Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-04-05 01:10:12
Lượt xem: 86
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơn mưa này mưa tận ba ngày,cuối cùng thì cũng đã tạnh, Thẩm Đại Lang mang theo tay nải, cùng những người đi phục dịch trong làng đến con sông cần tu sửa.
Trần thị mặc dù không nỡ, nhưng vẫn phải giữ vững tâm trạng của mình, chăm sóc vườn rau quét tước nhà cửa, rồi chuẩn bị đi trước cửa thư viện bày quán.
Cố Tiêu đã làm cái ô thứ hai.
Bảy mươi hai cái khung ô dày và nặng, cán ô khung ô đều làm từ tre, nên cầm rất nhẹ.
Mặt ô vẽ hoa lan, bởi vì muốn bán cho quý nữ, cho nên vẽ nhiều hoa cỏ, bỏ hai cây ô vào giỏ tre, sau đó Cố Tiêu xách chúng đi huyện thành.
Trương chưởng quầy đã đợi hồi lâu.
Dịch giả: Hoa Hoa Há
Trời mưa ba ngày,lúc bắt đầu còn cảm thấy ngày mưa thật đẹp, nhưng sau đó cứ mưa mãi,thì chỉ còn lại phiền lòng.
Ngoài phiền lòng ra, Trương chưởng quầy nhịn không được nghĩ không biết Cố Tiêu làm ô thế nào, thời tiết này, đúng là rất hợp để bán ô.
Cố Tiêu nói xin lỗi, “Trời mưa thật sự là không đến được, mưa vừa tạnh, thì ta lập tức qua đây.”
“Không có việc gì, cô nương, ô đã làm xong rồi sao?” Trương chưởng quầy nhìn vào giỏ tre phía sau lưng Cố Tiêu, hận không thể lấy ra xem ngay.
Cố Tiêu gật đầu, “Ừ, đã làm xong, còn có ba cái quạt xếp.”
Cố Tiêu buông giỏ tre xuống, sau đó đem ô lấy ra, một cây vẽ mưa bụi mênh mông, cán tre là hoa lan thanh u.
Bên dưới cán dù có treo như ý kết màu xanh đen, nếu người cầm ô di chuyển nhẹ nhàng, thì tua rua trên như ý kết sẽ đong đưa qua lại.
Trương chưởng quầy than một tiếng, “Rất tốt.”
Hắn cầm lấy một chiếc ô, xoẹt một tiếng căng ô ra, hắn nhìn khung ô và mặt ô,rồi nói: “Thật đúng là 72 cây, cô nương, những chiếc ô giấy dầu ở trên phố, khung nhiều nhất là 28 cây, trách không được không chắc bằng ô này.”
Trương chưởng quầy muốn sớm một chút cho người đi Thịnh Kinh, sớm một chút đem ô bán đi.
Hắn để ô xuống, từ túi tiền lấy ra hai lượng bạc, “Đây là tiền đặt cọc.”
“Trương chưởng quầy, cái này……” Cố Tiêu không nhận lấy, từ quạt rồi đến ô, nếu như không có Trương chưởng quầy, tuyệt đối sẽ không bán được nhiều tiền như vậy, cô có thể chờ đến một tháng sau, không cần đến tiền đặt cọc.
“Cô nương. Tiền đặt cọc nên đưa, làm buôn bán chính là đạo lý này, chờ bán được ô lại xem nên đưa thêm cho cô nương bao nhiêu.” Trương chưởng quầy thích những đồ vật tinh tế,mà Cố Tiêu có thể làm ra những món đồ như vậy.
Nếu muốn làm ăn lâu dài, đầu tiên là phải chân thành. Người Thịnh Kinh mua đều là những thứ tốt, nếu như không phải là vật hiếm khó tìm, thì những quý nhân đó làm sao có thể nhìn vừa mắt chứ.
Trương chưởng quầy nghĩ, nếu như được thì sau này sẽ cùng Cố Tiêu hợp tác, như vậy không phải là lợi cả đôi đường hay sao.
Cố Tiêu nhận lấy bạc, thật tâm nói: “Đa tạ Trương chưởng quầy.”
Trương chưởng quầy lắc đầu, “Ta xem quạt thế nào.”
Mấy ngày nay Cố Tiêu làm quạt, ngoại trừ quà sinh nhật tặng cho Thẩm Hi Hòa ra, còn dư lại ba cây, tất cả đều ở đây.
Hai cây quạt xếp bình thường, cán quạt có điêu khắc nhánh cây, mặt quạt là chim tước, một cây khác thì mặt quạt để trống.
Cây còn lại là thần kỳ nhất, mặt quạt không phải làm từ giấy, cũng có thể nói là không có mặt quạt.
Bởi vì nan quạt cực kỳ mỏng, trên đó có chạm khắc hoa văn rỗng, cán quạt được nối bằng một sợi dây mỏng màu trắng, khi mở quạt ra, lại là một bức mỹ nhân đang cầm đèn lồng.
Đôi mắt và lông mày của mỹ nhân rũ xuống, những ngón tay mảnh khảnh đang cầm chiếc đèn lồng cung đình, tua rua là màu vàng nhạt,cái này đâu phải là làm cho các công tử chứ, rõ ràng là bán cho tiểu thư khuê các mà.
Trương chưởng quầy chưa thấy qua cây quạt nào như vậy, thành Thịnh Kinh cũng không có,đây là độc nhất vô nhị!
Cố Tiêu nói: “Nếu như dùng sợi chỉ tốt hơn thì tốt rồi, bóng người sẽ thấp thoáng khi ẩn khi hiện.”
“Như vậy đã rất tốt rồi, vậy thì, Cố cô nương, quạt cũng đưa đi Thịnh Kinh đi, đợi bán xong,thì lại đưa thêm cho cô nương.”
“Tất cả nghe theo sự sắp xếp của Trương chưởng quầy.” Cố Tiêu cảm thấy lần này chắc là có thể tích góp đủ bảy lượng bạc, có lẽ còn nhiều hơn nữa, nếu nhiều thì có thể đi thuê nhà ở rồi.
Trương chưởng quầy đưa tiền của hai cây quạt trước, một cây 300 văn, một cây khác 200 văn. Còn cây quạt chạm rỗng kia, thì đưa nửa lượng bạc tiền đặt cọc, lần này, trong tay Cố Tiêu đã có thêm ba lượng bạc.
Đây chính là ba lượng bạc nha, cộng lại thì đã gần năm lượng bạc rồi, trong tay Chu thị cũng chưa chắc có nhiều tiền như vậy đâu.
Cố Tiêu mua thuốc màu màu xanh lục và xanh lá mạ, thuốc màu rất quý, cộng thêm d.a.o rọc giấy, tổng cộng lại tiêu hết nửa lượng bạc.
Ô có thể làm từ từ, sắp đến mùa hè rồi, được dùng nhiều nhất chính là quạt, quạt xếp quạt tròn, rồi cả quạt lụa nữa.
Nhưng mà Cố Tiêu mua lụa không nổi , cũng không làm nổi quạt lụa.
Những thứ khác cũng có thể làm, giống như đèn kéo quân, giá bút, ống đựng bút, đều có thể bán được
Cố Tiêu đi tiệm vải mua một bao vải vụn, sau đó lưu luyến mà nhìn hai tấm vải lụa, “Cái này bán như thế nào?”
Cố Tiêu đã tới tiệm vải không ít lần, bán dây đeo, bán khăn tay, mua chỉ, nên chủ tiệm vải cũng nhận ra cô, “Mười lượng bạc một tấm.”
Cố Tiêu trầm mặc, nói: “Ta muốn ba thước vải bông, thêm nửa cân bông gòn.”
Lụa sa tanh đợi sau này là cô có thể mua nổi rồi.
Một lượng bạc đã tiêu hơn một nửa, giữ lại một trăm văn cho chẵn, như vậy thì cô tích góp được bốn lượng rồi.
Còn hơn một trăm văn có thể sử dụng, Cố Tiêu nghĩ nghĩ, mua năm thước vải dệt màu xanh nhạt, Chu thị có thể mặc, Thẩm Hi Hòa cũng có thể mặc.
Cố Tiêu từ tiệm vải đi ra ngoài, xách theo đồ đạc đi về Thẩm gia, sau khi cô đi, trên đường có hai người lén lút đi theo sau cô, đi theo từ xa, rồi theo đến cổng thành.
“Nương, đó không phải là nha đầu thúi Cố Tiêu kia sao!”
Người đang nói chuyện mặc áo màu xanh lam, trên đầu đội một cái ngọc quan, lông mày nhăn lại, trên trán có ba đường hằn sâu, mắt sưng vù, trong mắt đều là tơ m.á.u màu đỏ.
Đứng bên cạnh hắn có một phụ nhân nhỏ gầy, nhìn bóng dáng Cố Tiêu khóe mắt đỏ lên, hai người này đúng là mẫu thân Triệu thị của Cố Tiêu và huynh trưởng Cố Trình Viễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-40.html.]
Triệu thị lôi kéo tay áo Cố Trình Viễn, “Không phải, con nhìn nhầm rồi.”
Cố Trình Viễn lắc đầu nói: “Không thể nào nhìn nhầm được, chắc chắn là Cố Tiêu, nó sao lại mua nhiều thứ như vậy.”
Người Triệu thị run lên, “Thật sự không phải đâu…… đã ba năm rồi, nương cũng…… đã quên hình dáng nó trông như thế nào rồi.”
Cố Trình Viễn hừ một tiếng, “Nương khóc cái gì, con cũng không nói là muốn làm gì, đó cũng là muội muội của con, con trở về nói cho nãi nãi biết.”
Cố Trình Viễn hất Triệu thị ra, vừa đi vừa nói: “Cũng không biết sao lại có tiền, ta chính là ca ca của nó……”
Triệu thị bị hất đến lảo đảo, bà lau nước mắt rồi nhanh chóng đuổi theo.
Cố gia ở thôn 4Ninh Hải phía tây Quảng Ninh, ba năm trước đây lão bà tử Bạch thị của Cố gia bán Cố Tiêu với giá năm lượng bạc cho tôn tử cưới vợ, tất cả mọi người đều biết.
Ký giấy bán thân, đó chính là nhất đao lưỡng đoạn sau này không còn liên quan gì nữa.
Cố Trình Viễn sờ cằm, kia cũng không phải nói nhất đao lưỡng đoạn là có thể nhất đao lưỡng đoạn,quan hệ thân thích vẫn nên thường xuyên qua lại.
Giọng Triệu thị nghẹn ngào, “Con còn muốn thế nào, đã thành ra như vậy con còn muốn thế nào……”
Cố Trình Viễn nói: “Nương, đã có lệnh phải đi phục dịch, nương muốn con phải đi chịu khổ chịu mệt sao, hay là nói nương vẫn còn coi nó là nữ nhi của người? Nó vẫn còn coi người là nương sao, ba năm rồi cũng chưa từng đi tìm người a.”
Triệu thị hơi hé miệng, ánh mắt nhìn đi chỗ khác .
————
Cố Tiêu không biết gì về chuyện này, cô về đến nhà, trước tiên đem vải bông và bông gòn vào tây phòng, sau đó cầm vải dệt màu xanh nhạt đi tìm Chu thị.
“Nương, con mua năm thước vải về, người xem may quần áo có được không?”
Chu thị nghe vậy, thì biết Cố Tiêu lại tiêu tiền lung tung rồi, “Quần áo vẫn còn mặc tốt,con mua vải làm cái gì!” Quần áo Tam Lang mụn vá ít nhất, còn có thể mặc rất lâu nữa.
Cố Tiêu: “Ta thấy màu này rất hợp với nương nên mua về, màu xanh nhạt, nương nhìn thử xem.”
Chu thị cả người cứng đờ, “Cái này, là mua cho ta?”
“Đúng vậy” Cố Tiêu trải tấm vải ra, năm thước vải hơn một mét sáu, có thể làm một bộ quần áo, còn có thể dư ra một ít vải.
Chu thị ngồi ở trên giường đất, duỗi tay sờ tấm vải dệt, rất mỏng, “Ta mặc vải tốt như vậy làm gì……để làm quần áo cho Tam Lang đi.”
Cố Tiêu nói: “Tướng công không thiếu quần áo, chỗ bị rách con cũng vá lại hết rồi, vải này là mua cho người, sau này nếu muốn may quần áo cho tướng công thì lại tích góp tiền mua là được.”
Cố Tiêu cảm thấy những gì cô nói thật là quá tuyệt, không chỉ nói rằng vải là mua cho Chu thị, không liên quan gì đến Thẩm Hi Hòa, mà còn chỉ ra rằng hiện tại cô không có tiền, muốn mua thì phải tích góp tiền thêm.
Chu thị cầm vải ngó trái ngó phải, “Mua cái này làm gì, phí tiền, chỉ biết tiêu tiền lung tung.”
Chu thị vẫn là không nỡ làm quần áo cho mình, Cố Tiêu phải khuyên can mãi mới đồng ý.
Cất tấm vải đi, Chu thị lấy ra 30 văn tiền, “Ngày mốt là sinh nhật Tam Lang, con đi mua ít thịt, mọi người cùng nhau ăn.”
Đáng lẽ mưa ba ngày nay, không đi bày quán một văn tiền cũng không kiếm được, Chu thị không nghĩ sẽ đưa nhiều như vậy, nhưng được một tấm vải đẹp như vậy, bà đột nhiên chịu chi rồi.
Cố Tiêu nhận tiền nói, “Cảm ơn nương!”
“Phải cảm ơn con……” Chu thị mím môi cố gắng nhịn cười, Cố Tiêu cầm tiền trực tiếp đưa cho đại oa.
“Một cân thịt, một cân xương sườn, cộng thêm một bộ gan heo, đúng không tiểu thẩm!” Thẩm Đại Oa còn nhớ rõ hương vị của món gan heo xào kia, vừa tê vừa cay lại vừa thơm, hắn ăn hết hai cái màn thầu lớn đấy.
Mua mấy thứ này cũng đúng, Cố Tiêu liền gật đầu, “Mua những thứ này đi.”
Hôm sinh nhật làm sáu món ăn cũng đủ rồi, sườn nướng, xào gan heo, thịt heo hầm miến, dưa chuột, hai món còn lại không bằng đi bờ sông vớt hai con cá về?
Hình như vớt qua một lần thì cá trong sông thông minh hơn rồi, lần thứ hai thả lưới ngoài cỏ ra thì không vớt được gì.
Lưới cá là đan bằng cỏ, rất dễ gãy nên không dùng được nữa, Cố Tiêu túm thêm vài cọng cỏ, đan lưới đánh cá, giăng lưới vài lần, cuối cùng cũng vớt được một con cá.
Hai cân cá kỳ thật cũng không ít, nhưng không đủ cho Thẩm gia người nhiều như vậy, một con căn bản là không đủ ăn.
Cố Tiêu thở dài, một con thì một con, có còn hơn không.
Con cá này phải được giữ trong bể cẩn thận, chỉ sợ Thẩm Hi Hòa chưa trở về mà nó đã c.h.ế.t rồi.
Vào ngày 3 tháng 5, Thẩm Hi Hòa từ thư viện về nhà, đi theo Thẩm Nhị Lang và Đại Nha cùng nhau trở về.
Tính ra đã 5 ngày không gặp Cố Tiêu, không phải Thẩm Hi Hòa tính toán chi li, mà là Cố Tiêu nàng căn bản không nghĩ tới thư viện gặp hắn.
Thẩm Hi Hòa từ trong miệng Thẩm Đại Oa biết được, Cố Tiêu không chỉ một lần đi tới huyện thành, nhưng mà cũng không đi thư viện nhìn hắn lần nào.
Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi, nàng không tới thì không tới, người muốn đi, làm sao sẽ để ý đến hắn chứ.
Đại Nha đi ở bên cạnh Thẩm Nhị Lang, nữ nhi rất mẫn cảm, nó cảm thấy tiểu thúc hình như không được vui cho lắm.
Thẩm Hi Hòa thật ra cũng rất vui, tức giận là tức giận, dù sao thì 5 ngày mới về nhà một chuyến, Cố Tiêu còn chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn đấy.
Nhưng cũng không biết nàng có quên quà sinh nhật hay không.
Về đến nhà, Thẩm Hi Hòa đứng ở ngoài cửa, chậm chạp không tiến vào.
Vừa vặn Thẩm Đại Oa từ trong phòng đi ra, “Tiểu thúc làm gì vậy, vào nhà a.”
Trong phòng truyền đến giọng nói Chu thị, “Tam Lang đã trở lại sao?”
Thẩm Hi Hòa: “Ân, con đã trở về.”
Chu thị mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, trên tóc còn bôi dầu, dùng một cây mộc trâm búi một cái búi tóc, nhìn sạch sẽ gọn gàng, “Trở về là tốt rồi, mau dọn dẹp một chút.”
Thẩm Hi Hòa liếc mắt nhìn về phía cửa, giống như lơ đãng hỏi: “Nương, Tiểu Tiểu đâu rồi?”
Chu thị nói: “Tiểu Tiểu nó hôm qua may bộ quần áo này cho ta, sáng hôm nay thì chuẩn bị đồ ăn trưa nay, bây giờ đang nướng cá đấy.”