Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-04-09 14:58:09
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu đưa mắt nhìn về phía cửa, may mà Thẩm Hi Hòa vẫn chưa về, cô nói: “Đại tẩu nói phải.”
Kiếm được tiền, thì tầm mắt của Trần thị cũng phóng khoáng hơn, “Kiếm nhiều tiền hơn, rồi ở huyện thành mua một căn nhà, có lẽ còn có thể mua nhà ở phủ thành cũng không chừng.”
Cố Tiêu: “Chắc chắn là như vậy rồi,sau này chúng ta còn có thể mua nhà ở Thịnh Kinh đấy.”
Trong sách có miêu tả, Thẩm gia vẫn luôn nghèo đến khi lên Thịnh Kinh, trong nhà có mười mấy mẫu đất, quanh năm suốt tháng chỉ đủ cho cả gia đình ăn, quà nhập học của Thẩm Hi Hòa toàn dựa vào Thẩm lão gia tử bọn họ kiếm tiền tích góp.
Thẩm Hi Hòa sau này vào triều làm quan, Thẩm gia đến cả một ngôi nhà tử tế cũng không có, phải rất nhiều năm sau đó, thì Thẩm gia mới chậm rãi phất lên.
Con đường làm quan của Thẩm Hi Hòa luôn trong sạch, nhưng con đường này cũng không dễ đi chút nào.
Cố Tiêu rửa sạch lông gà lông vịt, rồi nói: “Tẩu tẩu, chúng ta cố gắng kiếm nhiều tiền, cố gắng dọn đến huyện thành trước năm mới đi.”
Trong lòng Trần thị tràn đầy động lực, có thể dọn đến huyện thành là chuyện rất tốt, buôn bán cũng thuận tiện hơn, nàng ta sẽ cố gắng bán được nhiều chút, kiếm thêm nhiều tiền chút, cho dù trước năm mới không dọn đi được, thì năm sau chắc chắn có thể, “Đúng vậy, Tiểu Tiểu, gà vịt này phải làm như thế nào?”
Cố Tiêu nói: “Vịt thì kho lên, còn gà thì đem đi nấu canh.”
Bụng Lý thị đã gần tám tháng, Thẩm Đại Lang cũng vừa trở về, canh gà rất bổ dưỡng, còn có vịt kho, hai món ăn chính đã đủ cho cả gia đình ăn rồi.
Thịt vịt chần sơ qua để loại bỏ mùi hôi, sau đó thì làm nước màu rồi đổ thịt vịt vào, sau khi miếng thịt vịt đã có màu, thì cho các loại gia vị vào rồi kho trong lửa nhỏ.
Nấu canh thì bỏ hành gừng tỏi vào trong là đủ rồi, lại nêm thêm muối cho vừa ăn, cho gà đã chần qua rồi chặt thành miếng vào, đun từ từ trên lửa nhỏ.
Cơm trưa hấp không ít màn thầu, là Chu thị phân phó hấp nhiều thêm một chút, cũng là vì Thẩm Đại Lang.
Gần trưa, Thẩm Nhị Lang đã về, mà Thẩm Hi Hòa vẫn chưa trở lại, Cố Tiêu đã nhìn ra cửa hai lần rồi.
Thẩm Nhị Lang: “Tam Lang nói có chút việc, nên sẽ về trễ một chút.”
Chu thị cau mày, “Đã nghỉ rồi thì sao còn có vệc gì chứ,về trễ như vậy, đại oa, cháu ra bên ngoài đón người đi.”
Thẩm Đại Oa vừa định đồng ý, thì Trần thị đã nói: “Nương, chỗ này của con còn có việc để đại oa làm, để cho Tiểu Tiểu đi đi.”
Đại oa: “Nương, con thì có chuyện gì……”
Trần thị trừng mắt nhìn đại oa một cái.
Chu thị: “Vậy thì để Tiểu Tiểu đi đi.”
Đường vào thôn là đường đất, hai bên đường có nhà có cây liễu, Cố Tiêu đã đi qua rất nhiều lần, cô biết là Thẩm Hi Hòa đi bán sách, cho nên mới về trễ như vậy, còn không bằng cứ ở dưới bóng cây chờ đi, chờ một lát thì chắc là Thẩm Hi Hòa đã trở về rồi.
————
Thẩm Hi Hòa sau khi tan học thì đi quầy bánh cuốn nói với Thẩm Nhị Lang một tiếng trước, sau đó liền đi tới tiệm sách, ra khỏi tiệm sách, hắn lại đi cửa hàng điểm tâm ở phố tây, mua một gói nhỏ bánh phù dung và một gói sơn tra về.
Hắn đi rất nhanh,nhưng cũng phải mất một khoảng thời gian, giữa trưa nắng chói chang, trên trán Thẩm Hi Hòa đã đổ đầy mồ hôi.
Vừa muốn đem đồ đổi sang tay khác để lau mồ hôi, thì Thẩm Hi Hòa đã nhìn thấy Cố Tiêu.
Xa xa có một bóng người, đang đi về hướng này dưới ánh mặt trời gay gắt, Thẩm Hi Hòa vội vàng nói: “Tiểu Tiểu!”
Thẩm Hi Hòa đi nhanh hơn vài bước, “Sao muội lại tới đây, có nóng hay không?”
Cố Tiêu lắc đầu, đi đi thì đã tới nơi này luôn rồi, “Muội không nóng, trên đầu huynh đổ rất nhiều mồ hôi đấy.”
Tay trái Thẩm Hi Hòa xách theo tay nải, tay phải xách theo điểm tâm, cả hai đều không nặng lắm.
Hắn nhìn đồ đang cầm trên tay, rồi nói với Cố Tiêu: “…… Tay ta đang cầm đồ hết rồi.”
Cố Tiêu: “Để muội cầm giúp huynh.”
Nói xong, thì đã cầm lấy tay nải.
Thẩm Hi Hòa ồ một tiếng, giơ tay lau mồ hôi trên trán, “Đưa tay nải cho ta đi.”
“Cũng không nặng lắm.” Cố Tiêu đã đi khá xa, hai người cùng nhau trở về, Thẩm Hi Hòa nhìn khoảng cách giữa hai người, rồi bước nhanh thêm hai bước.
Thẩm Hi Hòa: “Ta đi tiệm sách một chuyến, đem sách đã chép xong bán đi, được 25 văn, ta có mua bánh phù dung và sơn tra, còn dư lại bốn văn, hôm qua không phải muội có đưa cho ta hai văn sao……”
Cố Tiêu sửa lại Thẩm Hi Hòa, “Đó là tiền của huynh, không phải là muội cho huynh.”
“Giống nhau cả thôi.” Thẩm Hi Hòa nói: “Bút mực vẫn còn,nên không cần mua vội, về đến nhà ta sẽ đưa tiền cho muội. Sách in ra thì một quyển là 35 văn, tổng cộng bán được 175 văn.”
Cố Tiêu nói: “Sao lại nhiều như vậy? Không phải là huynh chép sách……”
Thẩm Hi Hòa chép sách, ít trang mới có mười mấy văn,nhiều trang hơn thì hai mươi mấy văn.
Thẩm Hi Hòa: “Tiểu Tiểu, muội thấy ta chép sách kiếm được ít hơn, là bởi vì chép sách và đọc sách đều tương thích với nhau, hơn nữa bút mực và giấy tiệm sách sẽ cung cấp, đọc sách còn có thể kiếm tiền, đã là rất tốt rồi.”
Cố Tiêu đã hiểu ra, người bình thường muốn mượn sách cũng khó, Trương chưởng quầy có lòng quý trọng nhân tài, mới có thể để cho Thẩm Hi Hòa chép sách. “Nếu vậy sau này huynh muốn chép sách thì cứ chép đi.”
Sách trong tiệm sách Thẩm Hi Hòa đã đọc hơn phân nửa, còn lại đều là tạp ký tiểu thuyết gì đó, “Ừ, về nhà sẽ đưa tiền cho muội.”
Cố Tiêu nếu đã quyết định nói cho Thẩm Hi Hòa biết chuyện in sách, thì đã không định lấy số tiền này, “Đưa muội làm gì, nếu muốn mua đồ thì huynh cứ cầm đi, không cần thì đưa cho nương.”
Thẩm Hi Hòa hỏi: “Sao muội lại không lấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-52.html.]
Là do tiền tích góp đã đủ rồi, hay là quyết định không đi nữa rồi, vì sao lại không lấy chứ.
Cố Tiêu vốn dĩ đã không định lấy rồi, cô khắc chữ gỗ in rời là muốn trả nhân tình Thẩm Hi Hòa đã đưa giấy bán thân cho cô.
Cố Tiêu không tán thành mà nhìn Thẩm Hi Hòa một cái, “Bởi vì tiền kiếm được phải giao nộp vào tiền chung của gia đình nha,huynh nhìn xem đại ca và nhị ca đi,tiền kiếm được đều đưa cho nương.Còn tiền huynh kiếm được chỉ là số ít, thì cứ giữ lại mà dùng đi, muội sẽ không nói gì, số tiền lớn chắc chắn là phải giao nộp lên rồi.”
Cố Tiêu nói lời đương nhiên, nếu không phải Thẩm Hi Hòa đã thấy qua tờ giấy ghi sổ của cô, thì có lẽ đã tin rồi.
Thẩm Hi Hòa lẳng lặng mà nhìn Cố Tiêu một lúc lâu, sau đó mới xoay người nhìn sang chỗ khác, “Muội nói rất đúng.”
Hai người lại đi về phía trước một đoạn, Thẩm Hi Hòa hỏi: “Vậy tiền mà muội kiếm được, cũng đều đưa cho nương sao?”
Thẩm Hi Hòa nói xong, liền có chút hối hận, hắn hỏi cái này làm gì chứ, đáng lý không nên hỏi mà.
Cố Tiêu chớp mắt, sao có thể giao nộp toàn bộ chứ, cô không giống với Thẩm Hi Hòa , cũng không giống với Trần thị và Lý thị nha.
“Không có, muội mua thịt, không ăn thịt thì sao có thể bồi bổ thân thể được chứ, mua thịt còn dư lại thì đưa cho nương.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Muội cũng có thể tự mình tích góp một ít tiền, mua chút thức ăn, đừng có giấu ở chỗ dễ nhìn thấy là được.”
Giấu ở chỗ dễ nhìn thấy thì còn gọi là giấu sao, Cố Tiêu không ngờ rằng Thẩm Hi Hòa còn kêu người khác lén giấu tiền riêng, Chu thị chắc chắn là không biết rồi.
Thật ra bản thân Thẩm Hi Hòa cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là hy vọng Cố Tiêu tích góp tiền, hay là hy vọng cô đem tiền giao nộp lên.
Có lẽ là hy vọng cô vĩnh viễn không tích góp đủ bảy lượng bạc, sau đó thì ăn nhiều một chút.
Cô có biết là hắn đã lập lời thề rằng sau này nhất định sẽ cưới cô hay không, cô cái gì cũng không biết.
Thẩm Hi Hòa mím môi không nói lời nào, duỗi tay lấy lại tay nải.
Hai người về đến nhà,thì Thẩm Hi Hòa mới biết được Thẩm Đại Lang đã trở lại.
Đều nói huynh trưởng như cha, tiền Thẩm Đại Lang kiếm được từ nghề mộc một phân cũng không thiếu mà giao toàn bộ cho Chu thị,để lo cho Thẩm Hi Hòa đọc sách.
Huynh trưởng đã bình an trở về, mặt mày Thẩm Hi Hòa tràn đầy vui mừng.
Chu thị cầm lấy đũa, gắp một cái đùi vịt bỏ vào trong chén của Thẩm Đại Lang, sau đó nói: “Đều ăn đi.”
Trên bàn là một nồi thịt vịt kho tàu, một nồi gà hầm, vịt có màu của nước sốt, được chặt thành từng miếng lớn, nước dùng có màu cánh gián, thịt gà được hầm bằng nước suối, canh gà rất trong, bên trên nổi lên một lớp dầu gà màu vàng.
Chu thị không chia khẩu phần thịt, nhưng cũng biết đùi gà đùi vịt là cho ai, Lý thị đang mang thai, Thẩm Hi Hòa thì đang đọc sách, thịt là do Cố Tiêu mua về.
Thịt ở những chỗ khác cũng là thịt, có thịt ăn đã rất tốt rồi, ăn chỗ nào mà không như nhau chứ,nên mọi người cũng không phân bì đùi là cho ai.
Dù sao thì Cố Tiêu cũng nghĩ như vậy,cô gắp đùi gà cho Chu thị, sau đó thì gắp một cái cánh gà cho mình.
Sau khi nấu trên lửa nhỏ gần hai canh giờ, thì thịt gà đã nhừ, dùng đũa nhẹ nhàng chạm vào, thì xương và thịt đã tách ra, lớp da bên ngoài như tan ra, ăn vào trong miệng vừa thơm vừa mềm.
Chu thị biết Cố Tiêu cho bà cái gì cũng là thật tâm mà cho, cho nên rất vui vẻ mà ăn.
Thẩm Hi Hòa nhìn đùi vịt trong chén của mình, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tiểu……”
Cố Tiêu đang ăn cánh gà, “Huynh đừng cho muội, muội không cần.”
Gà mái già rất thơm, thịt chắc, hơn nữa hầm trong thời gian dài, ăn thơm mềm.
Thẩm Hi Hòa ừ một tiếng.
Hai nồi thịt, người một nhà ăn đến tận hứng, ăn cơm xong, Thẩm Hi Hòa đi đông phòng đem 175 văn tiền đưa cho Chu thị.
Chu thị nhìn tiền đồng lại nhìn Thẩm Hi Hòa, “Tiền này từ đâu ra?”
Thẩm Hi Hòa nói đúng sự thật: “In sách kiếm được, nhi tử viết chữ trên giấy, Tiểu Tiểu tới khắc, xoa mực in sách, so với chép sách thì nhanh hơn rất nhiều.”
Chu thị nghe không hiểu lắm, “Thật không ít……hôm qua Tiểu Tiểu mới vừa cho ta một lượng bạc .”
Thẩm Hi Hòa: “Một lượng?”
Chu thị thay đổi tư thế, ngồi thẳng người lại, “Còn không phải sao,những một lượng bạc, vẫn là lén nhét vào đấy, chỉ vì muốn tích góp quà nhập học cho con, Tam Lang, con cũng không thể học cái xấu cô phụ Tiểu Tiểu đó.”
Chu thị cầm lấy 150 văn, “Con đọc sách có nhiều chỗ cần dùng tiền.”
Thẩm Hi Hòa cầm 25 văn về, hắn đưa cho Cố Tiêu, nhưng Cố Tiêu không cần, Thẩm Hi Hòa nói: “Muội có tiền sao?”
Cố Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn, “Có nha, lần trước không phải huynh có cho muội tiền sao?”
Thẩm Hi Hòa: “…… Vậy cứ để ở chỗ của muội trước đi, nếu ta cần dùng đến tiền thì sẽ tìm muội lấy.”
Thẩm Hi Hòa chỉ lấy hai văn, dù Cố Tiêu có nói gì thì cũng không lấy thêm nữa.
Cố Tiêu mỗi ngày đều phải giấu tiền của mình, không nghĩ lại cầm thêm tiền của Thẩm Hi Hòa nữa, “Huynh đưa cho muội làm gì?”
“Không nên đưa cho muội sao?” Thẩm Hi Hòa muốn để Cố Tiêu đi hỏi đại tẩu các cô ấy xem, tiền trong nhà là ai giữ. “Nếu muội thấy ngại…… thì may cho ta một cái túi tiền đi, cái túi kia quá lớn rồi.”
Cố Tiêu nói: “Trên người của huynh không phải chỉ có hai văn tiền thôi sao, còn phải dùng đến túi tiền à.”
“……”