Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-04-09 14:58:12
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không cần thì không cần, Thẩm Hi Hòa thay quần áo xong, rồi đi ra ngoài đồng, “Bánh phù dung và sơn tra để trên bàn muội nhớ lấy ra ăn.”

Ban đầu túi tiền có mười bảy văn, cộng thêm 25 văn nữa, tổng cộng là 42 văn, Cố Tiêu đem túi tiền bỏ xuống dưới tràng kỷ, ngủ một giấc thì dậy khắc chữ.

Bận rộn cho đến buổi tối, ăn cơm tối xong, Thẩm Hi Hòa vào phòng đọc sách, Cố Tiêu thì ở phòng bếp cân nhắc xem bữa khuya nên ăn gì.

Thẩm Hi Hòa chỉ biết nấu cháo, Cố Tiêu còn có thể nấu cháo gà xé sợi,còn có thể để lên trên một quả trứng gà chiên.

Thẩm Hi Hòa đọc sách đến nhập tâm, sau mới biết được Cố Tiêu đã nấu cơm xong rồi, hắn nói: “Lần sau thì kêu ta nấu cùng, ta biết nấu thì muội không cần nấu nữa.”

Cố Tiêu gật đầu, “Được nha.”

Giống như nguyện ý nấu cho hắn không bằng.

“Chữ thì chờ muội khắc xong ta lại viết tiếp, ta thấy ở thư viện có giấy rất mỏng, có thể viết ở mặt trước, in ở mặt sau. Trong nhà chỉ có “Tam Tự Kinh” và “Thiên Tự Văn”, lần sau muốn in cái gì,thì ta sẽ chép một quyển mang về nhà.”

Cố Tiêu nói: “Huynh xem rồi mang đi, muội cũng không hiểu.”

Thẩm Hi Hòa gật đầu.

Một chén mì rất nhanh đã ăn xong rồi, Cố Tiêu lên giường ngủ, Thẩm Hi Hòa thì đọc sách đến rất khuya, ngày hôm nay rất mệt mỏi, hắn nằm ở trên tràng kỷ, ở sau lưng hình như có thứ gì đó cộm cộm.

Thẩm Hi Hòa trở mình, cứ tưởng là mình nghĩ sai rồi, nhưng loại cảm giác này như hình với bóng, hắn bèn ngồi dậy, đem cái đệm nhấc lên ,liền nhìn thấy túi tiền lẻ loi mà nằm ở đằng kia.

“……”

Cô cho rằng túi tiền và tờ giấy đều giống nhau hay sao…… Thẩm Hi Hòa tự nhủ, nếu đã đưa cho cô rồi,thì cô muốn để ở chỗ nào thì để ở chỗ đó.

————

Lúc Cố Tiêu tỉnh dậy thì Thẩm Hi Hòa đã đi rồi, cô nhìn túi tiền, Thẩm Hi Hòa cũng không có mang nó đi, Cố Tiêu lắc đầu, cầm bản vẽ cơ bản của khung cửi dệt lụa đi tìm Thẩm Đại Lang.

Thẩm Đại Lang là người luôn không chịu ngồi yên, ngày hôm qua nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm nay đã bắt đầu gánh nước đốn củi, một tháng nay không nhận việc làm, Thẩm Đại Lang đã làm nghề mộc được vài thập niên rồi, một ngày không làm tay liền ngứa ngáy khó chịu, chỉ có thể bào vụn gỗ, làm hai cái dụng cụ trong nhà cần dùng đến.

Cố Tiêu cầm theo bạc và bản vẽ, đi qua chào hỏi với Chu thị, “Nương, con muốn nhờ đại ca làm giúp con cái khung cửi.”

Chu thị nghe thấy là khung cửi, sửng sốt một chút rồi nói: “Đại ca con không biết làm đâu.”

Dệt vải không đơn giản, trồng bông, kéo sợi, dệt vải,rồi nhuộm màu, tiệm vải đều có thợ dệt riêng của mình, Chu thị chưa làm qua bao giờ, nhưng cũng biết mấy điều này.

Cố Tiêu kéo tay áo Chu thị, “Có người đưa cho con bản vẽ, đại ca cứ chiếu theo mà làm là được. Nương, nếu mà làm xong khung cửi, con sẽ làm cho người……làm một cái khăn tay trước!”

Chu thị: “Ta hiếm lạ cái khăn tay đó của con sao?”

“Con không biết dùng, nhưng sẽ từ từ học, có thể làm ra một cái khăn tay, nương không được ghét bỏ đâu đấy.”

Cố Tiêu cũng không biết khung cửi làm ra được có giống với trong tưởng tượng của cô không, cô trước kia cũng là mua về, có thể nhớ kỹ là do đã dùng qua vô số lần, làm ra được rồi có thể dệt được lụa hoa hay không còn không xác định được.

Chu thị chịu không nổi Cố Tiêu làm nũng, “Được rồi, dù sao thì đại ca con bây giờ cũng không có việc gì làm, đừng có ở chỗ này dính lấy ta.”

Được Chu thị cho phép, Cố Tiêu lại tặng chút đồ cho Trần thị, một đóa hoa lụa cho nhị nha, còn có 500 văn tiền là tiền công để làm khung cửi.

Trần thị làm sao dám nhận chứ, người một nhà, làm chút đồ còn lấy tiền thì nhìn sao được, bọn họ bán bánh cuốn, bán dây đeo cũng không đưa tiền cho Cố Tiêu qua nha.

Cố Tiêu nói: “Khung cửi không dễ làm, sẽ làm chậm trễ công việc khác của đại ca, đến lúc đó cũng không dễ ăn nói với nương.”

Trần thị lúc này mới nhận lấy tiền.

Có Thẩm Đại Lang giúp đỡ, thì làm khung cửi dễ dàng hơn nhiều.

Bộ go khung cửi nối liền với thanh đẩy và bàn đạp chân, khi giẫm chân lên, thì bộ go phía trước sẽ nâng lên trên, khoảng cách giữa các sợi dọc sẽ tách ra, trong khi tay giật để đẩy, thì có thể dùng con thoi luồn qua sợi dọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-53.html.]

Khi thanh đẩy ở phía sau nâng lên, thì các sợi dọc sẽ đan xen lại một lần, do đó con thoi phải luồn qua ba lần mới được.

Cộng thêm việc nhuộm và phối màu, rồi cả tách sợi kéo sợi nữa,thì dệt được một tấm lụa hoa thật không phải là chuyện dễ dàng gì.

Khung cửi làm rồi tháo ra, rồi lại làm lại, phải dùng tới năm ngày, trời càng ngày càng nóng, cuối cùng cũng bước vào tháng sáu.

Thẩm Đại Lang vùi đầu làm khung cửi, Cố Tiêu ngoại trừ đi hỗ trợ ra thì chính là làm ô, khắc chữ.

Năm ngày làm được một cây ô, in được mười cuốn “Tam Tự Kinh”, mười cuốn “Thiên Tự Văn”, sau khi đưa sách thuận lợi thì Cố Tiêu đem ô đưa cho Trương chưởng quầy.

Trương chưởng quầy không ngờ tới Cố Tiêu nói là một cây ô, thật đúng là chỉ có một cây ô.

Một cây ô đưa đi Thịnh Kinh, trừ đi phí đi đường, tiền vốn, dư lại thật đúng là không có lợi nhuận gì cả.

“Nhị đông gia, cô nói quạt lụa……”

Cố Tiêu làm cả ngày lẫn đêm, cũng phải mất tám đến chín ngày, sau đó đưa đi Thịnh Kinh, thì ít nhất cũng phải hơn hai mươi ngày.

Cố Tiêu: “Ta sẽ vẽ ô ra, ông tìm người khác làm đi, việc trong nhà thật sự có quá nhiều, thực sự là không có thời gian để làm.”

Trương chưởng quầy chần chờ rồi gật đầu, “Tìm người cũng không thể tùy tiện tìm, nếu không sẽ nuôi ra người có lòng lang dạ sói.” Nói xong, hắn lại nhìn Cố Tiêu một cái, “Cô nương cũng thật là rộng lượng, nói cho liền cho, cũng không sợ……”

Cố Tiêu cũng là học được từ người khác, giống như ô giấy dầu rồi quạt lụa mấy thứ này vậy, cô không phải là người đầu tiên làm ra chúng.

Nếu có thể đem tay nghề truyền ra ngoài, cũng khá tốt.

Cố Tiêu vẽ xong bản vẽ, Trương chưởng quầy vẫn là xem không hiểu.

Chờ người của họ làm ra ô giấy dầu, thì so ra vẫn kém hơn cái mà Cố Tiêu làm.

Những thứ mà do Cố Tiêu đích thân làm ra ở Thịnh Kinh có thể nói là thấy được nhưng không thể cầu được,đây cũng là chuyện của sau này.

Cố Tiêu: “Ta sẽ tranh thủ làm, làm thêm mấy thứ nữa, là có thể làm ra quạt lụa rồi.”

Muốn làm quạt tròn thì trước tiên phải làm khung quạt, lấy tre làm khung quạt là tốt nhất, độ dẻo dai của tre không loại gỗ nào có thể sánh được.

Khoan lỗ ở đầu của khung quạt, để cán quạt vào, dưới cán quạt thì khoan hai lỗ để cố định khung quạt, như vậy thì một cái khung quạt mới làm xong.

Khung quạt có hình trăng tròn, trăng khuyết, hình lục giác đủ loại hình dạng khác nhau, mặt quạt thì dùng lụa trơn, giấy Tuyên Thành, có thể nói là sắc thái đa dạng, đều là những thứ tinh xảo và quý giá.

Trương chưởng quầy càng nghe càng động tâm, cũng biết chuyện này không thể gấp gáp được, lỡ như cứ vội vàng rồi làm ra thành quả kém thì phải làm sao bây giờ.

“Cô nương đừng nóng vội, Đa Bảo Các có thể bán những thứ khác, ta có được một thứ tốt, trước cho cô nương xem thử.”

Trương chưởng quầy cầm một quyển “Tam Tự Kinh” ra.

“Cô nương nhìn xem, chữ viết này, thật đúng là cảnh đẹp ý vui,” Trương chưởng quầy đem “Tam Tự Kinh” lật qua một lần, ý tán thưởng không nói thành lời.

Cố Tiêu: “……”

Trương chưởng quầy nói: “Cô nương có điều không biết, đây là do một học sinh có thành tích rất tốt ở thư viện huyện của chúng ta đưa tới, nói là in được, nếu như sách nào hắn cũng có thể in ra, vậy thì sau này chúng ta cứ lấy sách từ chỗ của hắn, hắn có thể kiếm tiền, chúng ta cũng có thể, hai bên vẹn cả đôi đường.”

“……”

Trương chưởng quầy: “Ở huyện thành bán một quyển cũng chỉ có 50 văn tiền, nhưng đem đi Thịnh Kinh thì không nhất định là cái giá này đâu.”

Làm thương nhân mà không gian dối thì còn gì là thương nhân chứ, Cố Tiêu cũng như vậy, cô để cho Thẩm Hi Hòa đem sách đi bán, chính là sợ không thể giải thích rõ ràng.

Trương chưởng quầy cười hắc hắc, “Cô nương cảm thấy thế nào, có thể bán được không, thật ra nếu in được nhiều tập thơ sẽ tốt hơn, những vị quý nữ đó yêu thích nhất là thi từ ca phú.”

Cố Tiêu hiểu ra, phải in nhiều tập thơ hơn, “Ta cảm thấy khá tốt, Trương chưởng quầy, nếu thật sự có thể bán được ở Thịnh Kinh, thì nên đưa thêm một ít tiền cho vị học sinh kia đi, tuy nói là làm ăn buôn bán, chúng ta cũng không thể…… ngài nói có đúng không.”

Trương chưởng quầy liên tục gật đầu, “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên, nếu có cơ hội thì cô nương cũng gặp vị Thẩm công tử kia đi, có lẽ là vừa gặp mà như đã quen đấy.”

Loading...