Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-04-08 03:59:55
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chờ thư viện tan học, Thẩm Hi Hòa thu dọn xong án thư, cũng không quay đầu lại mà đi luôn, Trần Ninh Viễn chậm hơn vài bước,phải chạy chậm thì mới đuổi theo kịp.

Trần Ninh Viễn vẫy tay, “Hi Hòa huynh!”

Thẩm Hi Hòa đã không gặp Cố Tiêu mấy ngày rồi, hắn chép sách kiếm được 25 văn, nên muốn mua chút đồ về cho Cố Tiêu, hắn gật đầu nói, “Ninh Viễn huynh.”

Trần Ninh Viễn hỏi: “Bây giờ huynh muốn về nhà rồi sao?”

Thẩm Hi Hòa vốn dĩ không muốn nói, ai kêu Trần Ninh Viễn lại hỏi chứ, nên hắn liền nói: “Trước tiên đi mua ít đồ, sau đó mới trở về.”

Trần Ninh Viễn cười cười, trêu chọc nói: “Lại mua đồ cho vị hôn thê của huynh sao?” Hắn cũng muốn đi mua, chỉ là sợ Thẩm Hi Hòa sẽ không mang về, bây giờ Cố Tiêu không tới thư viện đưa cơm nữa, hắn muốn gặp mặt một lần cũng khó.

Thẩm Hi Hòa không có ý kiến gì.

Trên đường có rất nhiều người bán đồ ăn, Thẩm Hi Hòa chọn một túi nhỏ kẹo thanh mai, kêu ông chủ bọc lại, thanh toán tiền xong, thì hắn muốn trực tiếp về nhà.

Trần Ninh Viễn một phen giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, thần sắc có chút không được tự nhiên, “Huynh chỉ mua cho một mình vị hôn thê của huynh sao, không mua cho muội muội huynh sao? Cũng mua cho muội ấy một gói đi……”

Thẩm Hi Hòa nhíu mày, kéo tay của Trần Ninh Viễn ra.

Hắn vẫn luôn nghĩ phải làm thế nào thì Trần Ninh Viễn mới có thể nhìn ra Cố Tiêu không phải là muội muội của hắn, lúc trước là hắn đã sai rồi, thế cho nên mới làm cho Trần Ninh Viễn hiểu lầm đến tận bây giờ.

Thẩm Hi Hòa nói: “Cố Tiêu đúng là muội muội của ta, nhưng mà là biểu muội, ba năm qua vẫn luôn ở trong nhà ta, việc hôn nhân cũng là ba năm trước đây định ra.”

“Ninh Viễn huynh, lúc trước không nói rõ ràng với huynh, là ta không đúng, tại đây xin bồi tội với huynh.” Thẩm Hi Hòa đứng thẳng người, ánh mắt trong veo, không giống như đang nói dối.

Trần Ninh Viễn trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại được, “Không phải nói là muội muội sao, sao bây giờ lại đột nhiên thành biểu muội rồi……”

Thẩm Hi Hòa biết con dâu nuôi từ bé không giống với vợ được cưới hỏi đàng hoàng, Cố Tiêu không muốn làm con dâu nuôi từ bé của hắn, nàng muốn đi, nhưng còn có Cố gia, nàng là một nữ nhân, thì có thể đi nơi nào chứ.

Thẩm Hi Hòa cũng mới nghĩ ra biện pháp này, hắn sẽ về nói với Chu thị.

Còn chuyện sau này thế nào, thì phải xem Cố Tiêu rồi.

Thẩm Hi Hòa nói: “Cố Tiêu không phải họ Thẩm, tất nhiên không phải là muội muội ruột rồi.”

Trần Ninh Viễn chịu phải đả kích nặng nề, lắc đầu quay về Trần gia, nếu nói có cảm tình sâu đậm thì cũng không phải, nhưng mà tình cảm của thiếu niên mới vừa nảy mầm, thì đã bị một chậu nước lạnh giội xuống, nên khó chịu cực kỳ.

Thẩm Hi Hòa cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, Trần Ninh Viễn đã biết Cố Tiêu là vị hôn thê của hắn, nhưng nói đến cùng, hắn và Trần Ninh Viễn thì có gì khác nhau chứ.

Thẩm Hi Hòa mang theo mứt hoa quả về nhà, bỏ kẹo thanh mai vào trong ngăn tủ, hắn không nói thì Cố Tiêu cũng sẽ mở ngăn tủ ra, chỉ cần mở ra là có thể nhìn thấy rồi.

Trên bàn có rất nhiều hộp gỗ, bên trong bỏ những tấm gỗ có khắc ký tự nhỏ, Thẩm Hi Hòa cầm lấy một cái, là một tấm có chữ “Cố” viết ngược.

Trên bàn còn có rất nhiều vụn gỗ, Thẩm Hi Hòa vén tay áo lên, đem vụn gỗ thu dọn sạch sẽ.

Đột nhiên, Thẩm Hi Hòa muốn tự mình làm thử. Hắn ngồi ở trước bàn, lấy một mảnh gỗ nhỏ, tay phải cầm đao, muốn khắc chữ nhưng lại không biết nên khắc thế nào, còn suýt chút nữa cắt trúng tay, lưỡi d.a.o rất sắc bén, hơi không lưu ý thì sẽ cắt vào tay, Thẩm Hi Hòa nghĩ thầm, trên tay Cố Tiêu có thể có vết thương hay không.

————

Bên ngoài cơm đã chuẩn bị xong, bây giờ đã có rau xanh ăn rồi, Thẩm gia có một vườn rau rất lớn, đủ cho cả nhà ăn, đậu que, dưa chuột, củ cải, cải trắng, còn có loại đậu que rất dài,hay còn gọi là đậu đũa nữa.

Bữa trưa chính là mì tương làm từ đậu đũa, trứng gà và thịt thái hạt lựu, trước tiên thái đậu đũa màu xanh thành hạt lựu, rồi bỏ vào xào chung với thịt thái hạt lựu và trứng gà, lại bỏ thêm mấy muỗng tương do Chu thị làm ra, đảo đều và xào cho đến khi chín, hương thơm thoang thoảng bay xa.

Sợi mì không phải là sợi mì trắng tinh, mà bên trong có trộn lẫn với bột khoai lang đỏ, cho nên màu có hơi vàng, mỗi người bưng một bát mì, Chu thị trước tiên cầm đũa lên nói, “Ăn đi.”

Thẩm Hi Hòa ở một bên lấy đũa trộn mì, một bên thì bất động thanh sắc mà nhìn Cố Tiêu, một bàn người, hắn cũng không dám trắng trợn mà nhìn.

Cố Tiêu múc một muỗng tương, trộn đều lên cảm thấy không đủ lại múc thêm nửa muỗng nữa, mì xào với trứng gà và mỡ heo nên đặc biệt thơm, đậu đũa bây giờ không phải là thời điểm ăn ngon nhất, làm đậu đũa ngâm muối hoặc là đem phơi khô rồi xào với thịt, ăn với cơm đặc biệt ngon.

Lý thị ăn nhiều hơn so với trước kia, giữa trưa ăn hai chén mì, nàng ta còn cảm thấy ăn như vậy không đã ghiền, bèn lấy thêm củ cải và măng từ trong bình ra ăn.

Trần thị cũng cảm thấy ăn rất ngon, mỗi bữa cơm mà Tam Lang trở về ăn được, nàng đều muốn đem đi thư viện bán, ăn trưa xong, việc rửa chén lại đến phiên nàng.

Đại Nha đi qua hỗ trợ, Trần thị nói: “Nơi này không cần con, cũng chỉ có mấy cái chén mà thôi, một lát là đã rửa xong rồi.”

Cố Tiêu trở về phòng, giữa việc tiếp tục khắc chữ hay là lên giường ngủ do dự trong chốc lát,sau đó dứt khoát kiên quyết mà bò lên trên giường, ở trên giường lăn lộn một vòng.

Ăn uống no đủ, nếu có thể ngủ được một giấc, quả thực là chuyện tốt nhất trên đời, tốt nhất là ngủ đến khi trời tối, ngủ một giấc hai tiếng đồng hồ mới tốt.

Thẩm Hi Hòa không có thói quen ngủ trưa, lát nữa hắn còn muốn đi ra đồng.

Trước khi đi hắn muốn nhìn tay Cố Tiêu một chút, chép sách cũng không mệt, hắn cũng không muốn bởi vì khắc chữ in rời mà làm tay Cố Tiêu bị thương.

Nhưng mà hắn chỉ kéo qua cổ tay của Cố Tiêu, nếu cứ trắng trợn mà nhìn, quả thực là có chút đường đột càn rỡ, không thì cứ chờ đến khi Cố Tiêu ngủ say rồi, hắn lại nhìn thêm một lần vậy.

Chuyện gì mà âm thầm trộm làm, đều là hành vi của tiểu nhân.

Thẩm Hi Hòa đã nghe lén qua Cố Tiêu nói chuyện, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, hắn chỉ là muốn nhìn một chút mà thôi.

Hắn lấy quần áo trong tủ ra thay vào rồi đi ra ngoài, ở ngoài đồng làm cỏ được nửa canh giờ, Thẩm Hi Hòa lấy cớ khát nước rồi về nhà.

Trong viện rất yên tĩnh, giữa trưa mọi người đều nằm ở trong phòng, Thẩm Hi Hòa thầm thở phào nhẹ nhõm,thả nhẹ bước chân, rồi đẩy cửa tây phòng ra.

Cố Tiêu nghiêng người nằm ở trên giường, Thẩm Hi Hòa lắng nghe tiếng thở đều đều của cô, chắc là cô đã ngủ say rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-47.html.]

Thẩm Hi Hòa ngồi ở mép giường lau mồ hôi, mắt nhìn lòng bàn tay của Cố Tiêu.

Nhưng mà Cố Tiêu nằm đưa lưng lại, đừng nói là lòng bàn tay, đến cả mua bàn tay cũng không nhìn thấy đâu, Thẩm Hi Hòa không dám làm ra động tĩnh quá lớn, Cố Tiêu không đắp chăn, trán hơi đổ mồ hôi, hạ tuần tháng 5, trời đã nóng hơn rồi.

Thẩm Hi Hòa cầm cây quạt lại đây quạt gió cho nàng,thấy Cố Tiêu không hề động đậy, hắn liền ngồi ở mép giường quạt một lúc.

Cố Tiêu ngày thường không ngủ trưa, cơm nước xong thì về phòng khắc chữ, hôm nay là thấy Thẩm Hi Hòa đã trở lại, cho nên mới muốn ngủ trưa, cô vốn dĩ đang ngủ rất ngon.

Xuân buồn ngủ hạ mệt mỏi thu ngủ gật, phơi mình dưới nắng ấm, không cần đắp chăn, nhưng mà càng ngủ càng thấy lạnh, hơn nữa, thỉnh thoảng tóc lại quét lên trên mặt, rất ngứa.

Cố Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó trở mình,vừa nghiêng người qua thì đã làm Thẩm Hi Hòa hoảng sợ.

Hắn theo bản năng liền nói: “Ta trở về uống miếng nước, nghe thấy muội kêu nóng, cho nên mới tới quạt cho muội.”

Cố Tiêu vuốt lại tóc trên trán, “Muội nói nóng sao?”

Thẩm Hi Hòa vô cùng chắc chắn nói: “Muội có nói.”

Chắc là nói mơ rồi, Thẩm Hi Hòa quạt cho cô, cũng là có ý tốt, cũng không thể bởi vì bị đánh thức mà trách cứ hắn, Cố Tiêu không tức giận khi bị làm tỉnh giấc, mà ngược lại,lúc vừa mới tỉnh là lúc tính tình của cô tốt nhất.

Cố Tiêu hỏi: “Huynh về bao lâu rồi?”

Thẩm Hi Hòa cất cây quạt đi: “Không lâu lắm.”

“Vậy huynh có còn đi ra đồng hay không?”

“Đi.”

Thẩm Hi Hòa biết nếu như lại do dự không quyết,thì đến trời tối cũng không hỏi được gì, nên đơn giản bất chấp tất cả nói: “Ta có thể nhìn tay của muội một chút không?”

Thủ đoạn lừa gạt mới của giang hồ sao? Không hổ danh là hai mẹ con, Chu thị tin lời đạo sĩ nói, còn Thẩm Hi Hòa cũng muốn học xem chỉ tay đoán mệnh sao.

Cố Tiêu nói: “Huynh còn biết xem chỉ tay à?”

“Không có, ta chỉ là muốn nhìn mà thôi, chỉ nhìn một cái.” Thẩm Hi Hòa thấy Cố Tiêu không cự tuyệt, thử thăm dò mà nắm lấy tay trái của Cố Tiêu, hắn thấy trên ngón trỏ và ngón tay cái của Cố Tiêu đều có vết thương.

Thẩm Hi Hòa chớp mắt, “Ta lại xem tay phải một chút……”

Không đợi Cố Tiêu nói chuyện, Thẩm Hi Hòa đã kéo tay phải của Cố Tiêu qua.

Ngón giữa cũng có một chỗ, đã kết vảy.

Thẩm Hi Hòa nói: “Đều là do khắc chữ mà ra sao.”

Cố Tiêu rút tay ra,cô đã biết vì sao Thẩm Hi Hòa nói muốn nhìn tay của cô rồi.

Chỉ là vì để nhìn xem tay có bị thương hay không sao? Dùng d.a.o khắc chữ, thì sao có thể cẩn thận tỉ mỉ được chứ, hơn nữa, làm việc còn có va đập mà.

Đã sớm khỏi rồi, cũng chỉ là đau một lúc mà thôi, Cố Tiêu nói: “Không cẩn thận cắt trúng thôi, sớm đã không có việc gì rồi.”

Thẩm Hi Hòa không nói chuyện, Cố Tiêu nói không sai, miệng vết thương không lớn, hơn nữa đã kết vảy rồi.

Kết vảy thì không đau nữa sao?

Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, tay Cố Tiêu rất đẹp, bây giờ thì có ba vết d.a.o trên đó.

Hắn chép sách mua đồ về, đối xử tốt với Cố Tiêu, nhưng dù có thế nào thì cũng không bằng những gì Cố Tiêu làm cho hắn.

Thẩm Hi Hòa nghĩ, có phải là nên tích góp tiền cho Cố Tiêu hay không, cho nàng thứ mà nàng muốn nhất.

Thẩm Hi Hòa ngồi ở mép giường không nói một lời, Cố Tiêu dịch người vào bên trong, “Huynh làm sao vậy, sao không nói chuyện?”

“Sách có ít trang thì một quyển có mấy ngàn chữ, sách nhiều trang thì có cả hàng vạn chữ…… Muội khắc sẽ làm tay bị thương, nếu mà khắc xong nhiều chữ như vậy……” Thẩm Hi Hòa gục đầu xuống, “Tiểu Tiểu, chép sách không mệt, ta đã chép quen rồi.”

Thẩm Hi Hòa: “Đối với ta mà nói, chép sách không khác gì ăn cơm uống nước, cũng sẽ không làm chậm trễ bài tập.Chúng ta không khắc chữ nữa, có được không?”

Thẩm Hi Hòa trong lòng thật sự không dễ chịu, nhưng hắn không nói được những lời đau lòng luyến tiếc kia, cho nên giảng đạo lý với Cố Tiêu, “Chữ có quá nhiều, cũng sẽ làm chậm trễ chuyện khác……”

“Chuyện gì?”

Thẩm Hi Hòa ngẩn người, sẽ chậm trễ Cố Tiêu tích góp tiền nha, thời gian đều dùng để khắc chữ, thì nàng sẽ không có thời gian tích góp tiền nữa.

Cố Tiêu ngồi dậy, “Đối với huynh mà nói, chép sách dễ như ăn cơm uống nước vậy, vậy thì huynh chép sách của huynh, muội khắc chữ của muội, huynh ăn cơm của huynh, muội ăn cơm của muội.”

Thẩm Hi Hòa: “……”

Hắn đã nói đến bước này rồi, cũng đã ám chỉ sẽ làm chậm trễ nàng tích góp tiền, sao cứ không chịu nghe khuyên bảo chứ.

Cố Tiêu cau mày, “Muội đã khắc được 568 chữ rồi, bây giờ huynh kêu muội không làm nữa, chính là kêu muội nhổ cơm đã ăn vào trong miệng ra sao. Nếu huynh không muốn viết thì muội sẽ đi tìm người khác, nếu huynh nghe theo muội,thì muội sẽ còn tìm huynh lấy chữ, tùy ý huynh chọn thế nào.”

Thẩm Hi Hòa mím môi, hắn rõ ràng là tới khuyên Cố Tiêu mà, vì sao lại thành ra như vậy chứ.

“Ta nghe, muội đừng tìm người khác.”

“Nghe muội thì cũng đừng nói nhiều lời như vậy nữa, một quyển sách có mấy ngàn chữ mấy vạn chữ, cũng không phải là tất cả chữ đều không giống nhau.”

Xuất hiện nhiều hơn thì khắc nhiều hơn mấy cái, còn lại thì chỉ cần một cái là đủ rồi.

Loading...