Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-04-05 01:10:16
Lượt xem: 80
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu, trong đầu Thẩm Hi Hòa bây giờ rất rối loạn, 5 ngày trước phát hiện tờ giấy dưới tràng kỷ, bây giờ thì người Cố gia lại tìm tới cửa……
Giống như Cố Tiêu thật sự sắp phải đi vậy.
Đi ra khỏi phòng, Cố Tiêu nhìn thấy “nãi nãi” của mình trông như thế nào, tay bị trói lại, trong miệng thì bị nhét một miếng giẻ lau, cũng không biết là do trong miệng bị nhét đồ hay là do bị đánh, mà hai má sưng phồng lên.
Ngọc quan đội trên đầu Cố Trình Viễn đã bị lệch, trên mặt có dấu năm ngón tay. Vừa thấy Cố Tiêu đi ra, hai người càng giãy giụa lợi hại hơn.
Chu thị nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, cau mày nói: “Con ra đây làm gì?”
Cố Tiêu nói: “Con ra xem một chút, nương, tay người có đau hay không?”
Chu thị liếc mắt nhìn lòng bàn tay, lúc nãy bà đánh người dùng sức rất lớn, bây giờ lòng bàn tay đã tê rần, “Đau cái gì chứ, nếu bọn họ còn dám làm loạn, thì ta sẽ còn đánh nữa!”
Cố Tiêu nói: “Người đừng chấp nhất với bọn họ làm gì, bọn họ ngay cả chuyện bán con gái cũng làm ra được, tâm cũng đều đen tối cả rồi, người đánh bọn họ, lỡ như bọn họ ra ngoài nói xấu người thì sao.”
“Bà ta dám! Lão yêu bà này làm việc không nói đạo nghĩa, nếu dám nói xấu ta thì ta sẽ đi chỗ đại lão gia đòi lại công đạo.” Chu thị xoa tay, dù sao thì bà đã từng này tuổi rồi, có gì phải sợ chứ.
Cố Tiêu thở dài trong lòng, cô kéo lấy tay Chu thị, “Nương, con muốn nói với bọn họ mấy câu.”
Chu thị gật đầu, Cố Tiêu liền tiến lên hai bước, “Nãi nãi, huynh trưởng, đây là lần cuối cùng tôi gọi tên các người.”
Nguyên chủ có lẽ sau khi đến Thẩm gia cũng chưa từng xem nơi này là nhà của mình, nàng ấy muốn trở về, muốn bỏ chạy, nhưng kết quả là phải trả giá bằng tính mạng của mình.
“Bán thì cũng đã bán rồi, bây giờ mới đến thăm có phải là quá muộn hay không, nếu các người muốn có quan hệ thân thích, vậy thì phải tam thư lục lễ cưới hỏi đàng hoàng. Ta đương nhiên là đồng ý, vậy thì bà phải lấy năm lượng bạc ra đây, chuộc lại ta, sau đó thì Thẩm gia sẽ đưa một lượng bạc tiền sính lễ, ta lại gả qua đây.”
Cố Tiêu mỉm cười với Bạch thị, “Làm như cách ta nói, hai nhà Thẩm Cố vui vẻ mà làm thông gia thì như thế nào?”
Bạch thị đương nhiên là không muốn, bà ta cắn giẻ lau không nói được lời nào. Bà ta trừng mắt nhìn Cố Tiêu, trong mắt lóe ra hàn quang.
Cố Tiêu cảm thấy Bạch thị giống như đang mắng cô, “Bà không đồng ý sao?”
Bạch thị không nói được lời nào, Cố Tiêu liền trả lời thay bà. “Bà tất nhiên là không đồng ý rồi, bà chỉ muốn chiếm tiện nghi mà thôi.”
Cố Tiêu vỗ tay, “Có phải là cảm thấy ta lòng lang dạ sói vong ân phụ nghĩa hay không, Cố gia nuôi ta mười năm mà ta không nhớ đến ân nghĩa xưa…… Nhưng bà có từng nghĩ qua hay không, tình cảm của các người đối với ta, sớm đã bị năm lượng bạc mua đi rồi.”
Bạch thị cảm thấy Cố Tiêu nói những lời này là đang chỉ trích bà, sao có thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt luôn chứ.
Đúng là đã nhận năm lượng bạc, nhưng mà ở Cố gia còn có cha nó, nương nó, nuôi nó lớn như vậy, sao có thể nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt chứ.
Bạch thị cũng không biết lấy sức lực từ đâu, mà có thể đem giẻ lau trong miệng phun ra, “Ngươi cái đồ tiện nhân này, đồ không có lương tâm…… Ô ô ô!” Sau này sẽ c.h.ế.t không được tử tế!
Bạch thị không dám tin mà nhìn miếng giẻ lau trong miệng, không phải là Thẩm Đại Oa nhét, mà là do Thẩm Hi Hòa nhét vào.
Thẩm Hi Hòa theo bản năng đi qua phía Cố Tiêu, “Muội nói quá khó nghe rồi, muội là người của Thẩm gia, không được nói như vậy.”
Cố Tiêu muốn nói nhét hay lắm, nhìn thấy Bạch thị bị nhục nhã như vậy, tâm trạng của cô cũng tốt hơn rồi.
“Sau này đừng có đến Thẩm gia la lối om sòm nữa.” Cố Tiêu quay đầu đi tìm Chu thị, “Nương, sau này bọn họ có tới nữa, thì cứ đánh đuổi bọn họ đi là được.”
Chu thị gật đầu, “Đại oa, kéo bọn họ ra ngoài đi.”
Bạch thị và Cố Trình Viễn đều bị trói tay, chặn miệng, chân thì không bị làm sao, đại oa cầm lấy cây chổi đã quét qua chuồng gà quét về phía hai người họ.
Bạch thị và Cố Trình Viễn bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, Thẩm Đại Oa đem rổ rau kia cũng ném ra ngoài, “Phi.”
Bộ dạng hai người rất chật vật, biến thành như vậy Bạch thị trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Chu thị đúng là một chút mặt mũi cũng không cần, miệng cũng không nói được một câu dễ nghe.
Bạch thị cho rằng Thẩm gia có người đọc sách, thích giữ thể diện, kết quả thì sao……
Cố Trình Viễn chưa làm qua việc nặng bao giờ, bị đánh một trận như vậy xương cốt trên người vẫn còn đau, “Nãi nãi, chuyện này tính sao bây giờ, cháu không muốn đi phục dịch đâu……”
Bạch thị vỗ vết bẩn trên người xuống, “Nãi nãi cũng không nỡ để cháu làm việc nặng như vậy, để nương cháu đi đi, nó không phải là thương nha đầu thúi kia nhất sao?”
————
“Cái thứ đồ hỗn trướng!” Chu thị cảm thấy lòng bàn tay bây giờ vẫn còn đau rát, bà ở bên cạnh giếng rửa tay sạch sẽ, nói với Cố Tiêu: “Tiểu Tiểu đừng có nghe bà ta nói bậy bạ, bà ta là thấy gia đình chúng ta trôi qua quá tốt cho nên mới muốn tới nịnh nọt,nhưng mà trong lòng vẫn là thương đại tôn tử kia của bà ta nhất.”
Cố Tiêu gật đầu, “Con biết.”
Bán cô là vì để cưới vợ cho Cố Trình Viễn, bây giờ lại tới đây chắc là Cố Trình Viễn lại gặp phải chuyện gì khó khăn rồi.
Cố Tiêu trở về phòng, đứng ở trước cửa sổ thở dài.
Cô căn bản không nghĩ tới chuyện của Cố gia, Bạch thị tới đây chắc là ở huyện thành đã thấy cô.
Bây giờ cô mới chỉ kiếm được một ít tiền, nếu sau này rời khỏi Thẩm gia, nhóm người Cố gia có phải cũng sẽ tới dây dưa hay không.
Vô liêm sỉ lại tham lam, nghĩ đến dáng vẻ của Bạch thị và Cố Trình Viễn, Cố Tiêu liền cảm thấy ghê tởm.
Thẩm Hi Hòa vừa vào phòng đã thấy Cố Tiêu đứng ở cửa sổ phát ngốc, hắn nghĩ, Cố Tiêu có phải lại suy nghĩ chuyện rời đi hay không.
Thẩm Hi Hòa ngồi ở trên tràng kỷ, không nói lời nào, cũng không lên tiếng, hắn muốn xem thử, hắn ngồi bao lâu thì Cố Tiêu mới phát hiện ra hắn.
Kết quả là Cố Tiêu thật sự không phát hiện ra hắn, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nhìn đi nơi nào khác.
Cố Tiêu mím môi dưới, trong mắt Thẩm Hi Hòa chính là nghĩ xong tích góp đủ tiền thì nên đi đâu.
Cố Tiêu động một cái, vậy chắc là đã quyết định khi nào thì đi rồi.
Cô thở dài,làm tim Thẩm Hi Hòa cũng nhấc lên theo.
Thẩm Hi Hòa cảm thấy hôm nay thật sự là hoang đường cực kỳ, làm Cố Tiêu nhớ tới chuyện không vui, trực tiếp đem chuyện nàng là được mua về nói ra ngoài.
Thẩm Hi Hòa nhịn không được nghĩ, rốt cuộc nàng để ý cái gì, là chuyện bị bán đi, hay là chuyện trước kia đối xử với nàng không tốt.
Nếu là vế trước, chờ ngày nào đó hắn đậu tam khôi, Thẩm Hi Hòa chắc chắn sẽ lấy tam thư lục lễ cưới cô làm vợ, còn nếu là vế sau,vậy thì sau này hắn sẽ luôn đối xử tốt với cô. ( Tam khôi: Trạng nguyên, Bảng nhãn,Thám hoa ).
Cố Tiêu đúng là đang nghĩ chuyện rời đi, mắt thấy tiền sắp tích góp đủ rồi, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ thật sự phải nhận Chu thị làm mẹ nuôi hay sao?
Dù sao thì sau này Thẩm Hi Hòa đậu tam khôi, khi mặc trang phục Trạng Nguyên màu đỏ cưỡi ngựa dạo phố thì nữ chính sẽ nhất kiến chung tình với hắn.
Trong sách miêu tả tuyến tình cảm không nhiều lắm, nữ chính Trương Linh Dược là đích nữ Anh quốc công, nhận hết mọi sủng ái, Thẩm Hi Hòa cưới nàng ấy, có nhạc phụ trợ giúp, thăng quan tiến chức nhanh chóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-42.html.]
Một danh môn quý nữ làm sao sẽ chịu được việc phu quân mình trước đây còn có một cô con dâu nuôi từ bé chứ, vì mạng nhỏ của mình Cố Tiêu nhất định phải rời đi.
Sau khi hạ quyết tâm, Cố Tiêu cảm thấy mình có thể tích góp thêm một ít tiền, sau này thì mua một căn nhà, rồi chọn một người ở rể, bán đồ bán thức ăn, thật là sung sướng tự tại.
Thẩm Hi Hòa không biết trong lòng Cố Tiêu đã nghĩ xong đến chuyện chọn rể rồi, nếu không tuyệt đối sẽ đứng ngồi không yên.
Hắn phải đợi, đợi tới khi nào Cố Tiêu nhìn thấy hắn, hắn không thể thiếu kiên nhẫn được.
Một lát sau, Cố Tiêu vẫn là không để ý tới người nào đó, Thẩm Hi Hòa đành mở miệng nói: “Tiểu Tiểu.”
Cố Tiêu lấy lại tinh thần, “Huynh vào phòng khi nào vậy, hôm nay không có việc gì sao?”
Sau khi mưa xuống cỏ mọc hoang rất nhiều, mấy ngày nay Thẩm lão gia tử đều ra đồng làm cỏ.
Hắn đã vào từ lâu rồi, đúng là không thèm để ý chút nào mà.
“Ta lát nữa sẽ đi.” Thẩm Hi Hòa đứng lên, đi đến bên cạnh Cố Tiêu, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Cố Tiêu.
Đây là cách động viên mà bọn hắn ở thư viện hay dùng.
“Bọn họ đối xử với muội không tốt, thì để ta tới đối xử tốt với muội, sẽ bù đắp lại cho muội.” Thẩm Hi Hòa nói nghiêm túc, Cố Tiêu nghe xong lại rất nghi hoặc, Thẩm Hi Hòa nói chuyện này để làm gì chứ.
Thẩm Hi Hòa không biết để tay vào đâu, cuối cùng nhịn không được xoa nhẹ đầu Cố Tiêu, “Còn nữa, không phải ta đã nói qua không được đi tới bờ sông hay sao, muốn đi cũng phải là ta đi cùng,muội vì sao vẫn còn đi?”
Cố Tiêu nói: “…… huynh giữa trưa mới về nhà, lúc đó cơm cũng đã làm xong rồi, chờ huynh về vớt cá sao? Vậy thì khi nào mới được ăn cơm chứ.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Có thể không ăn mà.”
Cố Tiêu làm sáu món thức ăn cũng chỉ còn thiếu một con cá, hơn nữa, Thẩm Hi Hòa không ăn nhưng mà cô muốn ăn đó, “Muội sau này sẽ không đi nữa.”
Nhận sai thì nhanh lắm, chỉ là biết sai vẫn không sửa mà thôi.
Thẩm Hi Hòa thở dài, “Không phải là không cho muội đi, ta có thể đi cùng muội mà.”
Cố Tiêu nghe đến phiền, đơn giản nói: “Đã là giờ nào rồi, huynh còn muốn đi ra đồng hay không.”
Thẩm Hi Hòa: “Đi chứ.”
Thẩm Hi Hòa thay quần áo, cầm cuốc ra đồng, làm cỏ gần nửa ngày, chờ tới trời tối mới trở về nhà.
Giữa trưa ăn cơm với thức ăn ngon, còn buổi tối ăn chính là cháo loãng, Trần thị hâm nóng thức ăn thừa còn lại, cũng coi như ăn ngon so với ngày thường rồi.
Ăn cơm xong, Chu thị nói Cố Tiêu buổi tối lại nấu thêm một bữa cho Thẩm Hi Hòa, “Tam Lang buổi tối còn phải đọc sách đấy, con nhìn thế nào rồi làm đi, để nó ăn nhiều một chút.”
“Tiểu Tiểu, táo đỏ long nhãn con mang đi tây phòng đi, đừng để ở nơi này của ta, chỉ chiếm chỗ thôi.” Chu thị muốn cho Cố Tiêu ăn như ăn vặt, đồ ngọt cũng chỉ có Cố Tiêu thích ăn.
Còn có hơn nửa bao táo đỏ, một bao long nhãn khô, Cố Tiêu để trong ngăn tủ, sau đó nghĩ xem buổi tối nên ăn gì.
Dù sao cũng không còn thịt nữa, Thẩm Hi Hòa qua sinh nhật, vậy ăn mì trường thọ đi?
Sợi mì mỏng, trứng chần, hành thái, mỡ heo, lại thêm một muỗng nước canh xương hầm, có mùi thơm, ăn cũng rất ngon.
Cố Tiêu giữa trưa và tối đã ăn không ít, cho nên chỉ làm một chén cho Thẩm Hi Hòa.
“Đây là mì trường thọ, chúc huynh sống lâu trăm tuổi, thân thể khoẻ mạnh.” Chúc cái gì cũng không thực tại bằng cái này.
Cố Tiêu đem mì để trên bàn, “Huynh ăn lúc còn nóng, nếu không lát nữa mì sẽ nở.”
Thấy chỉ có một chén, Thẩm Hi Hòa không động đũa: “Của muội đâu?”
Cố Tiêu nói: “Muội không đói bụng, huynh là thọ tinh, huynh ăn là được rồi.”
Vừa tặng quà vừa chúc hắn sống lâu trăm tuổi, Thẩm Hi Hòa cảm thấy Cố Tiêu thực sự rất quá đáng, rõ ràng muốn rời đi, mà cứ đối xử với hắn tốt như vậy.
“Muội không đói thì cũng ăn thêm một miếng đi, ăn xong mì trường thọ là có thể sống lâu trăm tuổi.” Thẩm Hi Hòa đẩy chén về phía trước, nói: “Muội ăn trước đi.”
Cố Tiêu muốn nói đó chỉ là lời chúc mà thôi, Thẩm Hi Hòa cũng không cần coi nó là thật đâu.
Thẩm Hi Hòa: “Nếu muội không ăn, thì ta cũng không ăn.”
Cố Tiêu cúi đầu ăn một sợi mì, sợi mì lần này vừa mỏng vừa dài, một sợi cũng không ít.
Thẩm Hi Hòa nhận lấy đũa, đem trứng chần chia ra, “Lại ăn thêm trứng gà đi, ta ăn không hết.”
Cố Tiêu nói: “Huynh ăn đi, một chén mì còn phải đẩy tới đẩy lui.”
“Ta ăn không hết, chỉ là nửa quả trứng gà mà thôi, sẽ không làm muội quá no được đâu.” Thẩm Hi Hòa nói: “Muội cứ từ chối như vậy, chẳng lẽ muốn để ta đút hay sao?”
“……”
Nửa quả trứng gà cũng không làm đầy bụng, trứng gà của nhà màu rất đẹp, Cố Tiêu ăn xong, Thẩm Hi Hòa cũng không nói gì nữa, cầm lấy đũa Cố Tiêu đã dùng qua ăn hết chén mì.
Thẩm Hi Hòa đi ra ngoài rửa chén, Cố Tiêu ngồi ở trên giường.
Chờ Thẩm Hi Hòa bước vào, Cố Tiêu nói: “Huynh còn muốn đọc sách thêm bao lâu nữa?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Xem thêm một canh giờ nữa, muội ngủ trước đi.”
Cố Tiêu có chút do dự, lần trước là bởi vì bụng cô đau, nên Thẩm Hi Hòa mới để cho cô ngủ trên giường, Thẩm Hi Hòa còn nói sau này cô sẽ ngủ giường, còn hắn ngủ ở tràng kỷ, chắc là sẽ không đổi ý đâu.
Dù sao thì Cố Tiêu cũng tin là thật, hơn nữa cô đã đem đồ giấu ở dưới gầm giường rồi, ngay cả tờ giấy ghi sổ cũng đã chuyển chỗ ở rồi.
Cố Tiêu thử thăm dò hỏi: “Vậy muội đi ngủ đây, huynh ngủ ở tràng kỷ có quen hay không?”
Tay Thẩm Hi Hòa đang lật sách dừng lại, buổi tối hôm đó hắn một đêm không ngủ, cũng không phải bởi vì không quen, nếu Cố Tiêu không rời đi, vậy hắn ngủ ở tràng kỷ…… cho dù là ngủ trên mặt đất cũng không có vấn đề gì. “Quen.”
Ngay cả Cố Tiêu cũng ngủ được, thì hắn có gì mà không quen chứ.
“Quen thật sao?” Cố Tiêu chủ yếu là sợ lỡ như Chu thị phát hiện ra nhi tử của bà ngủ trên tràng kỷ, thì kết cục chắc là sẽ không được tốt lắm .
Thẩm Hi Hòa thở dài đặt sách xuống, “Nếu muội không buồn ngủ thì qua đây đọc sách chung với ta đi, nếu đã buồn ngủ thì mau ngủ đi.”
Cố Tiêu ngả xuống giường ngủ mất tiêu,chuyện đọc sách này, một mình Thẩm Hi Hòa là được rồi.