu tiên nói dối, lỗ tai đều đỏ bừng, cũng may là chỉ có lỗ tai đỏ lên, nếu không thật không biết nên giấu mặt ở chỗ nào.
Nhưng nếu hắn không nói dối, thì nên giải thích như thế nào rõ ràng đã tan học từ sớm, nhưng không thấy Cố Tiêu đâu nên hắn lại quay lại đường cũ rồi trốn sau bức tường, cho đến khi nhìn thấy cô thì mới đi ra.