Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-04-09 14:58:14
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa gặp mà như đã quen thì không thấy, bị dọa cho cả kinh chắc chắn là có rồi.
Cố Tiêu lắc đầu, “Gặp mặt thì không cần đâu, Trương chưởng quầy nói vị Thẩm công tử kia đang ở thư viện đọc sách, tất nhiên là nhân trung long phượng, chữ ta biết không nhiều lắm, chắc chắn là không có chuyện để nói rồi.”
Trương chưởng quầy nghĩ sao có thể không có chuyện gì để nói chứ, Cố Tiêu huệ chất lan tâm, thứ mà cô biết làm thì trên đời có mấy người biết chứ, hà tất phải coi nhẹ bản thân mình.
Chỉ là Cố Tiêu đã nói như vậy rồi, cũng không nên miễn cưỡng làm gì.
Nhưng mà sau này hắn phải đi đến Thịnh Kinh, bên này sẽ không quản lý mãi được, Cố Tiêu là tiểu đông gia, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mà thôi.
Cố Tiêu chào tạm biệt Trương chưởng quầy xong thì về Thẩm gia, khung cửi để dệt đã làm xong, bước tiếp theo chính là vẽ hoa văn, tách sợi,kéo sợi và nhuộm màu.
Quạt tròn đều là quạt hai mặt, mà lụa hoa dệt ra thì hai mặt trước sau như một.
Cố Tiêu dệt hai tấm, một tấm là tây phủ hải đường, nhuộm màu xanh lá, ngọc bích, màu đỏ, hồng mẫu đơn, hải đường và các màu khác. Một bức khác là xuân giang hoa nguyệt, nhuộm hoàng đằng, xanh lục xanh lá mấy loại màu này.
Cái hiếm của dệt lụa hoa đó chính là dệt xuyên hai mặt, sau nữa là sự chuyển tiếp giữa các màu sắc với nhau, và ẩn đầu sợi.
Cố Tiêu đã học qua thêu thùa, thêu thùa chính là thêu hoa văn ra, mà dệt lụa hoa là phải dệt ra, đem vải dệt và hoa văn kết hợp với nhau, tinh diệu tuyệt luân.
Cố Tiêu mười mấy ngày liên tục phải thức dậy sớm, sau khi rời giường thì ở trước cửa sổ dệt lụa hoa, Thẩm Hi Hòa trở về cô cũng lười phải giấu, dù sao thì Chu thị cũng biết rồi, việc trong nhà cũng ít, mọi người chỉ cho là cô đang dệt chơi, ai mà có thể nghĩ đến dệt lụa cũng có thể kiếm tiền chứ.
Chạng vạng thì đốt đèn dầu, đèn sáng đến nửa đêm, cuối cùng thì quạt lụa cũng nhìn ra một chút hình dáng.
Một cây hải đường, cánh hoa trùng điệp, lại có lá xanh phối ở bên cạnh.
Mà một bức khác là xuân giang triều thủy, tương ứng với giang thượng nguyệt minh, nếu như quạt được làm xong, chỉ cần nhẹ lay động quạt tròn, thì giống như đang ở dưới bóng đêm ngắm hoa thưởng nguyệt vậy.
Cây quạt tương tự như vậy Cố Tiêu đã làm qua, lần đầu thì còn bỡ ngỡ lần sau thì đã quen tay rồi, tuy rằng khung cửi không dễ dùng lắm, nhưng cuối cùng thì cũng làm ra được, còn lại chính là cố định mặt quạt, điêu khắc cán quạt,rồi thắt dây đeo.
Sợi dây để thắt dây đeo cũng được nhuộm màu trắng giống màu ánh trăng, một cái cát tường kết, phía dưới là tua rua có màu tương tự.
Vì để Trương chưởng quầy có thể phân biệt rõ hơn, Cố Tiêu còn dùng lụa trơn làm hai cây quạt tròn, hai cây quạt giấy còn lại thì dùng giấy Trừng Tâm làm.
Dù sao thì nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần thì cây quạt nào cũng đẹp, nhưng nếu để cạnh nhau thì sẽ thấy được sự khác biệt.
Làm quạt lụa, cộng thêm bốn cây quạt tròn, Cố Tiêu dùng gần một tháng thời gian, trong lúc đó cô có đi qua huyện thành hai lần, đều là đi lấy thuốc màu, mua sợi tơ, mười lượng bạc tiêu không còn một mảnh.
Mà ngày thường dệt mệt rồi thì đi khắc chữ, Trương chưởng quầy nói thơ từ tốt hơn, cho nên cô liền in năm cuốn thơ từ, để cho Thẩm Hi Hòa đem đi hiệu sách, một quyển được nửa lượng bạc.
Vốn dĩ sách bán đã đắt, thơ từ càng đắt hơn, nếu như đem tới Đa Bảo Các ở Thịnh Kinh, thì một quyển bán không chỉ là năm lượng bạc, chẳng qua Trương chưởng quầy cũng không biết một quyển rốt cuộc có thể bán được bao nhiêu tiền, nên chỉ có thể ước tính mà đưa nửa lượng bạc.
Có ô, có sách,và quạt xếp đưa đến Thịnh Kinh, Đa Bảo Các cũng kiếm được tiền, chung quy vẫn là tương đối ít.
Trương chưởng quầy muốn biết một chút quạt tròn mà “Một tấc lụa một tấc vàng” trông như thế nào, liệu có thể làm cho các tiểu thư ở Thịnh Kinh đem bạc áp đáy hòm móc ra hay không.
Trương chưởng quầy cầm quạt xếp trên tay, hắn dùng cây quạt gõ hai lần vào lòng bàn tay, “Mấy ngày này Thịnh Kinh vẫn đang mưa, ô giấy dầu bán được tốt nhất, một cây hai mươi lượng bạc, nếu như tiểu đông gia làm, khẳng định có thể kiếm được không ít tiền……”
Mấy học đồ ở Đa Bảo Các làm ô tương đối chậm, mỗi người một tháng làm được ba cây ô.
Trương chưởng quầy vẫn còn tiếc hận,ở Giang Nam có nói cứ mơ chín thì trời sẽ mưa, nếu như Cố Tiêu làm ô, một tháng được mười mấy cây, thì đó chính là vài trăm lượng bạc đấy.
Cố Tiêu nghĩ thầm, nếu như Trương chưởng quầy nhìn thấy cây quạt lụa kia thì sẽ không nói như vậy nữa.
Ô giấy dầu và quạt lụa tuy rằng đều có vẻ đẹp riêng của nó, nhưng mà độ khó của hai thứ này cũng không ở cùng một cấp độ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-54.html.]
Cố Tiêu nói: “Chưởng quầy muốn nhìn quạt lụa trước hay là nhìn quạt tròn trước.”
Còn ở chỗ này úp úp mở mở.
Trương chưởng quầy nói: “Trương mỗ nhìn quạt tròn trước vậy.”
Cố Tiêu nói quạt tròn không đẹp bằng quạt lụa, hắn trước cứ nhìn xem quạt tròn làm bằng lụa trơn thế nào, là có thể hình dung ra được quạt lụa có hình dáng ra sao rồi.
Cố Tiêu lấy quạt tròn ra, hình thêu của hai cây quạt tròn đều rất đơn giản, bướm đậu trên cành hoa, chuồn chuồn lướt nước. Trên mặt của hai cây quạt giấy vẽ những ngọn núi ở phía xa, những chú đom đóm dưới ánh trăng.
Trương chưởng quầy nhìn quạt, không thể không than một câu. Người ta nói cái đẹp nằm ở trong xương cốt chứ không phải ở da, quạt cũng vậy, nan quạt được làm rất tốt, trăng tròn vành vạnh, xếp theo hình lục giác, hoa văn trên đó chính là dệt hoa trên gấm, thấy thế nào cũng rất đẹp.
“Nhất định sẽ bán rất tốt! Cô nương trong nhà dùng quạt tròn là thích hợp nhất.” Trương chưởng quầy cầm lấy một cây quạt thử, “Ừ, rất mát mẻ! Tiểu đông gia, không dối gạt cô,từ sau khi cô nói muốn làm quạt tròn, thì ta liền đi tới những chỗ bán quạt ở huyện thành, phủ thành xem qua rồi, tay nghề làm quạt của những người đó tuyệt đối kém xa so với cô làm!”
Thịnh Kinh có rất nhiều thứ tốt, quạt tròn có hay không, tất nhiên có!
Trương chưởng quầy nói cũng không phải là giả, nhìn con bướm và chuồn chuồn này đi, sống động như thật vậy, cô nương nào mà không thích chứ.
Trương chưởng quầy đặt cây quạt xuống, rồi chà xát tay, “Không biết quạt lụa có hình dáng ra sao, tiểu đông gia mau cho ta mở mang tầm mắt đi.”
Cố Tiêu đem quạt lụa lấy ra, mấy cây quạt này quý như vàng vậy, Cố Tiêu còn đặc biệt làm mấy cái hộp gỗ.
Quạt lụa tròn cầm lên cảm giác có chút nặng tay, khi dệt lụa thì sợi dọc và sợi ngang sẽ xen kẽ với nhau, cho nên sự thay đổi màu sắc và hoa văn giống như có một đường d.a.o cắt qua vậy.
Trương chưởng quầy cẩn thận sờ sờ, “Cái này……”
Hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ ra từ ngữ nào để hình dung về hai cây quạt này.
“Cái này chắc chắc đáng giá, có thể bán được rất nhiều tiền!” Trương chưởng quầy là một người nam nhân, mà còn muốn mua cây quạt này về đưa cho thê nữ, càng miễn bàn những người khác sẽ thế nào.
Cố Tiêu từ trước đến nay không quan tâm đồ sẽ bán được bao nhiêu tiền, giống như quạt xếp ô giấy dầu vậy, định giá cả đều là Trương chưởng quầy làm chủ. Cô cũng không biết ở Thịnh Kinh thành có quạt lụa hay không, nếu là có, giá cả chắc chắn cũng không rẻ.
Cố Tiêu hỏi: “Chưởng quầy, hai cây quạt này ông định bán bao nhiêu tiền?”
Trương chưởng quầy có biết giá thị trường một chút, hắn đưa ra một con số, “Một trăm lượng bạc? Mấy cái còn lại có thể bán rẻ một chút……”
“Ta cảm thấy có thể nâng giá lên một chút, ô giấy dầu thì hai mươi lượng cũng sẽ có người mua.” Cố Tiêu một tháng mới làm được hai cây quạt, cơ bản không đụng đến chuyện khác, “Ta sau này có làm nữa hay không cũng không biết.”
Trương chưởng quầy: “…… Không làm nữa?”
Cố Tiêu nói: “Mới bắt đầu thì ô giấy dầu rất dễ bán kiếm được tiền, ta bây giờ không phải là đang làm quạt hay sao.”
Trương chưởng quầy nghĩ kỹ thuật dệt thêu này không làm chẳng phải là đáng tiếc sao, cũng thật đúng như vậy, làm quạt xong thì làm ô giấy dầu, bây giờ làm quạt tròn, sau này cũng không biết sẽ làm cái gì nữa.
Có thể công phu sư tử ngoạm một lần đi.
“Như vậy thì, cứ đem quạt bày ở đó đi, sẽ tự có người tới hỏi. Cửa hàng nào mà không có trấn điếm chi bảo chứ, cho dù bọn họ tới hỏi quạt cũng sẽ không bán, thời gian dài thì giá tiền sẽ cao lên thôi.”
Không phải là không bán, mà là ai ra giá cao thì có được.
Cố Tiêu rất là nể phục, không hổ là người làm ăn, am hiểu sâu cách làm ăn buôn bán.
Trương chưởng quầy kết toán sổ sách của vài ngày trước đó, ô bán được không ít, phần chia cho Cố Tiêu có 84 lượng.
Chẳng qua là làm buôn bán phải mua sắm đủ thứ đồ, phải để lại hơn một nửa để làm vốn xoay vòng, nên chỉ đưa cho Cố Tiêu hai mươi lượng bạc.
Trương chưởng quầy đưa sổ sách cho Cố Tiêu xem qua, không có vấn đề gì, trước khi đi, Trương chưởng quầy hỏi Cố Tiêu, “Lần tới sẽ làm cái gì, khi nào thì có thể làm xong?”