Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-04-09 14:58:19
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiêu ra một thân mồ hôi lạnh, “Muội muốn uống nước ấm……”

Thẩm Hi Hòa nói: “Ta sẽ đi nấu ngay, muội chờ một lát.”

Thẩm Hi Hòa vẫn nhớ rõ phải nấu trà gừng đường đỏ, hắn bỏ đường đỏ và gừng băm nhuyễn vào trong nồi, sau đó liền về phòng xem Cố Tiêu.

Cố Tiêu mới vừa xuống giường thay quần áo, cũng may cô mua được nhiều vải bông, cô ôm bụng, lại thay đổi tư thế khác.

Bụng đau lên từng cơn từng cơn, lúc đau thì chỉ hận không thể đ.â.m đầu vào tường, lúc không đau thì lại eo đau chân mỏi, không còn chút sức lực nào.

Cố Tiêu hít sâu một hơi, chắc là do ban ngày uống nước lạnh, nên bây giờ mới có thể đau như vậy.

Thẩm Hi Hòa đẩy cửa bước vào, sờ sờ trán Cố Tiêu lại sờ sờ tay cô, “Vẫn còn đau lắm sao, sao tay lại lạnh như vậy?”

Giọng Cố Tiêu rất nhỏ, “Đau……”

“Nước đợi thêm một lát là được rồi, uống xong sẽ không đau nữa.” Thẩm Hi Hòa đắp chăn mỏng lên người Cố Tiêu, “Đắp thêm chăn để người ra mồ hôi.”

Cơn đau ập đến, Cố Tiêu không thốt ra được lời nào, Thẩm Hi Hòa ngồi ở mép giường, vỗ bả vai Cố Tiêu, “Ta đi xem nước đã nấu xong chưa.”

Chỉ có hơn một chén nước nên sôi rất nhanh, trà gừng đường đỏ nấu xong có vị gừng rất nồng, Cố Tiêu đã uống qua, nên biết uống xong sẽ không đau nữa, ráng chịu đựng sự khó chịu uống hết một chén.

Nước gừng vừa cay vừa có chút ngọt, nếu biết là sắp tới nguyệt sự, thì cô tuyệt đối sẽ không chạm vào nước giếng, Cố Tiêu nói: “Muội không sao rồi, huynh đi ngủ đi.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Ta còn chưa buồn ngủ, ta bồi muội.”

Thẩm Hi Hòa ngồi ở mép giường, “Muội ngủ đi.”

Cố Tiêu không ngủ được,nước gừng trị cảm, nhưng không phải là linh đan diệu dược, có thể thuốc đến bệnh trừ, “Ngày mai huynh còn phải đi thư viện nữa, muội thật sự không sao rồi, huynh đi ngủ đi.”

“Vẫn còn đau sao?” Thẩm Hi Hòa nhíu mày, hắn thấy mặt Cố Tiêu không còn chút máu, đang mùa hè mà tay lại lạnh như băng.

Cố Tiêu mím môi rồi lắc đầu.

Thẩm Hi Hòa hỏi: “Xoa một chút có thể đỡ hơn không?”

Lời này vừa nói xong, Cố Tiêu trừng lớn hai mắt, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, “…… Huynh nói cái gì?”

Thẩm Hi Hòa do dự một chút, tay cách một lớp chăn đặt ở trên bụng của Cố Tiêu, “Xoa một chút có lẽ sẽ đỡ hơn.”

Mùa hè chăn mỏng, chỉ có một lớp bông, một tay Thẩm Hi Hòa chống xuống giường, một tay xoa bụng cho Cố Tiêu.

Cũng không biết là do tác dụng của chén nước gừng kia, hay là do Thẩm Hi Hòa, mà Cố Tiêu cảm thấy hình như không còn đau như vậy nữa.

“Có khá hơn chút nào chưa?”

Cố Tiêu cắn môi dưới, “Hình như đã đỡ hơn rồi, không còn đau nữa.”

Thẩm Hi Hòa nhẹ cười, “Vậy là tốt rồi.”

Cố Tiêu nghĩ cô cũng có thể tự xoa được, Thẩm Hi Hòa không phải nói đợi cô ngủ rồi sẽ đi sao,vậy thì cô để cho Thẩm Hi Hòa tưởng rằng cô đã ngủ là được rồi.

Cố Tiêu nhắm mắt lại, cố gắng hô hấp đều đều, bụng không đau như vậy nữa, thì cũng không còn khó chịu nữa.

Một lúc sau, cô cảm giác động tác của Thẩm Hi Hòa dừng lại, trong lòng Cố Tiêu thở phào nhẹ nhõm, bây giờ thì được rồi, Thẩm Hi Hòa phải đi rồi.

Ai mà ngờ, Thẩm Hi Hòa chỉ là thay đổi phương hướng, rồi lại tiếp tục xoa bụng cho cô.

Cố Tiêu ngày mai không có việc gì làm,có thể ở trên giường nằm một ngày cũng được, nhưng Thẩm Hi Hòa sáng sớm đã phải đi thư viện rồi, còn phải đi học nữa, trong đầu Cố Tiêu toàn là nghĩ mấy thứ này, đột nhiên, cô cảm giác được Thẩm Hi Hòa nắm lấy tay cô……

Tay của Thẩm Hi Hòa rất nóng, rất ấm áp, so với tay cô thì ấm hơn nhiều……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-57.html.]

Cũng may là Thẩm Hi Hòa cũng nghĩ như vậy, hắn nắm tay Cố Tiêu, cũng không có buông ra.

Bấc đèn dầu trên bàn khẽ đung đưa, Thẩm Hi Hòa cúi đầu nhìn Cố Tiêu, hình như đã ngủ rồi.

Cũng không biết sao lại thế này, tay lại lạnh như vậy, hắn cũng chỉ biết có hai lần, nếu như tháng nào cũng như thế này, thật đúng là chịu tội mà.

Thẩm Hi Hòa muốn đi y quán hỏi một chút, có nên uống một chút thuốc bổ hay không, thuốc tuy rằng uống vào rất đắng, nhưng uống xong thì sau này sẽ không đau nữa.

Cố Tiêu chắc là sẽ không thích uống, nếu như nhà ở huyện thành,thì hắn có thể về nhà mỗi ngày, nhìn chằm chằm Cố Tiêu uống thuốc, sau đó sẽ mua mứt hoa quả cho cô ăn.

“Tiểu Tiểu……” Thẩm Hi Hòa nhẹ giọng kêu một tiếng, “Còn khó chịu không?”

Cố Tiêu không đau nữa, Thẩm Hi Hòa thật là tốt, cô khá hơn nhiều so với lúc đầu rồi, nhưng cô đang giả bộ ngủ, nên không thể nói chuyện được.

Cố Tiêu không trả lời, Thẩm Hi Hòa liền nghĩ rằng cô thật sự ngủ rồi.

Không đau nữa thì tốt, thấy Cố Tiêu đau như vậy, trong lòng hắn cũng rất khó chịu, rất muốn đau thay cho cô.

Thẩm Hi Hòa thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Nếu có thể đau thay muội thì tốt rồi. Tiểu Tiểu…… Muội vì sao lại đem túi tiền nhét ở dưới tràng kỷ chứ, nếu như muội không cần, thì ta liền cầm đi mua thuốc vậy.”

Đã hai lần rồi, mà đau đến nỗi không nói nên lời, hẳn là phải đi y quán xem một chút, mua chút thuốc bổ về, thuốc tuy đắng, nhưng uống vào thì không đau nữa, hơn nữa, hắn cũng sẽ mua mứt hoa quả đem về.

“Muội đến nước gừng cũng không muốn uống, vậy thì càng không muốn uống thuốc rồi, nhưng mà thuốc đắng dã tật.”

Thẩm Hi Hòa nhỏ giọng nói, “Vậy thì ta đây sẽ nhìn muội uống, dù sao thì muội cũng không cần tiền trong túi tiền…… Muội sau này cũng đừng khách khí với ta như vậy, ta nói cưới muội thì nhất định sẽ cưới muội, chúng ta là hôn phu hôn thê của nhau, muội khách khí làm cái gì.”

Thẩm Hi Hòa nghĩ thầm, may mà Cố Tiêu đã ngủ rồi, nếu như nghe thấy được nhất định muốn đánh hắn.

Hắn xuống giường thổi đèn, Thẩm Hi Hòa không yên tâm lắm, liền nằm ở mép giường xoa bụng cho Cố Tiêu.

Cố Tiêu không dám cử động, cô nghe thấy những lời của Thẩm Hi Hòa sớm đã quên bụng còn đau rồi.

Thẩm Hi Hòa nói chuyện này để làm gì, cái gì mà không cần khách khí với hắn, cái gì mà lấy tiền đi mua thuốc, cô đang tốt đẹp, uống thuốc làm gì chứ.

Hơn nữa cái gì mà sau này sẽ cưới cô, bọn họ vì sao lại thành hôn phu hôn thê rồi, Thẩm Hi Hòa rốt cuộc bị sao vậy.

Đầu óc Cố Tiêu rối bời, giống như có mười mấy sợi chỉ đang quấn vào nhau, tìm không thấy đầu sợi vậy.

Cô thậm chí còn muốn mở mắt ra, đi hỏi Thẩm Hi Hòa xem, rốt cuộc là có ý gì chứ.

Cố Tiêu khẽ nhúc nhích, người bên cạnh hô hấp đều đều, tay vẫn còn đặt ở trên bụng cô, chắc là đã ngủ say rồi.

Cô trở mình, quay mặt vào tường, không biết suy nghĩ trong bao lâu, đầu óc mê mê tỉnh tỉnh, sau đó thì từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay thật không dễ dàng, Thẩm Hi Hòa nằm ở mép giường ngủ hơn hai canh giờ, Cố Tiêu thì gắt gao dựa vào tường, một chiếc giường rộng bốn thước mà chính giữa còn có thể nhét thêm một người vào.

Buổi sáng khi tỉnh dậy, cả người Thẩm Hi Hòa cực kỳ cứng ngắc.

Hắn dùng mu bàn tay thăm dò trán của Cố Tiêu, thấy không còn lạnh như vậy nữa thì mới yên tâm, nhẹ chân nhẹ tay thu dọn đồ đạc, lại cầm túi tiền để ở dưới tràng kỷ lên, sau đó từ tây phòng đi ra ngoài.

Cố Tiêu không muốn tiêu vậy thì mua thuốc đi, đem cơ thể điều dưỡng thật tốt, thì sau này mới không đau nữa.

Nhiêu đây tiền đem đi mua thuốc chắc là có thể uống được rất lâu.

————

Tối qua Cố Tiêu ngủ muộn,nên hôm nay cũng dậy muộn hơn, bụng cô cũng không khó chịu như vậy nữa.

Bên ngoài ánh mặt trời chói mắt, cô nhắm mắt lại một lúc, mơ hồ nhớ lại tối hôm qua Thẩm Hi Hòa xoa bụng cho cô đến nửa đêm, còn nói rất nhiều lời.

Đầu cô nặng trĩu, thu thập xong thì từ tây phòng đi ra ngoài, Chu thị thấy cô ra, nói: “Cháo vẫn giữ ấm ở trong nồi, đem hâm nóng lại đi. Mấy ngày nay đừng chạm vào nước lạnh,muốn uống nước ấm thì đun nước lên mà uống.”

Loading...