Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-04-10 00:39:17
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu thị gật đầu, “Tam Lang à, nương nói với con chuyện này, cho tiền cho con con đưa cho Tiểu Tiểu cũng là điều đương nhiên, nhưng mà đừng để cho nó trực tiếp lấy ra, đại tẩu và nhị tẩu của con sẽ nghĩ thế nào chứ, còn phải để ta giấu diếm giùm……”
Thẩm Hi Hòa: “…… Dạ.”
Thẩm Hi Hòa không rõ ràng lắm tiền căn hậu quả thế nào, nhưng có thể đoán ra được một chút, Cố Tiêu căn bản không lấy tiền của hắn, tiền đó chắc là của riêng Cố Tiêu rồi.
Chu thị lại lấy ra hai lượng bạc, “Con đưa cho Tiểu Tiểu đi.”
Thẩm Hi Hòa tâm tình phức tạp mà nhận lấy tiền,rồi trở về tây phòng.
Cơm trưa là bữa đơn giản nhất trong mấy ngày nay, ngày thường còn có một dĩa gan heo xào.
Cố Tiêu đang ăn một cái màn thầu, lúc này Thẩm Hi Hòa lại nhéo nhéo tay cô.
Cố Tiêu nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Hi Hòa đang cười với cô.
Thẩm Hi Hòa cười một lát liền dời đi tầm mắt, trước đây đã nói qua rồi, hôm nay phải tổ chức sinh nhật cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu biết hôm nay là ngày mấy, nhưng lại quên mất chuyện sinh nhật, ăn xong cơm trưa, thì cô và Thẩm Hi Hòa chân trước chân sau trở về tây phòng.
Hai lượng bạc Thẩm Hi Hòa chưa đưa cho Cố Tiêu, cho dù có đưa thì cô cũng sẽ không lấy, còn liên lụy đến những chuyện khác nữa.
Cố Tiêu nói ba lượng kia là hắn đưa cho cô, thì chính là hắn đưa, dù sao Cố Tiêu nói cái gì thì chính là cái đó.
“Có phải là chưa ăn no hay không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Cố Tiêu l.i.ế.m môi, cô cũng ăn không nhiều lắm mà, cái này mà Thẩm Hi Hòa cũng nhìn ra sao? “Vẫn ổn, muội cũng ăn sắp no rồi.”
Thẩm Hi Hòa đem tay nải mang về nhà mở ra, trước tiên đưa cho Cố Tiêu một cái đùi gà nướng, “Ăn thử xem có ngon không.”
Đùi gà màu hoàng kim được bọc trong giấy dầu, cũng không biết là phết cái gì lên trên đó, mà mùi rất thơm.
Cố Tiêu hỏi: “Cho muội sao?”
“Ừ.” Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu, không tự chủ nở nụ cười, “Nhanh ăn đi.”
Cố Tiêu cúi đầu cắn một miếng, “Ăn ngon! Vậy còn huynh……”
Dù sao thì hai người cũng không phải là chưa từng chia nhau một chén cơm, Cố Tiêu đem đùi gà nướng đưa qua, “Huynh ăn một miếng đi.”
Thẩm Hi Hòa lắc đầu, “Ta không đói bụng, muội ăn đi.”
Tổng cộng chỉ có một cái đùi gà, cũng không lớn lắm, mấy miếng thì đã ăn xong rồi.
Thấy Cố Tiêu đã ăn đùi gà xong, Thẩm Hi Hòa lại lấy ra hai bao giấy dầu, “Đây là hạt dưa rang mà ta mua về, để muội ở nhà ăn.”
Bây giờ người bán đồ đều rất có tâm, hạt dưa lại rất to, rang lên mùi rất thơm.
“Có hai vị, bao này là vị ngọt.” Thẩm Hi Hòa mang về rất nhiều thứ, nhưng Cố Tiêu không nghĩ tới bên trong tất cả đều là đồ ăn.
Cố Tiêu hỏi: “Đều là cho muội sao?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Muội ở nhà ăn.”
Có ăn thì Cố Tiêu sẽ không muốn rời đi nữa, hắn nhiều mua một chút, về sau sẽ còn mua nữa.
Sau đó Thẩm Hi Hòa lại lấy ra bánh sơn tra, bánh đậu xanh, điểm tâm không nhiều lắm, một bọc nhỏ chỉ có bốn cái, ăn mấy miếng đã hết sạch.
Cố Tiêu nhìn một bàn đồ ăn, nuốt nước miếng, “Sao huynh lại mua nhiều thứ như vậy về a, cái này xài hết bao nhiêu tiền,”
Trong nhà không mua thịt nữa, Thẩm Hi Hòa liền mua đồ ăn đem về.
Thẩm Hi Hòa: “Không tốn bao nhiêu tiền, tiện tay thì mua thôi.”
Thẩm Hi Hòa muốn làm cho Cố Tiêu vui vẻ, Cố Tiêu vui vẻ, thì trong lòng hắn liền vui mừng.
“Đúng rồi, còn có cái này,muội nhìn xem có thích không?” Thẩm Hi Hòa lấy ra một cái hộp gỗ dài bốn tấc, rộng một tấc.
Mặt trên có khắc hoa văn, còn có một cái nút gỗ nhỏ, Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa một cái, mở hộp ra, bên trong là một đóa châu hoa.
Những hạt trân châu bằng hạt gạo được kết lại thành một đóa hoa, phía dưới là một chiếc kẹp tóc màu bạc, nhìn vừa đơn giản vừa đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-67.html.]
Thẩm Hi Hòa nói: “Tuy rằng muội nói nếu nói ra trước thì sẽ không có gì gọi là bất ngờ nữa…… Nhưng mà ta vẫn cảm thấy đóa châu hoa này rất đẹp.”
Thẩm Hi Hòa đã muốn tặng nó từ lâu rồi, nhưng mà vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, cho dù không phải là sinh nhật của Cố Tiêu, thì hắn cũng sẽ tặng.
Cố Tiêu nhớ ra hôm nay là sinh nhật của nguyên chủ, ngày 13 tháng 7, cô là Cố Tiêu, sau này cũng chỉ có thể là Cố Tiêu, sau này ngày 13 tháng 7 chính là sinh nhật của cô.
Cố Tiêu nói: “Những thứ này đều là quà sinh nhật sao?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Vậy muội có cảm thấy bất ngờ không?”
Cố Tiêu giật mình, “Muội……”
Bất ngờ thì đúng là rất bất ngờ, ai mà không thích được nhận quà chứ, nhưng mà cô lại ngượng ngùng nói ra mình rất bất ngờ và rất thích nha.
Cũng may Thẩm Hi Hòa cũng không chấp nhất với vấn đề này, Cố Tiêu nhận lấy rồi ăn và xài là được, cái khác thì hắn cũng không thèm để ý.
Thẩm Hi Hòa dọn dẹp đồ đạc xong, sau đó thì xếp chữ theo từng trang sách, một buổi trưa in được mấy quyển sách, tới buổi tối, trên bàn cơm của Thẩm gia là cháo trắng và dưa muối.
Cũng may trưa nay Thẩm Nhị Lang bán bánh cuốn còn thừa lại một miếng nhỏ thịt kho và mấy quả trứng gà kho, nếu không thật đúng là chỉ có dưa muối và cháo rồi.
Giữa trưa Cố Tiêu đã ăn đùi gà nướng, buổi chiều còn có hạt dưa và điểm tâm, nên buổi tối cũng không đói bụng cho lắm.
Nếu là ngày thường,chắc chắn Chu thị sẽ để cho Cố Tiêu làm bữa ăn khuya cho Thẩm Hi Hòa,mà hôm nay đến nhắc cũng không nhắc tới, nên chắc là không làm rồi.
Cố Tiêu nghĩ trong phòng còn có điểm tâm, nếu Thẩm Hi Hòa đói bụng thì ăn mấy cái đó là được rồi.
Cố Tiêu đi ngâm nước ngải cứu, Thẩm Hi Hòa không có ở trong phòng, cô ngồi ở trên giường, người thì dựa lưng vào tường, mặc dù đã ngâm nước ngải cứu nhiều lần, nhưng mà vẫn ngửi không quen cái mùi này, nguyệt sự của cô vào cuối tháng, có lẽ lần này sẽ không đau một chút nào rồi.
Cố Tiêu ngâm hơn nửa canh giờ, mà Thẩm Hi Hòa vẫn chưa về, cô đi ra ngoài đổ nước, thấy đèn trong phòng bếp vẫn còn sáng.
Trong phòng bếp có khói bốc lên, bên trong còn có bóng người, trời tối, nên Cố Tiêu không thấy rõ là ai, chờ đến gần, mới biết hóa ra là Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa kinh ngạc nói: “Xong rồi sao?”
Cố Tiêu gật đầu, ho khan hai tiếng, “Huynh đang nấu đồ ăn à, đói bụng rồi sao, để muội làm cho.”
Thẩm Hi Hòa mím môi, cầm một cái muỗng múc mì từ trong nồi ra, hắn bỏ trứng gà không đúng cách, nên lòng đỏ trứng đều chảy ra hết rồi, không giống với Cố Tiêu làm trứng chần, to mà lại tròn nữa.
“Đã chín rồi, vào phòng ăn thôi.”
Một chén mì, trên đó có một cái trứng chần không được hoàn chỉnh cho lắm, Cố Tiêu phát hiện không riêng gì trứng chần khó coi, cả mì cũng có sợi to sợi nhỏ không đồng đều.
Thẩm Hi Hòa không nói chuyện, bưng chén vào nhà, hắn lại ra ngoài một chuyến, đem mì và nước canh còn lại trong nồi múc ra một cái chén khác.
Cố Tiêu hậu tri hậu giác nhận ra, đây là Thẩm Hi Hòa đang nấu mì trường thọ cho cô sao?
Thẩm Hi Hòa cầm đũa lên, “Nhanh ăn đi.”
Cố Tiêu nhìn Thẩm Hi Hòa cả nửa ngày mà không nói được lời nào, cô ăn một miếng mì, do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Huynh dùng bột và trứng gà có nói với nương không?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Nói rồi.”
Thẩm Hi Hòa chờ Cố Tiêu vào phòng mới đi nói, hôm nay là sinh nhật, nên hắn muốn làm một chén mì trường thọ cho Cố Tiêu, còn phải dùng đến một quả trứng gà.
Làm cho Cố Tiêu ăn Chu thị tất nhiên là vui vẻ đồng ý, bà chỉ là sợ Thẩm Hi Hòa không biết làm sẽ lãng phí lương thực, cho nên bà muốn tự mình làm.
Thẩm Hi Hòa đương nhiên là không muốn rồi, hắn hỏi Chu thị phải làm như thế nào, dùng bao nhiêu bột, cắt sợi mì mỏng thế nào, nấu mì thì phải bỏ bao nhiêu nước, khi nào thì cho trứng gà vào.
Cũng may là đầu óc hắn thông minh,nên nhớ rất nhanh, trước kia cũng không ít lần hỗ trợ việc nhóm lửa trong nhà, chén mì này trừ vẻ bề ngoài không mấy nổi bật ra, thì ăn cũng khá ngon.
Cố Tiêu ăn một miếng lớn, cô cứ tưởng những món quà đó đã là toàn bộ rồi, không nghĩ tới còn có một chén mì nữa.
Thẩm Hi Hòa hắn……
Cố Tiêu nói: “Trứng gà cho huynh ăn, muội ăn mì là đủ rồi.”
Nói xong Cố Tiêu lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai gắp trứng gà qua cho Thẩm Hi Hòa, sau đó thì che chén lại, “Thật sự là đủ rồi, ban ngày muội có ăn điểm tâm, nên bây giờ không đói bụng chút nào.”
Thẩm Hi Hòa nhìn trứng gà: “Ừ.”
Cố Tiêu lại ăn thêm một miếng mì,cô nhẹ giọng nói: “Hôm nay muội rất bất ngờ.”
“Muội vui là tốt rồi.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười, máy hát xem như được mở ra, “Đúng rồi, qua một thời gian nữa nhà chúng ta chắc là sẽ dọn đến huyện thành rồi, ta đã nói với nương mỗi ngày đều sẽ về nhà ở.”