Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-04-12 10:42:06
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương chưởng quầy đưa tay nhận lấy, híp mắt nhìn một hồi lâu, “Tiểu đông gia…… cái này là hạnh đào sao?”
Hạnh đào có hình tròn, Cố Tiêu đã chạm khắc một nửa, một nửa còn lại chỉ phác một vài nét dọc theo đường nét của quả hạnh đào, đúng là có thể nhìn ra đây là hạnh đào .
Nhưng mà một quả hạnh đào chỉ lớn có như vậy thế nhưng có thể khắc ra một cây nho, trên đó còn có một vài quả nho, có những chiếc lá bị kéo căng ra, có lá thì cuộn tròn lại, còn có lá như bị gió thổi bay lên.
Trương chưởng quầy hơi há miệng, lại cầm một cái khác qua nhìn, hảo gia hỏa, cái này thì khắc hình thạch lựu, thạch lựu hơi hé mở ra, lộ ra từng hạt thạch lựu mượt mà no đủ ở bên trong.
Thứ đồ nhỏ như vậy mà có thể khắc đồ lên trên đó đã đủ mới lạ rồi, Trương chưởng quầy còn phát hiện Cố Tiêu khắc những sáu cái thạch lựu, mà sáu cái thạch lựu này hình dạng đều không giống nhau.
Cái hồ lô cuối cùng càng không cần phải nói thêm gì nữa, một tay Trương chưởng quầy cầm chặt hai cái, một tay khác thì cầm thêm một cái nữa, lẩm bẩm nói: “Nương ta cũng đã lớn tuổi rồi, cái hồ lô này rất thích hợp với bà, phu nhân ta chắc là thích thạch lựu hơn……”
Cố Tiêu mỉm cười, “Nếu Trương chưởng quầy thích thì có thể mua nó.”
Trương chưởng quầy vội vàng đem hạnh đào chạm khắc đặt lên trên bàn,
“Mua thì không cần đâu, đồ vật mà ta thích có rất nhiều.”
“Chỉ là không biết nên định giá như thế nào? Bây giờ mấy thứ đồ chạm khắc như tượng Phật Quan Âm và đồng tử có bán rất nhiều,” Trương chưởng quầy nói: “Nếu không thì là chạm khắc mấy con thú linh tinh gì đó, khắc ở trên mấy loại quả hạnh như thế này thì rất ít.”
Cho nên Cố Tiêu chạm khắc ba thứ này tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo.
Cố Tiêu chỉ là nghĩ ra chút thứ mới lạ mà thôi, những vị sư phụ trước kia có thể khắc thuyền hoa ở trên quả hạnh đào, tay nghề của cô vẫn còn kém xa lắm.
“Thạch lựu và nho có ngụ ý nhiều con nhiều phúc, hồ lô tượng trưng cho phúc lộc, không cần sợ sẽ bán không được, có thể ra giá cao một chút, hơn nữa hạnh đào không phải càng bàn càng đáng giá sao?”
Trương chưởng quầy cười hai tiếng, “Đúng là như thế……thứ mà Đa Bảo Các của chúng ta bán đều là bảo bối, thứ không đáng tiền sẽ không bán đâu.”
Tuy rằng không phải là vàng bạc châu báu gì, nhưng mà ai nói chỉ có vàng bạc châu báu mới đáng giá chứ.
Trương chưởng quầy đột nhiên nói: “Tiểu đông gia, nếu không thì mua mấy khối ngọc đi……”
Chạm ngọc Cố Tiêu thật sự là không dám chơi, “Chạm ngọc thì đành thôi vậy.”
Trương chưởng quầy đành bỏ đi cái ý nghĩ này, hắn lại hỏi: “Tiểu đông gia đã dọn đến huyện thành rồi sao?”
Cố Tiêu gật đầu một cái, Trương chưởng quầy cũng không hỏi thêm gì nữa,chuyện riêng tư của người khác, vẫn là không nên dò hỏi tới cùng thì hơn.
“Ba cái hạnh đào khắc gỗ thì tranh thủ đưa đi Thịnh Kinh, còn tường hoa kia thì phải làm như thế nào?” Mấy ngày nay Trương chưởng quầy cũng đã thử những loại hoa khác, nhưng mà đều không dễ làm bằng hoa nguyệt quý và hoa cúc.
Cố Tiêu nói: “Nếu lầu hai có chỗ trống thì làm một cái nhã gian để cho mấy vị cô nương uống trà dùng điểm tâm, tường hoa thì làm ở một bên, hoa phải cắm thật chặt vào, không để lại lá xanh, từ xa nhìn vào thấy một mảng lớn mới được. Màu sắc nên nhạt một chút, hồng nhạt, vàng nhạt, xanh lam…… đều được, sau đó chọn vài tấm lụa đẹp để trang trí.”
Trương chưởng quầy nhíu mày nói: “Màu xanh lam? Không có hoa nguyệt quý màu xanh lam nha……”
“Nhưng mà có thuốc nhuộm màu xanh lam mà.” Cố Tiêu nhỏ giọng nói.
Trương chưởng quầy bừng tỉnh đại ngộ, màu sắc của hoa đều là nhuộm ra, không cần phải lấy hoa thật, “Đó là đương nhiên, vậy cứ theo lời tiểu đông gia mà làm.”
Bàn bạc xong, Trương chưởng quầy tự mình đưa Cố Tiêu ra ngoài, hắn cũng không hỏi Cố Tiêu lần sau sẽ làm cái gì, đã biết mà còn không đoán trúng được.
Cố Tiêu ra khỏi hiệu sách thì trực tiếp về Thẩm gia, Thẩm gia cách hiệu sách cũng không xa, đi qua mấy con phố đã tới, Trần thị các cô ngừng việc buôn bán một ngày, chuyển nhà rồi thu dọn đồ đạc.
Đồ của Chu thị không nhiều lắm, bà ngồi ở trong nhà lấy dưa chuột và đậu que mang tới từ thôn Thượng Dương ra, chuẩn bị tặng một ít cho hàng xóm láng giềng.
“Bà con xa không bằng láng giềng gần, có việc thì vẫn là hàng xóm giúp đỡ nhiều hơn.” Chu thị chọn xong thì bỏ vào trong rổ, “Nếu mà phẩm hạnh không tốt, thì chúng ta sẽ không lui tới nữa, một rổ rau cũng không đáng giá bao nhiêu.”
Chu thị xách theo đậu que và mấy quả dưa chuột đã rửa sạch sẽ đi tặng cho láng giềng, bà suy nghĩ sâu xa hơn, Trần thị và Thẩm Nhị Lang mỗi ngày đều đi ra ngoài bày quán, đây là công việc buôn bán kiếm tiền, chỉ sợ sẽ có người nhìn đỏ mắt, nên qua chào hỏi một cái rồi nhân tiện tạo mối quan hệ mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-69.html.]
Mấy người phụ nhân ở đầu hẻm đang tán gẫu chuyện trong nhà, Chu thị trước tiên đưa một rổ rau qua cho vị phu nhân có da mặt trắng nõn, “Đây đều là trong nhà tự trồng, đem về ăn thử đi.”
“Vậy thì cảm ơn, đại nương mới vừa dọn tới đây sao?”
Chu thị gật đầu, “Tiểu nhi tử ở đây đọc sách, nên cả gia đình liền dọn tới đây.”
“Sau này thường lui tới tán chuyện đi, đi về phía trước mấy chục mét sẽ có một cái giếng, mọi người sống ở đây đều từ chỗ đó gánh nước về.”
Chu thị nói tiếng cảm ơn, sau đó có một người khác liếc nhìn Chu thị , “Ta đã thấy qua nhi tử của bà, ở ngay đầu hẻm bên kia bán bánh cuốn,chắc là kiếm được không ít tiền nhỉ.”
Nhìn bộ dạng người này lấm la lấm lét, toàn thân lộ ra một cỗ mùi vị ghen ghét thì Chu thị đã không thích rồi, nên bà đến cả rổ rau cũng không cho, “Là nhi tử của ta thì thế nào, bà còn muốn nghe ngóng xem kiếm được bao nhiêu tiền là sao chứ?”
“……”
Người này thấy Chu thị không phải là người dễ đối phó, nên lập tức im bặt không nói thêm gì nữa, chờ Chu thị đi rồi, bà ta liền nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, “Đồ nhà quê, bà ta cho rằng ai cũng đều nhớ thương đến tiền của bà ta sao?”
Người khác đều được tặng rau, không có một người phụ họa bà ta, đều cảm thấy Chu thị có thể qua lại thường xuyên.
Cố Tiêu thấy Chu thị đã trở lại,bèn nhận lấy rổ trong tay bà, “Nương, buổi tối ăn đậu que xào dưa chuột nha.”
Từ thôn Thượng Dương đem tới đây không ít rau xanh, đậu que dưa chuột củ cải, không có thời gian để muối nên chỉ có thể ăn, bữa trưa ăn chính là đậu đũa xào đậu que.
Chu thị: “Vậy thì ăn đậu que xào dưa chuột đi.”
Cố Tiêu ho khan một tiếng, “Chỉ ăn cái này à……”
Nếu như Thẩm Đại Oa nói như vậy, thì Chu thị nhất định sẽ tức giận, nhưng Cố Tiêu thì khác.
“Nhà chúng ta chỉ còn dư lại mấy trăm văn tiền, sau này chỗ nào cũng cần dùng đến tiền.” Chu thị vỗ vỗ tay Cố Tiêu, “Chúng ta nên tiết kiệm một chút.”
Cố Tiêu thở dài, “Nếu như con có thể kiếm nhiều tiền hơn thì tốt rồi.”
Cho dù bánh cuốn là do Cố Tiêu nghĩ ra được, chữ để in sách cũng là Cố Tiêu khắc ra, nhưng mà ở trong lòng Chu thị, Cố Tiêu tuổi còn nhỏ, vẫn là một hài tử, làm sao có thể để nó kiếm tiền chứ, “Trong nhà có đại ca và nhị ca con, còn có Tam Lang nữa,còn cần con phải phiền lòng sao?”
Cố Tiêu: “Vậy nếu như con kiếm được tiền, thì có phải là có thể mua thịt ăn rồi hay không.”
Chu thị giật mình, “Trong nhà cũng không thiếu chút tiền kia của con,nhưng mà cũng không thể ngày nào cũng ăn thịt a……”
Cố Tiêu lại lấy Thẩm Hi Hòa ra nói, “Ngày mai tướng công sẽ trở về, nương, người để tướng công trở về còn không phải là bởi vì thức ăn ở thư viện không ngon còn tắt đèn rất sớm sao. Con muốn nấu thật nhiều món ăn ngon cho tướng công, không bột đố gột nên hồ mà……”
“Ta nói không lại con……” Chu thị mở miệng nói, “Con là một cô nương gia thì biết đi đâu kiếm tiền chứ?”
Cố Tiêu nói, “Con có thể thêu khăn,còn có thể đan lồng dế mà.”
Chu thị quản không được cô, “Con chính là quá ngốc, Tam Lang cho con tiền thì con cứ giữ lại đi, làm sao mà cứ đem đi mua thịt hết chứ, cũng không nhìn xem nhà ta có mấy người.”
Cố Tiêu mới không ngốc đâu, nếu không phải là đã nếm được mùi vị của thịt, thì Trần thị các cô sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền sao?
Cái này gọi là treo củ cải ở phía trước, không, là bánh bao thịt mới đúng.
Còn chưa tới giờ ăn cơm tối, nếu như Chu thị cũng đã đồng ý rồi, Cố Tiêu liền đi ra ngoài mua thịt, không thể không nói căn nhà này chọn rất tốt, cách sạp thịt cũng rất gần.
Cố Tiêu cũng không dám mua quá nhiều, chỉ mua một cân thịt ba chỉ và bốn cái giò heo về.
Xách theo thịt về nhà, mắt Trần thị đều sáng lên, “Sao còn mua thịt về chứ, nương có biết không?”
Công là công ,tư là tư, Chu thị nói làm bánh cuốn có thể mua thịt, nhưng mà người trong nhà một miếng cũng không được ăn.
Cố Tiêu: “Nương nói nhị tẩu đang ở cữ, nên cần bồi bổ.”