Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-04-05 01:10:08
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô ngồi ở trên tràng kỷ một lát, cảm thấy thật sự là khó chịu đến cực điểm,liền mở miệng gọi một tiếng tướng công.
Cửa nhanh chóng bị đẩy ra, Thẩm Hi Hòa tiến vào, “Tiểu Tiểu muội gọi ta sao?”
Cố Tiêu: “Muội đau bụng……muốn uống nước ấm.”
“Ta sẽ đi nấu ngay.” Thẩm Hi Hòa xoay người đi ra ngoài, miệng thì thào nói: “Sao bụng lại đau chứ, rất đau sao……”
Thẩm gia không uống nước ấm, đều là trực tiếp uống nước lạnh trong giếng, có lẽ vì thế mà bụng của Cố Tiêu mới đau như vậy.
Nước không sôi nhanh như vậy,Thẩm Hi Hòa lền canh giữ ở trước bếp lò, bỏ thêm vào bên trong rất nhiều củi.
Lửa phải lớn thì nước mới nhanh sôi được.
Vẫn chưa tới buổi tối, mà giường đất đã nóng lên rồi, Chu thị từ trong phòng bước ra ngoài, nhìn thấy tiểu nhi tử đang dùng nồi to nấu nước, “Ban ngày ban mặt con nấu nước làm gì?”
Thẩm Hi Hòa quay đầu lại, “Tiểu Tiểu đau bụng, muốn uống nước ấm.”
“Bụng đau?” Chu thị nhíu mày, “Đang êm đẹp sao bụng lại đau……”
Trần thị từ bên ngoài bước vào, “Buổi sáng con đã thấy sắc mặt Tiểu Tiểu không được tốt lắm.”
Chu thị đứng im một lúc, đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Uống nước ấm thì có tác dụng gì chứ, kêu con đi lấy nước ấm con thật sự chỉ đi lấy nước ấm sao?”
Thẩm Hi Hòa bị khói làm cho sặc, “Khụ…… vậy phải làm sao?”
Chu thị về phòng lấy đường đỏ, “Đem gừng cắt nhỏ ra, sau đó băm nát, ăn hết gừng thì bụng sẽ không đau nữa.”
Trà gừng đường đỏ pha từ một miếng gừng lớn tất cả đều nồng nặc mùi gừng, Thẩm Hi Hòa chỉ ngửi thôi đã bị sặc, nước bỏ rất nhiều nên nấu được hai chén lớn.
Hắn bưng chén đi vào, Cố Tiêu ôm bụng ngồi dậy, “…… Đây là cái gì?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Là trà gừng đường đỏ, ăn hết gừng bụng sẽ không đau nữa.”
Cố Tiêu trước kia không bị đau bụng kinh, nên đương nhiên chưa bao giờ uống qua cái này, gừng này có thể khử mùi tanh rất tốt, cắt thành miếng nhỏ hầm với thịt chỉ sợ sẽ xem nó thành thịt mà gắp, giờ chỉ ăn không như vậy sao?
Cố Tiêu cảm thấy buồn nôn, “Muội uống nước ấm là được rồi, không cần uống cái này.”
“Phải uống hết, muội nghe lời, uống hết sẽ không đau nữa.” Thẩm Hi Hòa bưng chén, cầm cái muỗng đảo đảo, “Tiểu Tiểu, muội muốn tự uống hay là để ta đút……”
Cố Tiêu dựa vào phía sau, đây là linh đan diệu dược hay sao, uống xong là có thể khỏi, nhưng mà tự mình uống và để Thẩm Hi Hòa đút, Cố Tiêu thà tự uống còn hơn.
Cô cầm chén lên uống một ngụm, vừa ngọt vừa cay, xuống đến cổ họng thì vị rất kỳ lại, cô khó mà nuốt xuống được.
Uống hơn nửa chén, còn dư lại cô thật sự là uống không nổi nữa.
Cố Tiêu lau miệng, “Muội cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, muội ngủ một lát là khỏe rồi.”
Thẩm Hi Hòa: “Không được,phải uống hết toàn bộ.”
“Huynh nếm thử xem sẽ biết vị của nó như thế nào,” Cố Tiêu quay lưng lại, “Dù sao muội cũng không uống nữa.”
Thẩm Hi Hòa nhấp một ngụm, mùi vị thật sự rất kỳ quái, nhưng Cố Tiêu đã uống qua rồi, nên cũng cảm thấy không khó uống lắm, “Ta uống một nửa, muội lại uống thêm một nửa?”
Cố Tiêu: “……”
Thẩm Hi Hòa lại uống thêm mấy ngụm, “Ta uống hết rồi, còn có một chén nữa, lát nữa muội dậy thì uống tiếp.”
“……”
Trời càng lúc càng tối, Chu thị thấy Cố Tiêu có lẽ sẽ không ra ngoài ăn cơm, nên nói: “Chúng ta ăn trước đi, chờ Tiểu Tiểu tỉnh dậy thì nấu cho nó một chén cháo nóng.”
Ăn cơm xong, Thẩm Hi Hòa về phòng nhìn Cố Tiêu,thấy cô cuộn tròn ở trên tràng kỷ, có lẽ là rất khó chịu ,còn đổ rất nhiều mồ hôi..
Thẩm Hi Hòa cảm thấy tràng kỷ quá nhỏ, chăn cũng mỏng,cho nên liền đem người ôm đến trên giường.
Người trong lòng n.g.ự.c rất nhẹ, không nặng chút nào, sau này sẽ để Cố Tiêu ngủ trên giường, hắn ngủ ở tràng kỷ, dù sao thì hắn 5 ngày mới trở về một lần.
Thẩm Hi Hòa đắp chăn cho Cố Tiêu xong, đi đến tràng kỷ ngồi một lúc, buổi tối hắn sẽ ngủ ở chỗ này, Thẩm Hi Hòa thử nằm xuống một chút, thấy vẫn ổn.
Hắn ngồi dậy, lúc đứng dậy thì thấy cái đệm phía dưới có một góc giấy.
Trời đã tối đen, bên ngoài có vài tiếng côn trùng kêu vang, Thẩm Hi Hòa sửng sốt, cầm tờ giấy lên.
Trong phòng tối om, Thẩm Hi Hòa nheo mắt lại, phải rất cố gắng mới có thể nhìn ra được trên đó viết gì.
Chữ viết trên tờ giấy rất thanh tú —— bán mình năm lượng bạc, ba năm ăn ở hai lượng, mặt sau chính là một dãy loạn thất bát tao, nào là gạch bỏ lại thêm vào, thêm vào lại gạch đi.
Đến cuối cùng, là cột tổng cộng, hiện có 129 đồng tiền và 31 văn.
Thẩm Hi Hòa không rõ đây là cái gì, híp mắt nhìn một hồi lâu.
Bán mình năm lượng bạc, ba năm ăn ở hai lượng, Thẩm Hi Hòa rất khó tưởng tượng rằng đây là do Cố Tiêu viết, sao lại có thể chứ.
Tay cầm tờ giấy của hắn khẽ run lên, đầu óc rối bời, bán mình năm lượng bạc đúng là không sai, ba năm trước đây Chu thị đưa cho Cố gia năm lượng bạc, rồi đón Cố Tiêu trở về.
Cố Tiêu đã ở Cố gia ba năm cũng không sai.
Đồ ăn, quạt, mấy cái này lại là gì, cô đã góp được 129 đồng tiền và 31 văn, cô ấy……
Thẩm Hi Hòa lại nhìn người trên giường, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, đến cả hô hấp cũng khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-38.html.]
Thẩm Hi Hòa hoảng hốt một hồi lâu cuối cùng cũng hiểu, Cố Tiêu nàng đang tích góp tiền, nàng là muốn đem tiền trả lại cho Thẩm gia, tiền bán mình trả xong, tiền ăn ở cũng trả xong, từ đây về sau, sẽ không còn liên quan gì đến cái nhà này nữa.
Nếu không nàng viết mấy cái này để làm gì.
Gió từ bên ngoài thổi vào, khiến toàn thân Thẩm Hi Hòa lạnh ngắt, tờ giấy trên tay chuyển động theo gió, hắn cúi đầu, trong miệng đắng ngắt, nếu bây giờ Cố Tiêu tỉnh lại, sẽ thấy hắn đang cầm tờ giấy trong tay.
Thẩm Hi Hòa dùng đầu lưỡi đè lên hàm trên, ý đồ muốn làm dịu đi vị đắng trong miệng, cho dù bây giờ trong lòng hắn đang rất loạn, nhưng Thẩm Hi Hòa cũng hiểu rõ, không thể để cho Cố Tiêu thấy được, nếu như Cố Tiêu thấy hắn cầm tờ giấy, vậy chắc chắn là xong rồi.
Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi, đem tờ giấy nhét lại chỗ cũ.
Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, không biết khi nào đã thành cuồng phong gào thét, Thẩm Hi Hòa lại nhìn Cố Tiêu thêm một cái, sau đó đứng dậy đi đóng cửa sổ.
Bầu trời bên ngoài không phải tối, mà là xám xịt, cuối tháng tư, cành liễu từ lâu đã bị gió thổi làm rụng rất nhiều lá, Thẩm Hi Hòa đứng trước cửa sổ một lúc, rồi duỗi tay đem cửa sổ đóng lại.
Cứ như vậy, căn phòng hoàn toàn tối đen.
Hắn không hiểu, Cố Tiêu vì sao phải rời đi chứ, rõ ràng thích hắn như vậy, rõ ràng rất thích kêu hắn là tướng công, rõ ràng mọi chuyện đều suy nghĩ cho hắn, hi vọng hắn thi đậu công danh, rõ ràng còn chuẩn bị quà mừng sinh nhật , chuẩn bị kinh hỉ cho hắn……
Chẳng lẽ, tất cả đều là giả sao?
Bên ngoài vang lên một tiếng sấm, ngay sau đó là tiếng mưa rơi.
Trời mưa rồi.
Tia chớp xuyên thấu qua cửa sổ,chiếu sáng căn phòng trong một cái chớp mắt, Thẩm Hi Hòa khẽ nhúc nhích ngón tay, cuối cùng vẫn là đứng lên đi đến mép giường dịch chăn cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu trong lúc ngủ mơ vẫn cau chặt mày, hiển nhiên là rất khó chịu.
Thẩm Hi Hòa nhẹ giọng nói: “Muội khó chịu, ta cũng không dễ chịu chút nào.”
Lông mày của Cố Tiêu giật giật, làm Thẩm Hi Hòa căng thẳng đến nỗi tim đập thình thịch.
Hắn lo lắng đề phòng một lúc lâu,thấy Cố Tiêu cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này mới thả lỏng người.
Thẩm Hi Hòa ngồi ở mép giường, trong lòng thầm buồn bực, vụng trộm tích góp tiền cũng không phải hắn, muốn âm thầm rời đi cũng không phải hắn, sao hắn phải lo lắng đề phòng chứ, hắn sợ cái gì……
Thẩm Hi Hòa cười tự giễu, “Đúng vậy, ta sợ cái gì chứ, chẳng lẽ còn sợ nàng không chịu rời đi sao?”
Thẩm Hi Hòa: “……”
Thẩm Hi Hòa trở về tràng kỷ, xoa xoa mi tâm, Cố Tiêu nàng đã tích góp một lượng chín đồng tiền, còn thiếu năm lượng nữa, chuyện này chắc chắn không thể để nương hắn biết được, nếu mà biết……
Hậu quả thật không dám tưởng tượng, ở Thẩm gia không được lén cất giữ tiền riêng , nếu như bị phát hiện, bị phạt là chuyện nhỏ, nói không chừng còn có thể bị đuổi ra ngoà.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, nhưng trong lòng Thẩm Hi Hòa ngược lại càng ngày càng bình tĩnh.
Còn thiếu năm lượng bạc sao.
Thẩm Hi Hòa ngồi ở trên tràng kỷ một lúc, lại nghĩ đến một vấn đề khác, hắn chép một quyển sách mới được hai mươi mấy văn tiền, Cố Tiêu làm thế nào mà tích góp được nhiều tiền như vậy chứ.
Tràng kỷ hẹp dài, bên dưới trống rỗng, được nâng đỡ bằng bốn cái chân.
Thẩm Hi Hòa ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua bên dưới tràng kỷ.
Tầm nhìn không bị cản trở,chỉ thấy bên trong đúng là có không ít đồ vật, gỗ, ống tre, các loại giấy đủ hình dạng……
“……”
Giấu như vậy, đúng là ngồi xổm xuống là có thể nhìn thấy, tay chạm vào là có thể với tới mà.
Cố Tiêu thật cho rằng tất cả mọi người đều lùn giống như cô vậy sao, chỗ mà cô với không tới, thì người khác cũng với không tới sao?
Thẩm Hi Hòa có chút tức giận, hắn đã phát hiện cái này thì thôi đi, còn phải giúp cô giải quyết tốt hậu hoạn nữa!
Đúng là, đúng là không thể nói lý mà.
Thẩm Hi Hòa mím môi, đem đồ đẩy sâu vào bên trong, sau đó nằm lên tràng kỷ, ngoài cửa sổ mưa rơi lộp bộp, trước kia vào giờ này hắn còn đang đọc sách, bây giờ cũng đọc không vào rồi.
Thời gian còn sớm, Cố Tiêu còn chưa có ăn cơm, nàng đau bụng, hiện tại chắc là vừa đói vừa đau.
Thẩm Hi Hòa ngồi dậy, rồi lại nằm xuống, quản nàng làm gì chứ, nàng đã muốn đi, đi được thì tốt, quản nàng làm gì.
Nửa ngày sau, cửa tây phòng được mở ra nhẹ nhàng rồi đóng lại, Thẩm Hi Hòa vo sạch chén gạo nhỏ mà Chu thị để bên ngoài, sau đó cho vào nồi nấu cháo.
Hắn chỉ quản lần này thôi.
Hắn không phải là sợ Cố Tiêu sẽ rời đi, người đã muốn đi thì có giữ cũng giữ không được, nhưng tưởng tượng sau này Cố Tiêu sẽ ở chỗ nào đó gọi người khác là tướng công, Thẩm Hi Hòa liền……
Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, sợ thì có cái gì mà không dám nói ra chứ, hắn chính là sợ Cố Tiêu rời đi thì như thế nào!
Thẩm Hi Hòa tức giận nghĩ, hắn sẽ liều mạng để đối xử tốt với Cố Tiêu, không tin nàng còn muốn đi nữa.
Nhưng nếu Cố Tiêu vẫn muốn đi thì phải làm sao đây?
Thẩm Hi Hòa thầm nghĩ, sẽ không đâu, Cố Tiêu sẽ không.
Cháo trong nồi đã nấu xong, Thẩm Hi Hòa múc ra một chén, nghĩ nghĩ lại cầm thêm một cái muỗng.
Cố Tiêu vẫn chưa tỉnh dậy, Thẩm Hi Hòa đưa tay sờ trán cô, hơi lạnh, cũng không còn ra mồ hôi nữa, mày cũng đã giãn ra, hẳn là không đau nữa rồi, chỉ là môi có chút khô.
Bên ngoài mưa rơi gió giật, ngọn đèn trong phòng lập loè.
“Tiểu Tiểu……” Thẩm Hi Hòa gọi một tiếng.