Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-04-08 03:59:52
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưởng quầy cũng họ Trương, là cháu trai của Trương chưởng quầy ở Quảng Ninh, hắn nói: “Cũng chỉ có hai cây này thôi, không còn cái nào khác nữa, hai cây ô được vẽ không giống nhau,các vị có thể mở ra nhìn thử xem.”
Một cây ô khác được vẽ hoa lan, Trương Linh Dược thực sự rất thích,cả hai cây ô đều hợp với tâm ý của nàng ta, nhưng mà ở chỗ này có năm người, nàng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy một cây mà thôi. “Chưởng quầy, ô này bao nhiêu tiền?”
Chưởng quầy nói: “Hai mươi lượng bạc một cây.”
Cũng không hề rẻ chút nào, đúng là phải lấy vàng thật bạc trắng mà mua một cây ô giấy dầu mà, vừa nghe đến giá cả, thì đã có ba vị cô nương rút lui, một người nói thật ra cũng không thích lắm,hai người khác thì nói trong nhà có ô rồi.
Người còn lại chính là vị cô nương có mắt to môi anh đào kia, đúng là rất thích, hai mươi lượng bạc cũng không phải là không lấy ra được, nhưng mà nếu lấy ra hết để mua ô, thì những thứ khác phải tiết kiệm lại, nên nàng ta nói: “Ta cũng không cần.”
Trương Linh Dược nói: “Vậy thì hai cây ô này ta đều lấy.”
Nàng ta đi trả tiền, nhân tiện còn chọn thêm một cây quạt xếp nhìn cũng rất đẹp, trực tiếp tiêu hết bốn mươi lăm lượng ra ngoài.
Mấy người từ cửa hàng đi ra ngoài, Trương Linh Dược nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ta phải về nhà rồi, ngày khác chúng ta lại ra ngoài dạo tiếp.”
Mấy vị cô nương kia nhìn thấy Trương Linh Dược đã đi xa, một người trong đó thở dài, “Ra ngoài một chuyến, cái gì cũng chưa mua được.”
Cái thích thì không nỡ mua, cái mua nổi thì nhìn không thích, một tháng các nàng cũng chỉ có mười lượng bạc tiền tiêu vặt, làm sao dám ăn xài phung phí chứ.
“Dù sao thì chúng ta cũng không phải là dưỡng nữ phủ Anh quốc công, cũng không có nhà ngoại tài đại khí thô.” Cô nương mắt to nói xong câu này, rồi nói tiếp: “Ta cũng phải về rồi.”
Bên kia Trương Linh Dược đã trở lại phủ Anh quốc công, kêu thị nữ đem những thứ khác đặt xuống, mình thì ôm hai cây ô đi đến viện của phu nhân Anh quốc công.
Vừa bước vào sân, đã ngửi thấy một cỗ hương vị thuốc, Trương Linh Dược chờ đại nha hoàn vào trong thông báo, sau đó mới bước vào.
Phòng của Quốc công phu nhân nhìn rất mộc mạc trang nhã, Từ phu nhân đang dựa vào tràng kỷ, nhìn thấy Trương Linh Dược tiến vào liền ngồi dậy, bà nhìn ra cửa rồi hỏi: “Con đang ôm cái gì vậy, không chê nặng sao.”
Trương Linh Dược nói: “Nữ nhi mới mua được hai cây ô, nhìn rất đẹp, nên muốn mang lại đây cho nương nhìn xem.”
Trương Linh Dược mở ô ra cho Từ thị nhìn. Sau đó cầm ô xoay hai vòng, làm làn váy đều bay lên.
Từ phu nhân không nhìn rõ lắm, bà gật đầu, “Đúng là rất đẹp, con mau ngồi xuống nghỉ một lát đi, ra ngoài một chuyến chắc là đã mệt rồi, ăn điểm tâm đi.”
Trương Linh Dược ngồi vào bên cạnh Từ phu nhân, “Điểm tâm ở nơi này của nương là ăn ngon nhất.”
Từ phu nhân mỉm cười, duỗi tay sờ đầu Trương Linh Dược, “Đúng là nha đầu tinh ranh, có khi nào thì thiếu điểm tâm này của con chứ.”
Trương Linh Dược cọ vào lòng bàn tay của Từ thị, sau đó lấy một miếng điểm tâm từ từ ăn, ăn xong điểm tâm lại xoa bóp chân rồi đ.ấ.m vai cho Từ thị, một canh giờ sau mới trở về viện của mình.
Về tới phòng, Trương Linh Dược uống một tách trà nóng, “Đem cây ô vẽ hoa lan cất đi đi, dùng một cây khác, quạt xếp thì để ở mép giường.”
Nha hoàn thiếp thân Thù Du nghe lời đem đồ cất đi, sau đó đi qua đ.ấ.m lưng cho Trương Linh Dược.
“Cô nương chắc cũng mệt mỏi rồi.”
Trương Linh Dược đặt ly xuống, lắc đầu nói, “Không mệt, nếu không phải có phủ Anh quốc công, ta bây giờ còn không biết đang ở đâu chịu khổ, tận hiếu với nương là việc ta nên làm……”
Thù Du có chút đau lòng, cô nương nhà nàng hà tất lúc nào cũng nhớ kỹ mấy chuyện này chứ, dưỡng nữ thì sao, Anh quốc công chỉ có một nữ nhi là cô nương mà thôi, còn không phải là được sủng như bảo bối sao, “Cô nương, người……”
Trương Linh Dược thở dài, “Ngươi không hiểu,phòng mà ta đang ở, đồ mà ta đang dùng, đều là của người khác, nếu không phải là nàng ấy bị mất tích, thì cha cũng sẽ không ôm ta về.”
Trương Linh Dược năm tám tuổi mới biết mình không phải là nữ nhi thân sinh của Anh quốc công.
Nữ nhi thân sinh của Anh quốc công lúc còn nhỏ đã bị lạc mất, tìm kiếm rất lâu cũng chưa tìm thấy, Từ phu nhân quá mức bi thống rồi bệnh nặng một trận, sau đó thì Anh quốc công liền ôm một đứa trẻ hai tuổi trở về.
Tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác thật sự đáng yêu, làm cho người ta yêu thích, bệnh của Từ phu nhân cũng chậm rãi tốt lên, sau đó liền đặt tên cho đứa nhỏ này là Linh Dược.
Việc này rất nhiều người đều biết, dù sao thì lúc trước hài tử mất tích đã từng gióng trống khua chiêng mà đi tìm. Phủ Anh quốc công cũng chỉ có một nữ nhi là nàng ta, tuy rằng chỉ là dưỡng nữ, nhưng lại không khác gì với thân sinh.
Thù Du nói: “Cô nương, đã qua nhiều năm như vậy, nàng ấy còn sống hay đã c.h.ế.t cũng không ai biết.”
Có lẽ đã sớm c.h.ế.t rồi, bị bắt cóc thì có thể có kết cục tốt gì chứ, nói không chừng đã bị bán đi nơi nào làm vợ cho một ông lão rồi.
Hoặc là đang ở thôn trang hoang dã, là một dã nha đầu nửa chữ cũng không biết, cho dù có thể trở về thì như thế nào, có thể so được với tiểu thư nhà nàng ta sao, vì sao cứ phải như vậy chứ?
Trương Linh Dược cười, “Cho nên ta mới càng muốn hiếu thuận với cha mẹ, nếu nàng ấy trở về, thì ta sẽ trả lại toàn bộ những thứ này cho nàng. Thù Du, ta biết đánh đàn vẽ tranh, xem sổ sách quản gia, cho dù không có mấy thứ này cũng không ở nơi này thì cũng có thể sống rất tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-46.html.]
“Ngươi xem phòng nương đi, vẫn còn giữ lại quần áo của tiểu hài tử.” Trương Linh Dược trong mắt ngấn lệ, “Không nói mấy chuyện này nữa……”
Trương Linh Dược quay đầu đi, cha mẹ và huynh trưởng đối xử với nàng rất tốt, coi nàng như người thân ruột thịt, nàng đều có thể cảm nhận được, nhưng nghĩ đến tiểu thư chân chính có khả năng đang ở nơi nào đó chịu khổ, thậm chí…… thì trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.
Thù Du thấy Trương Linh Dược như vậy thì đau lòng cực kỳ, nữ nhi thân sinh với dưỡng nữ thì sao chứ, mấy năm nay cô nương nhà nàng thế nào nàng đều biết rõ, hiếu thảo với cha mẹ, săn sóc với huynh trưởng, còn người nữ nhi ruột kia thì đã nhiều năm như vậy cũng chưa quay lại, sau này cũng không nhất định sẽ trở về, tội gì phải làm khó bản thân mình chứ.
Chỉ là những lời này, Thù Du không dám nói ra.
Trương Linh Dược nuốt nước mắt vào trong lòng, sau đó đi thư phòng đánh đàn vẽ tranh,đến chạng vạng, thì đại công tử Trương Hiên của phủ Anh quốc công từ thư viện trở về, trước tiên đi tới viện của Trương Linh Dược.
“Ta có đem điểm tâm và mứt về cho muội.” Trương Hiên một tay xách hai túi, “Đều là những thứ muội thích ăn nhất,có bánh hoa quế, bánh đậu xanh, còn có mơ và đào sấy khô nữa.”
Trương Hiên đầu đội ngọc quan, trên người khoác áo choàng trắng, cả người ngọc thụ lâm phong.
Trương Linh Dược mở to hai mắt, “Sao lại nhiều như vậy, muội ăn không hết đâu.”
Trương Hiên cười nói: “Đều là mới làm ra, nếu muội ăn không hết thì thưởng cho hạ nhân.”
Trương Linh Dược hơi cúi đầu, “…… Cảm ơn đại ca, đúng rồi,muội có mang về cho đại ca một cây quạt xếp, đại ca nhìn thử xem có thích không?”
Mặt quạt vẽ cây tre bằng mực đen, dưới cán quạt cũng có khắc hoa văn bằng tre, Trương Hiên nói: “Tiểu muội tặng cho ta, ta đương nhiên là thích rồi.”
Con nối dõi của Anh quốc công có rất nhiều, đồng lứa với Trương Hiên có tận bảy huynh đệ, hai người là con vợ cả, năm người là con vợ lẽ, Trương Linh Dược tuy chỉ là dưỡng nữ, nhưng lại là nữ nhi duy nhất trong phủ.
Trương Hiên lớn hơn Trương Linh Dược tám tuổi, tất nhiên là rất sủng ái vị tiểu muội này rồi.
Trương Linh Dược nói: “Huynh trưởng thích thì tốt rồi, chỉ là không tìm được cái mà Tranh Nhi thích.”
Trương Tranh đứng hàng thứ sáu, năm nay mới có 6 tuổi.
“Hắn sao, vẫn còn rất ham chơi, ta đi xem tẩu tẩu của muội một lát, lát nữa sẽ đi tiền viện ăn cơm.” Trương Hiên ngồi một lát liền đi, lúc gần đi hắn còn để túi tiền lại, “Thích cái gì thì cứ mua, đừng có tiết kiệm làm gì.”
Trương Hiên đi rồi, Trương Linh Dược mở túi tiền ra, bên trong có rất nhiều thỏi vàng, làm thành hình dạng hoa mai,nhìn rất là đẹp mắt.
Trương Linh Dược đặt túi tiền xuống, nói: “Ngày mai lại đi một chuyến đến Đa Bảo Các, xem thử xem còn có đồ gì mới lạ hay không .”
Phủ Anh quốc công không thiếu nhất chính là tiền, sau này Trương Linh Dược cũng không muốn mang đi thứ gì, thứ gì nàng cũng mua hai phần, nếu không thì tình nguyện không dùng.
Buổi tối người một nhà hoà thuận vui vẻ mà ăn cơm, Từ thị ăn không nhiều lắm, thân thể bà vẫn luôn không tốt, cơm nước xong liền trở về viện của mình nghỉ ngơi.
Anh quốc công thì đi chính viện, phu thê hai người nói chuyện một lát, sau đó thì nhìn nhau không nói gì, Từ thị đè mi tâm, nói: “Nghỉ ngơi đi.”
Từ thị là một mỹ phụ nhân, nhưng giữa mày và mắt luôn ẩn chứa nét u sầu, Anh quốc công vỗ vỗ bả vai Từ thị.
Từ sau khi nữ nhi mất tích, thì quan hệ giữa phu thê bọn họ đã như thế này, cho dù sau này có thêm Tranh Nhi, thì Anh quốc công cũng biết Từ thị vẫn còn oán hận mình, năm đó nữ nhi mới vừa hơn một tuổi, vừa mới biết đi, đi ra ngoài phố một chuyến thì lạc mất, nhiều người hầu như vậy, mà cũng không trông chừng được một hài tử.
Đã tìm kiếm nhiều năm như vậy, bây giờ thì có Linh Dược ở bên cạnh, có lẽ đứa bé kia đã không còn nữa rồi.
Anh quốc công muốn khuyên nhủ Từ thị,nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, cũng không phải là chưa nói qua, nhưng nói xong cũng chỉ làm người rơi nước mắt mà thôi.
————
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng kêu vang, Cố Tiêu khắc chữ ở dưới ánh đèn, đèn dầu rất hao dầu, cô khắc thêm hai cái thì không khắc nữa.
Thẩm Hi Hòa nói không sai, một quyển sách có rất nhiều chữ, các điển tịch của thánh nhân thì chữ còn nhiều hơn, cũng không phải là giống như khắc con dấu, chỉ cần khắc mấy chữ thôi là được.
Nhưng mà nghĩ đến khắc xong chữ gỗ thì có thể bớt đi rất nhiều việc, thì Cố Tiêu không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Mất thời gian bốn ngày, Cố Tiêu đã khắc được 530 chữ, nghe vậy thì thấy đã không ít, nhưng vẫn còn không đủ, một quyển Tam Tự Kinh có đến 1145 chữ, một trang sách có chữ lặp lại ít thì một hai lần, nhiều thì sáu bảy lần.
Cố Tiêu cuối cùng đã hiểu tại sao in chữ rời có thể học có thể hiểu, nhưng không một ai có thể in sách.
Nhưng mà lại thêm ba bốn ngày nữa, thì cô chắc là có thể in Tam Tự Kinh được rồi.
Lại khắc thêm hai chữ nữa, Cố Tiêu liền thổi tắt đèn rồi lên giường ngủ, sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Cố Tiêu lại lao vào phòng.
Thẩm Đại Oa cầm hai quyển sách trở về, Cố Tiêu đến một quyển cũng chưa khắc xong, cho nên liền kêu nó không cần cầm sách về nữa.
Thẩm Hi Hòa đã viết hai quyển sách chữ ngược, biết Cố Tiêu không cần nữa, thì lại tiếp tục công việc chép sách.