Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 55
Cập nhật lúc: 2025-04-09 14:58:15
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương chưởng quầy cũng không biết là có chuyện gì, dù sao chính là rất mong chờ, mong chờ đồ Cố Tiêu làm ra, nếu có thể nhìn Cố Tiêu làm thì càng tốt, hắn cảm thấy mình có thể xem cả một ngày.
Cố Tiêu nói: “Đèn kéo quân.”
Đèn kéo quân còn được gọi là tiên âm đuốc, khí nóng từ ngọn nến đang bốc cháy sẽ làm cho đèn quay, mà bên trong có giấy cắt, khi thắp nến,thì hình ảnh ở bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn.
Trước đây giấy cắt ra đều là võ tướng cưỡi ngựa, hình chiếu ngươi truy ta đuổi, nên mới có tên như vậy.
Bây giờ giấy cắt dán không chỉ có mỗi cưỡi ngựa rồi.
Trương chưởng quầy nói: “Vậy ta đây sẽ chờ tiểu đông gia làm đèn kéo quân! Nếu như cần thứ gì,thì có thể trực tiếp lấy từ hiệu sách.”
Cố Tiêu cũng không khách khí, cầm lấy một ít giấy dai và thuốc màu, những thứ còn lại thì không lấy gì.
Ra khỏi hiệu sách, Cố Tiêu đi đến sạp thịt một chuyến, bây giờ trời nóng, thịt không giữ được, Thẩm gia đều là làm trứng kho thịt kho trước một ngày, để ngày hôm sau mang đi bán, bán hết thì về nhà, bán không hết thì để người trong nhà ăn.
Cố Tiêu mua hai cân thịt nạc và hai cái giò heo, muốn ngày mai sẽ nấu canh thịt viên, giò heo là mua cho Lý thị, bây giờ đã là cuối tháng sáu, Lý thị chắc là cũng sắp sinh rồi.
Trời nóng, Cố Tiêu về đến nhà đã ra mồ hôi nhễ nhại, cô đặt đồ đạc xuống, rồi kêu đại oa, nhị oa cùng nhau đi đầu thôn lấy gà con.
Đầu xuân gà con mười lăm văn tiền một con, mấy con này là Cố Tiêu mua từ thôn bên cạnh, tổng cộng có mười sáu con, mấy con mà lớn hơn lòng bàn tay một chút, thì một con phải mười tám văn tiền.
Gà con lông xù xù, nhưng mà cuối tháng sáu trời nóng,sau tháng chín tháng mười sẽ càng ngày càng lạnh, để gà đẻ trứng có lẽ phải chờ tới đầu xuân năm sau.
Đại oa,nhị oa mỗi người xách theo một cái rổ,vừa về đến nhà, thì Thẩm Đại Lang đã bận rộn lên, phải đi làm ổ cho gà con.
Trần thị nhỏ giọng nói: “Nương đang ở trong phòng đấy.”
Cố Tiêu gật đầu: “Muội đi nói với nương một tiếng.”
Chu thị đang ngồi ở trên giường đất may đồ, bà đang mặc bộ quần áo màu xanh lá kia, thường ngày luôn mặc rất cẩn thận còn giặt thường xuyên, nên nhìn giống như mới vậy.
Cố Tiêu khụ một tiếng: “Nương, con đã trở về.”
Chu thị ngẩng đầu nhìn Cố Tiêu, “Trời nắng nóng như vậy mà một hai phải đi ra ngoài, nói cũng không chịu nghe.”
“Con có mua hai cân thịt và hai cái giò heo, thịt nạc thì nấu canh thịt viên, giò heo thì để cho nhị tẩu ăn đi.” Cố Tiêu ngồi ở bên cạnh Chu thị, “Nhị tẩu sắp sinh rồi.”
Chu thị gật đầu, “Đã gần chín tháng rồi, phải đi mời bà đỡ trước.”
Cố Tiêu nói: “Sinh hài tử giống như đi một chuyến đến quỷ môn quan vậy, nên phải bồi bổ thật tốt cho nhị tẩu.”
Chu thị không lên tiếng, trong nhà đã kiếm được tiền,nhưng cũng không thể tiêu lung tung được, trước kia Trần thị mang thai, Lý thị hoài thai đứa đầu, không phải đều là như vậy sao, hơn nữa , trước kia lúc bà sinh ba đứa con thì có cái gì chứ.
Có nhiều con dâu, thì mọi chuyện đều phải xử lý công bằng.
“Bây giờ đồ ăn trong nhà còn không tốt, còn muốn bồi bổ cái gì.” Chu thị lại nói: “Trong nhà lại không có việc gì, nó sinh con gì cũng không cần làm. Bây giờ nấu cơm là con, rửa chén là nhà lão đại, nhà ai có con dâu tốt số như vậy sao.”
Cố Tiêu: “Đó là bởi vì nhà chúng ta có một người mẹ chồng tốt, giống như mẹ ruột vậy.”
Chu thị nhất thời không nhịn được nói, “Ta cái lão bà tử thì có thể tốt bao nhiêu chứ…… Ít nói mấy chuyện không cần thiết này đi.”
Cố Tiêu đôi mắt cong cong, “Con nói đều là lời nói thậy, nương, con nghĩ đi nghĩ lại, sau khi nhị tẩu sinh con, thì thời gian sau đó cũng không thể làm được việc nặng, nhưng mà mấy chuyện đơn giản như cho gà ăn này, vẫn là có thể làm được.”
Chu thị hừ một tiếng, “Trong nhà tổng cộng chỉ có năm con gà, còn cần dùng đến tám người cho ăn sao? Ta trông cậy vào nó làm gì, ít khóc sướt mướt thì ta liền a di đà phật rồi.”
“Bây giờ có năm con gà, nhưng nói không chừng sau này gà sẽ nhiều hơn nha.” Cố Tiêu cười với Chu thị, “Người nói có phải hay không.”
Chu thị gật đầu, lại cảm thấy không đúng lắm, bà bỏ công việc trên tay xuống, cau mày nói: “Con không phải là mua gà con rồi chứ, ta nói trước cho con biết, bây giờ nuôi gà không đẻ trứng, chỉ ăn phí lương thực, cũng không thể cái gì cũng mua về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-55.html.]
Cố Tiêu cúi đầu, “Nhưng mà đã mua rồi nha, con cũng không biết gà sẽ không đẻ trứng a, nương, vậy cũng không thể ném đi chứ.”
“……”
Chu thị thầm nghĩ, cũng may chuyện này là do Cố Tiêu làm ra, nếu là người khác, thì cứ chuẩn bị ăn mắng đi.
Chu thị: “Đó đều là tốn tiền mua về, còn có thể ném đi sao! Con đúng là không biết cách sống mà!”
Cố Tiêu vuốt n.g.ự.c cho Chu thị, “Nuôi một thời gian đến tết thì có thể hầm thịt ăn nha, có thể bồi bổ thân thể cho Tam ca!”
Chu thị không vui, “Đó là giữ lại để đẻ trứng, nuôi nửa năm mới có bao lớn chứ, liền g.i.ế.c lấy thịt rồi sao?”
Cố Tiêu nói: “Vậy thì làm thịt hai con gà đang nuôi trong nhà đi.”
“Con chỉ nghĩ đến ăn thịt, gà trong nhà mới vừa đẻ được năm trứng!” Chu thị tức không chịu được, cố tình cũng không tức giận được với Cố Tiêu.
Cố Tiêu lôi kéo cánh tay Chu thị, “Vậy thì ăn tết xong lại mua thêm mấy con gà từ bên ngoài về, không phải là được rồi sao.”
Chu thị lông mày nhíu lại, “Còn muốn mua!”
“Không mua không mua nữa, vật thì tết đến chúng ta cái gì cũng không mua, chỉ ăn màn thầu cải trắng, nhà người khác ăn thịt chúng ta ngửi mùi……” Cố Tiêu vừa nói, vừa nhìn sắc mặt Chu thị.
Chu thị càng nghe càng thấy khó chịu, trước đây trong nhà ăn tết còn có thịt ăn đấy, làm gì đến nỗi phải ngửi mùi thịt của nhà người khác chứ, Cố Tiêu chính là cố ý nói như vậy, để làm cho bà mềm lòng mà.
Bà rút tay ra, nghiêm mặt nói: “Được rồi, còn thiếu một miếng thịt này của con sao, năm nay ăn tết thì ăn nhiều thịt chút…… Gà mua thì cũng đã mua rồi, ăn tết thì làm thịt một con gà trống, thịt mềm hơn.”
“Nương, người không tức giận nữa sao!” Cố Tiêu nói: “Con đã biết người là tốt nhất mà, đến lúc đó toàn bộ đùi gà sẽ cho người ăn.”
Chu thị đồng ý nhanh như vậy, còn không phải là bởi vì Cố Tiêu luôn nghĩ cho bà, luôn đặt bà lên trước Tam Lang hay sao.
“Ta đi xem một chút, con rốt cuộc là mua mấy con gà, cũng không thể quá nhiều, trong nhà nuôi không nổi, gạo kê cũng không còn nhiều lắm……” Chu thị từ trên giường đất bước xuống, đi ra ngoài sân xem xét.
Thẩm Đại Lang làm một cái ổ nhỏ ở bên cạnh chuồng gà, một bầy gà con màu vàng ríu rít mà kêu, một bàn tay đếm không xuể.
Chu thị đã đồng ý chuyện nuôi gà cũng không thể nào lật lọng, bà xách mấy con gà lên nhìn một lần, có mười ba con gà mái, ba con gà trống.
Gà con còn phải ăn gạo kê một đoạn thời gian nữa, Chu thị nói: “Con tự cho chúng nó ăn đi, ta lười phải hầu hạ chúng nó.”
Cố Tiêu ai một tiếng, “Chỉ là chút chuyện nhỏ sao dám để nương nhọc lòng chứ, nương yên tâm đi, cố gắng để chúng nó trước năm mới sẽ đẻ trứng.”
Chu thị cảm thấy Cố Tiêu đang nói lời mê sảng, bây giờ gà con làm sao có thể đẻ trứng chứ, còn không bằng để mùa xuân năm sau ôm một lứa về.
“Cố gắng nuôi cho tốt, trời mưa gà con rất dễ chết, ban ngày và buổi tối đều phải canh chừng, kẻo chồn lại chạy tới đây cắn mất gà con.” Chu thị lại nhìn đàn gà con một lần nữa, lúc này mới trở về phòng.
Trần thị vỗ ngực: “Cái này mà để ta đi nói, nương chắc chắn sẽ mắng c.h.ế.t ta.”
Cố Tiêu mỉm cười, cô cũng không biết nên cho gà ăn thế nào, nên đành phải để Trần thị các cô tới làm, Trần thị vui vẻ nhận việc này, rốt cuộc thì trong nhà cũng có thêm chút đồ vật rồi.
Từ khi nàng ta gả vào đây, bao nhiêu năm nay gia đình vẫn luôn có bộ dáng như vậy, mười mấy mẫu đất, một cái vườn rau, năm sáu con gà, cũng là do năm nay đi ra ngoài bán bánh cuốn, nên trên bàn cơm mới thường xuyên thấy được thịt.
Trần thị nói: “Sáng và tối tẩu sẽ cho chúng ăn, trưa thì để nhị nha cho.”
Chỉ có điều, gà là bảo bối của Chu thị, sáng sớm ngày hôm sau, Cố Tiêu đã thấy Chu thị ở bên cạnh chuồng gà cho gà ăn, cho năm con gà mái ăn xong, bà cũng cho mười sáu con gà con ăn luôn .
Bị Cố Tiêu nhìn thấy, mắt Chu thị cũng không chớp lấy một cái, “Năm con là cho ăn, 21 con cũng là cho ăn, đỡ phiền phức.”
Cố Tiêu nói: “Vậy thì đa tạ nương, người đã giúp chúng con không ít chuyện đấy.”
Chu thị bĩu môi, “Nên làm gì thì đi làm đi, đừng có lảng vảng ở trước mặt ta.”