Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-04-09 14:58:23
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiêu nghĩ, “Bán cho học sinh nên phải đơn giản và thuận tiện nhất, không thì bán bánh bao đi, bánh bao có thể hấp trong lồng hấp, chuẩn bị tốt nhân bánh và nhào bột xong, rồi sau đó đi tới trước cửa thư viện gói là được.”

Trần thị ngốc lăng, “Lồng hấp?”

Cố Tiêu giải thích nói: “Gần giống với cái đỉnh màn tre ở trong nhà vậy, có thể để cho đại ca làm.”

Trần thị đồng ý ngay lập tức, “Vậy thì bán bánh bao đi!”

“Nếu nhị tẩu muốn nhẹ nhàng một chút,thì có thể bán nước canh nha.” Cố Tiêu nói: “Canh xương hầm, nước đậu xanh, còn có nước mật ong long nhãn hoa quế. Nấu xong trước một đêm, ngày hôm sau thì đem đi bán.”

Bây giờ Cố Tiêu đi theo Trương chưởng quầy, nên cũng học được không ít, “Nước canh có thể phân ra hai loại :loại thu tiền và loại không thu tiền, canh xương hầm nấu một nồi cũng không tốn mấy đồng tiền, canh đậu xanh và nước long nhãn hoa quế thì thu một văn tiền là được rồi. Càng nhiều người đến mua, thì chúng ta không phải kiếm được nhiều hơn sao.”

Lý thị cẩn thận suy nghĩ, đúng là đạo lý này, “Vậy thì tối hôm nay nấu canh đi.”

Chuyện cứ quyết định như vậy, lồng hấp to bằng miệng nồi, cho nước vào nồi đun sôi, hơi nước bốc lên một chút, là có thể hấp bánh bao được rồi.

Các dải tre được chồng lên nhau để làm phần đáy, những miếng tre dày thì dùng làm cạnh, phần đáy và cạnh có thể hợp lại, sau đó xếp chồng lên nhau mà không tốn diện tích.

Canh có thể đặt ở trong thùng gỗ, cho nên Thẩm Nhị Lang ngày hôm sau đã bắt đầu bán rồi, Trần thị thì phải đợi nồi sắt và lồng hấp, ước chừng đợi ba ngày nữa mới được, ba ngày này nàng ta cũng không nhàn rỗi, đi theo Cố Tiêu cùng học làm bánh bao hấp.

Đầu tiên bột phải được ủ tốt, trong nhà phải có bột nở, tiếp theo là nhân phải ngon, lần đầu tiên bán, nên làm hai loại nhân là nhân sốt thịt và nhân trứng dưa chuột.

Việc còn lại là phải gói sao cho đẹp mắt, mặc dù bánh bao đẹp hay xấu thì cũng là mùi vị đó, nhưng dù sao cũng phải nhìn thuận mắt thì mới có người mua được chứ.

Trong lòng Trần thị có chút thấp thỏm ,Thẩm Nhị Lang bán bánh cuốn tặng canh xương hầm, việc buôn bán mắt thường có thể thấy được tốt lên rất nhiều, canh xương hầm cũng không tốn mấy đồng tiền, trước kia một ngày kiếm được sáu bảy chục văn, bây giờ thì một ngày có thể kiếm được cả một trăm văn rồi.

Làm ăn buôn bán có lời thì cũng có lỗ, mấy người kia học theo Trần thị đi bán bánh cuốn cũng không kiếm được bao nhiêu, lỡ như bánh bao không bán được, thì chẳng phải là lỗ sạch vốn hay sao.

Vậy thì phải bán bánh cuốn một tháng mới có thể đem tiền vốn kiếm trở về.

Trần thị một khi lo lắng liền không tránh được thở ngắn than dài, buổi tối lăn qua lộn lại cũng không tài nào ngủ được, nàng chọc chọc Thẩm Đại Lang, “Huynh nói bánh bao có bán được hay không?”

Thẩm Đại Lang làm sao biết được, “Ta không biết.”

“Vậy huynh cứ nói bán được không phải là được rồi sao!” Trần thị lại trở mình, “Nhất định sẽ bán được, lồng hấp dùng rất tốt, bánh bao hấp ra vừa to vừa tròn, vừa thơm vừa ngon, buổi tối huynh ăn ba cái bánh bao lớn còn nói không biết.”

Thẩm Đại Lang hàm hồ nói: “Bán được.”

Trần thị một khi nói chuyện với hắn liền bực mình, “Sau này Tiểu Tiểu lại nhờ huynh làm gì thì cũng không được lấy tiền đâu đấy, lồng hấp này nếu mua ở bên ngoài,thì một lượng bạc chưa chắc đã mua được đâu.”

Thẩm Đại Lang: “Nửa lượng bạc kia không phải là muội lấy sao.”

Trần thị: “…… Huynh ngủ của huynh đi.”

Thẩm Đại Lang thật sự đi ngủ, Trần thị đợi một lúc, bên cạnh liền truyền đến tiếng ngáy, nàng càng ngủ không được, “Ngốc c.h.ế.t đi được!”

————

Tây phòng, Cố Tiêu đang ngâm chân bằng nước ngải cứu.

Nước trong thùng gỗ có màu sẫm, mùi vị cũng rất lạ, nhưng mà cô đã ngâm được hai ngày nay rồi.

Ban đầu cô không muốn ngâm, bởi vì ngâm chính là ngâm nửa canh giờ, rất lãng phí thời gian.

Nhưng mà ngâm xong thì thấy rất thoải mái, cô rất hay ra mồ hôi lạnh, trời nóng nhưng tay chân thì lạnh ngắt, nhưng không cảm thấy mình là người mỏng manh yếu đuối gì, tám phần là trên người có bệnh rồi.

Ngâm chân cũng khá tốt, Cố Tiêu lại thêm chút nước ấm vào thùng gỗ.

Cô đã nghĩ tới cảnh tượng nguyệt sự lần sau bụng sẽ không còn đau, eo không đau chân không mỏi nữa rồi, không còn phải nằm trên giường một ngày, giống như bị một cây búa đóng đinh ở trên giường nữa.

Cố Tiêu thoải mái mà ngoắc ngoắc ngón chân, túi ngải cứu của Thẩm Hi Hòa chắc là đi y quán mua rồi, một đại nam nhân như hắn, làm sao nói với đại phu chứ, cũng không sợ xấu hổ sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-59.html.]

Cố Tiêu vỗ mặt, sau đó đổi một chậu nước sạch để rửa chân.

Cô khắc chữ dưới ngọn đèn một lúc, ánh đèn mờ nhạt, tay đang cầm d.a.o khắc của Cố Tiêu dừng lại, ngày mốt Thẩm Hi Hòa sẽ trở về.

Ngày mai cô phải đi huyện thành một chuyến, tìm thợ rèn làm một bộ d.a.o khắc mới được, con d.a.o này tuy rằng sắc bén, có thể chạm khắc những mảnh lớn, nhưng những mảnh nhỏ lại không được tinh xảo cho lắm.

Sau khi đi đến cửa hàng rèn ,thì phải đi hiệu sách để đưa đèn kéo quân, Trần thị muốn bán bánh bao, nên cũng phải qua đó xem thử.

Cố Tiêu lấy đèn kéo quân từ trong hộp gỗ ra, trụ đèn được làm bằng một mảnh gỗ lê nhỏ, cao một tấc, hình lục giác, mặt trên chạm khắc hình cá đang bơi trong nước.

Những con cá chép màu gỗ bơi trong làn nước lấp lánh, bởi vì đã phủ bột giấy lên, cho nên nhìn càng linh động hơn.

Phía trên trụ đèn có chỗ cắm nến, hướng lên trên một chút là trục đèn, mặt trên có những đường vân mây tinh xảo, đẹp nhất phải kể tới là chụp đèn, sa ảnh yểu điệu, là lụa hoa do Cố Tiêu dệt ra, mặt trên dệt những đám mây mỏng và vầng trăng sáng.

Giá đèn hình lục giác kéo dài lên trên tạo thành hình giọt nước, với các tua màu lục lam được treo trên đó.

Cho dù chưa bỏ ngọn nến vào, thì nhìn cũng rất đẹp.

Các bộ phận đều có thể tách rời ra, thuận tiện cho việc đặt nến vào, Cố Tiêu cầm một mẩu nến nhỏ, đốt lên rồi đặt nó vào trong, sau đó thì đặt chụp đèn lên.

Trong khoảnh khắc, bóng của giấy dán phản chiếu trên vách đèn, một vài đám mây vàng mỏng, còn có một vầng trăng tròn, khi đèn chậm rãi chuyển động, là có thể nhìn thấy Thường Nga trộm dược, Thường Nga bôn nguyệt, cung quảng hàn, đối nguyệt không vọng, Nguyệt Cung rơi lệ, biển xanh đan thanh sáu loại cảnh sắc.

Ánh nến lung linh, chậm rãi, đèn bắt đầu chuyển động, sáu loại cảnh sắc này giống như đang cưỡi ngựa xem hoa vậy.

Sắp tới tháng bảy rồi, đem đèn kéo quân đưa đến Thịnh Kinh phải mất hơn nửa tháng, mười lăm tháng tám là Tết Trung Thu, giấy dán bên trong cũng là chiếu theo đó mà khắc ra.

Cố Tiêu rất thích nó, cô lại nhìn thêm hai cái, sau đó thì thổi tắt ngọn nến.

Sau này cô cũng phải làm một cái đèn kéo quân rồi đặt ở đầu giường mới được, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Ngày hôm sau,Cố Tiêu xách theo giỏ tre cùng với Trần thị đi lên huyện thành.

Trên xe đẩy có củi gỗ, nồi sắt, lồng hấp, còn có vài cái thùng gỗ, bên trong để bột và nhân……Một đống đồ này không hề nhẹ.

Thẩm Đại Oa không cảm thấy mệt, kiếm tiền mà, còn có thể ngồi ở trước cửa nhà chờ tiền rơi xuống hay sao.

“Nương, người đừng lo lắng, bán không được thì con sẽ ăn hết, không lỗ đâu.”

Trần thị dùng sức trừng nó một cái, “Có biết nói chuyện hay không,y chang cha của ngươi.”

Tới huyện thành, Cố Tiêu đi tiệm rèn trước,cô đem bản vẽ đưa cho chủ tiệm xem qua, “Làm một bộ d.a.o khắc như vậy tốn bao nhiêu tiền?”

Lưỡi của những con d.a.o khắc khác nhau, độ dài cũng khác nhau, tổng cộng có mười hai cây, tiểu nhị của cửa tiệm nhìn nhìn, nói “Làm ra cũng phải tốn mười lượng bạc, cô nương còn muốn làm không?”

“Làm, bao lâu thì có thể làm xong.” Đừng nói là mười lượng bạc, cho dù là hai mươi lượng thì Cố Tiêu cũng làm.

Tiểu nhị đáp: “Năm ngày sau lại đây lấy, phải đưa hai lượng bạc tiền đặt cọc trước.”

Trả tiền xong Cố Tiêu trực tiếp đi tới hiệu sách.

Mấy ngày nay chuyện mà Trương chưởng quầy thích làm nhất chính là ngồi ở trước cửa sổ nhìn xem Cố Tiêu có tới hay không.

Quạt tròn đã đưa đi Thịnh Kinh, ra roi thúc ngựa, qua một thời gian nữa là đến, bây giờ hắn đang nhớ thương đèn kéo quân.

Vì thế mà Trương chưởng quầy còn cố ý đi phủ thành nhìn xem đèn kéo quân trông như thế nào, có treo, có chân đèn, khi ngọn nến được thắp lên, thì đèn bắt đầu chuyển động, xác thật là nhìn rất đẹp.

Cũng không biết Cố Tiêu làm đèn kéo quân hình dáng ra sao, so với quạt tròn thì như thế nào.

Trương chưởng quầy đang suy nghĩ đến xuất thần, chợt nghe tiểu nhị ở ngoài cửa nói: “Chưởng quầy, tiểu đông gia lại đây.”

Trương chưởng quầy vỗ mạnh đùi, “Mau mời vào! Bưng trà, lấy điểm tâm, lanh lẹ chút cho ta……”

Loading...