Lý thị nghe thấy mà trong lòng nóng lên, vốn dĩ thấy căn phòng ở phía đông là để dành cho đại oa hai huynh đệ chúng nó cưới vợ, trong lòng cô ta còn không mấy dễ chịu, “Ta đây việc gì cũng không làm, cần gì phải bồi bổ chứ……”
“Nương nói nhị tẩu sinh tam nha đã tổn hại đến thân thể, tam nha cũng rất gầy, tẩu cứ coi như nương đang đau lòng cho cháu gái đi.”
Cố Tiêu xách theo thịt vào nhà chính, nhà chính có một phòng bếp, chính sảnh cũng có một cái, hai cái đều có thể dùng.
Lý thị hỏi: “Không đợi Tam Lang trở về mới ăn sao?”
“Sau này Tam ca sẽ về nhà ở rồi, còn rất nhiều cơ hội có thể được ăn thịt mà,” Cố Tiêu thái thịt ba chỉ thành từng lát mỏng,rồi ướp với bột một lúc, như vậy thì thịt xào ra sẽ mềm hơn.
Còn giò heo thì Cố Tiêu hầm một cái cho Lý thị, dư lại ba cái thì để cho Trần thị đem đi kho.
Nếu không phải là không có vỉ nướng,thì Cố Tiêu chắc chắn là đã đem đi nướng rồi.
Đại oa và nhị oa đã đổ đầy lu nước trong nhà, Thẩm Đại Lang dọn dẹp mấy thứ đồ bị hỏng ở góc nhà, Trần thị thì ở phòng bếp trong chính sảnh kho thịt và trứng gà để ngày mai đem đi bán, cuối cùng cũng tới giờ cơm tối, cả phòng đều là mùi thơm ngào ngạt.
Một nồi cháo lớn, một nồi đậu que xào thịt, còn có giò heo kho đã chặt thành từng miếng nhỏ, cuối cùng thì cũng có món ăn mặn và mùi vị thịt, Lý thị thì có một chén giò heo hầm, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Cơm nước xong, Chu thị buông đũa xuống nói: “Nếu đã chuyển tới đây rồi, thì chúng ta cứ yên phận mà sống. Đại oa nhị oa cũng không còn nhỏ nữa, nên giúp đỡ nương các ngươi san sẻ gánh nặng.”
Chu thị biết bày quán buôn bán cũng không dễ dàng gì, dãi nắng dầm mưa, mùa hè thì nóng mùa đông thì lạnh, “Cố gắng kiếm tiền, nhà chúng ta sẽ mua được một cửa tiệm.”
Trần thị đáp một tiếng, Lý thị không có nhi tử, Thẩm Hi Hòa vẫn chưa thành thân, chỉ có nàng ta có hai nhi tử, sau này việc buôn bán sẽ làm lớn hơn, vậy cửa tiệm để cho ai còn cần bàn sao. “Nương, con nhất định sẽ cố gắng làm tốt.”
Nhưng mà Lý thị lại rất hậm hực, Thẩm Nhị Lang vỗ vỗ tay nàng ta, cố gắng kiếm tiền thì cuộc sống sau này sẽ tốt hơn.
Cố Tiêu ăn một bữa no nê, đều nói người khác cho ta mộc đào, xin tặng lại quỳnh dao.
Thẩm Hi Hòa đã tặng quà sinh nhật cho cô, vậy thì cô sẽ chuẩn bị bữa ăn khuya cho Thẩm Hi Hòa.
Cách kỳ thi mùa thu năm sau còn hơn một năm nữa, cũng không thể giống như trước đây được, ngoài mì ra thì chính là cơm, hoặc là hâm nóng lại đồ ăn của bữa trưa.
Bữa ăn khuya phải ăn ngon, còn phải thuận tiện dễ ăn, với Cố Tiêu mà nói, còn phải nhìn đẹp mắt nữa.
Cô ngồi ở dưới ngọn đèn, trải một tờ giấy ra, viết ra ngày mai sẽ làm món gì cho Thẩm Hi Hòa, cô cúi đầu nghĩ nghĩ, vậy thì ăn trứng bọc cơm và canh sườn heo đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-70.html.]
Bây giờ ở ngoài chợ có bán cá và tôm, có thể làm món cơm chiên tôm,cho đậu thái hạt lựu và đậu xào vào, trứng gà thì phải chiên với lửa nhỏ cho chín mềm.
Một chén cơm lại thêm một phần canh, còn có thể lấy thêm một dĩa dưa muối nữa.
Viết xong thì Cố Tiêu thổi tắt đèn, ban đêm mùa hè gió rất mát, thổi vào người thoải mái cực kỳ.
Ngày hôm sau, Cố Tiêu khắc vài chữ xong liền đi ra chợ mua đồ, một cân xương sườn và một cân tôm tươi thì để lại làm bữa ăn khuya, lại mua thêm hai cân thịt để giữa trưa ăn.
Thẩm Hi Hòa giữa trưa được nghỉ, trực tiếp đem đệm chăn hành lý đặt ở thư viện mang về.
Phòng ở của hắn rất lớn, đã được dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp lại đệm chăn, rồi cất sách vào là được.
Thẩm Hi Hòa làm xong mấy thứ này thì không biết nên làm gì tiếp nữa, hắn về sớm, bây giờ vẫn chưa tới giờ ăn cơm, hắn đứng ở trong phòng, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trống rỗng.
Đứng một hồi, Thẩm Hi Hòa liền đi đến ven tường, đưa tay lên sờ vách tường.
Phòng Cố Tiêu ở bên kia.
Thẩm Hi Hòa thở dài, nghĩ thầm, nếu như không có bức tường này thì tốt rồi.
Cho dù không ngủ chung giường cũng được, hắn cứ nghĩ về nhà là có thể ngày ngày nhìn thấy Cố Tiêu chứ.
Thẩm Hi Hòa nhìn vách tường, ánh mắt càng ngày càng sâu, dường như đây không phải là tường chịu lực, mà chỉ là một lớp mỏng.
“Tam ca!”
Thẩm Hi Hòa đột nhiên quay đầu lại, đưa hai tay ra phía sau, “…… Tiểu Tiểu, sao muội lại qua đây?”
Cố Tiêu: “Ăn cơm thôi,muội tới đây kêu huynh.”
“Ta đi ngay đây.” Thẩm Hi Hòa liếc mắt nhìn vách tường nói: “Muội ngủ có quen không?”
Cố Tiêu cười một cái, “Muội quen rồi.”
Thẩm Hi Hòa biết ngay sẽ là câu trả lời này, hắn không nên hỏi mà.