Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 71
Cập nhật lúc: 2025-04-12 10:42:10
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đã quen rồi thì tốt.” Thẩm Hi Hòa cười lộ ra một tia chua xót, “Đi ăn cơm thôi.”
Buổi chiều Thẩm Hi Hòa không đi thư viện, việc ngoài đồng đã có Thẩm lão gia tử, cũng không cần về thôn Thượng Dương, cho nên buổi chiều chỉ ở trong nhà đọc sách.
Không thể không nói dọn đến huyện thành đúng là chuyện tốt, bày quán thuận tiện hơn, không tốn quá nhiều thời gian, Thẩm Hi Hòa thì có chỗ yên tĩnh để đọc sách.
Hôm nay tất nhiên là muốn làm bữa ăn khuya khi nào thì làm, ngày mai Thẩm Hi Hòa phải đi thư viện, chắc chắn sẽ về nhà muộn.
Cố Tiêu nói: “Tối mai khi nào huynh mới trở về?”
“Qua giờ Hợi là có thể về đến nhà.”
Cố Tiêu gật đầu, “Muội biết rồi.”
Thẩm Hi Hòa không rõ vì sao Cố Tiêu lại hỏi như vậy, hắn vừa muốn mở miệng, thì hai người đã đi tới nhà chính.
Bàn ăn vẫn là bàn cũ mà Thẩm gia dùng ăn cơm trước đây, đậu que xào với thịt ba chỉ, dưa chuột xào, món chính là màn thầu, đây đã là một bữa cơm rất ngon rồi.
Ăn cơm xong, Lý thị về phòng chăm sóc tam nha, Thẩm Nhị Lang và Đại Nha đi bày quán dưới ánh nắng chói chang, Trần thị thì đi phòng bếp bắt đầu chưng bánh bao,chiều nay còn có thể bán thêm một ít.
Bữa ăn buổi tối còn đơn giản hơn, cháo và bánh bao bánh cuốn không bán hết, Thẩm Nhị Lang bọn họ vội vàng trở về, chờ ăn cơm xong mới đem tiền kiếm được giao cho Chu thị.
Nhiều hơn so với trước kia.
Một cái lồng hấp có thể hấp sáu cái bánh bao, Trần thị một buổi trưa hấp bảy lồng bánh chay, năm lồng sốt thịt, còn có ba cái bánh bao chay không bán hết, đem về 109 văn tiền.
Trừ đi tiền vốn thì kiếm được 70 văn.
Thẩm Nhị Lang bọn họ thường xuyên đi bày quán, bán một nồi canh đậu xanh, còn bán bánh cuốn cả một buổi trưa ,thừa lại hai quả trứng gà kho, đem về nhà 150 văn tiền, lời được một trăm văn.
Đây mới chỉ có nửa ngày mà thôi.
Chu thị giữ lại một nửa, còn lại thì để cho bọn họ mua bột, thịt và trứng gà để dùng, “Chúng ta làm buôn bán phải có tâm một chút, đừng có làm mấy thứ không đâu, ăn bớt ăn xén nguyên liệu gì đó.”
Trần thị biết đạo lý này, các quầy hàng khác không kiếm được tiền là bởi vì hương vị đồ ăn không ngon bằng của bọn họ, còn ăn bớt ăn xén nguyên liệu. Nàng ta còn thấy có người lấy bánh cuốn bánh bao còn dư lại của ngày hôm trước đem ra bán, hương vị không giống nhau, ai ăn vào mà không phân biệt được chứ.
Thẩm Nhị Lang cũng gật đầu theo, Chu thị cất tiền đi, để hai người bọn họ đi ra ngoài.
Nửa ngày này mệt thì đúng là có chút mệt, Trần thị xoay quanh bệ bếp cả nửa ngày, khói nhiều mà còn nóng nữa, đại oa nhị oa thì đi khắp hang cùng ngõ hẻm, giọng nói cũng trở nên khàn đi.
Mặt Đại Nha phơi nắng đến đỏ lên, Thẩm Nhị Lang một thân mỏi mệt, nhưng cảm thấy tất cả đều rất đáng.
Nằm ở trên giường, bên cạnh chính là tiểu khuê nữ, Thẩm Nhị Lang nhìn đứa nhỏ đang ngủ say, nhịn không được thơm một cái.
Lý thị vỗ hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Tam nha đang ngủ……”
Thẩm Nhị Lang cười hai tiếng, “Tam nha trắng nõn, bộ dáng lại đẹp.”
Ánh mắt Lý thị ôn nhu, Đại Nha ngủ ở phòng bên cạnh, có thể một mình ngủ một phòng, dọn tới đây đúng là chuyện tốt.
Không sinh được con trai, Lý thị cũng không muốn tranh giành mấy thứ này, cứ yên ổn như vậy là tốt rồi.
“Còn không phải sao, nó còn rất hiểu chuyện nữa, cũng chỉ có lúc đói bụng hay là đi tiểu mới khóc hai tiếng, nương cũng bằng lòng giữ nó.” Lý thị nằm xuống, “Nương đối xử với tam nha khá tốt.”
Lý thị đã cảm thấy mỹ mãn rồi, “Chờ tam nha đầy tháng thì muội cũng ở cữ xong rồi, có thể giúp đỡ việc trong nhà.”
Thẩm Nhị Lang vỗ vỗ tay Lý thị, “Chăm sóc thân thể cho tốt mới là chuyện quan trọng nhất.”
Đại phòng nhị phòng đều đã ngủ hết rồi, nhưng Thẩm Hi Hòa thì vẫn chưa, hắn đọc sách đến rất muộn.
Cố Tiêu cũng chưa ngủ, cô đang ở trong phòng bếp bên cạnh nhà chính hấp một nồi cơm nhỏ.
Trong lúc chờ cơm chín, cô lấy tôm đang nuôi ở trong nước ra bỏ đầu đi, lột vỏ tôm rồi lấy chỉ đen trên lưng tôm ra. Đầu tôm cũng không bỏ đi, lát nữa thì cho dầu vào chiên lên.
Đậu đũa thái hạt lựu rồi luộc chín, đậu Hà Lan thì chiên qua dầu một lần, canh sườn heo đang nấu trong nồi, chỉ ngửi mùi thôi đã thấy thơm rồi.
Đập hai quả trứng gà, bây giờ chỉ còn chờ cơm chín thôi.
Bóng đêm thâm trầm, gió ấm đêm hè, trong lòng Thẩm Hi Hòa không yên, hắn nghĩ, Cố Tiêu chắc là ngủ rồi đi.
Gia đình đã mua được nhà, nhưng mọi thứ đều phải tiết kiệm, Thẩm Hi Hòa cũng không cần ăn thêm một bữa khuya kia nữa.
Có ăn hay không cũng không quan trọng lắm, chỉ là không được nhìn thấy Cố Tiêu, Thẩm Hi Hòa cũng không cần Cố Tiêu bồi hắn, cô cứ ngủ của cô, còn hắn đọc sách cũng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-71.html.]
Nghĩ như vậy Thẩm Hi Hòa lại nhịn không được phỉ nhổ bản thân mình, hắn phải thi đậu công danh thì sao có thể dính vào nhi nữ tình trường chứ, nhưng mà hắn thật sự rất thích.
Thẩm Hi Hòa bắt buộc mình phải vứt bỏ những thứ trong đầu đi, không được nghĩ tới Cố Tiêu nữa, chuyên tâm đọc sách, hắn mím môi, ghi nhớ những từ trong sách vào trong đầu.
Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Thần sắc Thẩm Hi Hòa có chút mờ mịt, lúc này chắc là mọi người đều đã ngủ rồi, người ngoài cửa là ai chứ.
Cố Tiêu lại gõ thêm hai cái, “Tam ca?”
Cửa mở ra, Thẩm Hi Hòa vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, hắn chặn ở trước cửa, nói: “Sao lại là muội……”
Cố Tiêu: “Muội mang bữa ăn khuya đến cho huynh nha, không phải muội thì còn có thể là ai chứ, huynh tránh ra.”
Cố Tiêu vẫn còn đang bưng cơm, “Trong bếp còn có canh sườn heo, huynh tự đi múc đi.”
Thẩm Hi Hòa ngây ngốc mà tránh sang một bên, sau đó thì đi phòng bếp múc canh.
Hắn chưa thấy qua cơm nào như vậy, bên trên có một cái bọc màu vàng kim, bên dưới không biết là cái gì, canh sườn heo có xương sườn và rau xanh,ngửi mùi rất thơm.
Cố Tiêu tự múc cho mình một chén cơm chiên nhỏ, bên trong có hai ba con tôm đã bóc vỏ, “Huynh còn thất thần làm gì, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Thẩm Hi Hòa nhanh chóng ngồi xuống, hắn cầm đũa lên, lại không nhúc nhích nữa, “Ta, Tiểu Tiểu, lúc nãy ta……”
Cố Tiêu ngẩng đầu lên, “Lúc nãy làm sao vậy?”
Thẩm Hi Hòa nhắm mắt lại, “Lúc nãy có nói sao lại là muội, không phải là không cho muội tới, mà là ta vui quá nên không biết nói gì cho phải……”
Căn phòng yên tĩnh, hai người ngồi gần nhau, có thể nghe rõ tiếng thở của nhau.
Cố Tiêu cầm đũa, nhìn Thẩm Hi Hòa một cái, “Muội biết rồi, mau ăn cơm đi.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, cuối cùng cũng nói ra được rồi, hắn không muốn Cố Tiêu lại hiểu lầm thêm nữa, “Vì sao còn có bữa khuya nữa?”
Cố Tiêu nói: “Huynh phải đọc sách tới khuya, chắc chắn sẽ đói bụng, tất nhiên là phải ăn rồi.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Ta ăn một cái màn thầu là được rồi, không cần làm mấy thứ này đâu.”
Vừa có thịt, vừa có trứng gà, Thẩm Hi Hòa biết Cố Tiêu có tiền riêng, mấy thứ này chắc đều là do Cố Tiêu tự mình bỏ tiền mua về.
May mắn là hắn biết rõ, nếu không mà cứ dò hỏi tới cùng, thì không biết Cố Tiêu sẽ viện ra cái cớ nào nữa.
“Như vậy sao được,” Cố Tiêu nhíu mày, “Huynh mau ăn đi, nếm thử xem ăn có ngon không.”
Thẩm Hi Hòa gắp một miếng trứng bọc màu vàng, hắn dùng đũa chọc một cái, trứng ở bên trong liền chảy ra ngoài .
“Đây là trứng gà sao?” Thẩm Hi Hòa tách trứng gà ra, “Là cơm chiên.”
“Đúng rồi, huynh ăn nhanh đi, canh sườn heo cũng uống đi.” Cố Tiêu vẫn chưa đói bụng, nên ăn nửa chén cơm đã đủ rồi.
Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu lại nhìn chén cơm, cúi đầu ăn một miếng, Cố Tiêu nấu ăn rất ngon, “Hôm nay muội hỏi ta buổi tối khi nào về nhà, cũng là vì làm bữa ăn khuya cho ta sao?”
Cố Tiêu gật đầu, “Đúng vậy.”
Nấu cho Thẩm Hi Hòa, thì cô cũng có thể được ăn theo, dù sao cô dậy trễ, nên ngủ muộn cũng sẽ không mệt.
Xương sườn được nấu chín mềm, Cố Tiêu mua vẫn là dẻ sườn, cắn xuống một miếng thì thịt đã rời ra.
Thẩm Hi Hòa gắp toàn bộ xương sườn trong chén cho Cố Tiêu, “Ta ăn cơm đã đủ no rồi, nếu ăn quá nhiều sẽ rất dễ buồn ngủ, muội ăn đi.”
Hai người yên lặng ăn cơm giống như trước đây vậy, Thẩm Hi Hòa nói: “Nếu ta trở về muộn thì muội không cần chờ đâu.”
Bây giờ Cố Tiêu tự mình mua dầu thắp, buổi tối có thể làm mấy thứ đồ kia, cũng coi như là rảnh rỗi, “Huynh cứ ăn là được, đừng có quan tâm nhiều thứ như vậy.”
Thẩm Hi Hòa thầm nghĩ, Cố Tiêu đối xử với hắn cũng thật là tốt, “Vậy sau này chúng ta đều ăn như vậy sao?”
Ngồi cùng với nhau, nếu sau này cũng như vậy, thì tất nhiên là Thẩm Hi Hòa nguyện ý, hắn sẽ đối xử tốt với Cố Tiêu, chép nhiều sách để kiếm tiền, mua đồ ăn cho Cố Tiêu.
“Nếu không thì sao? Huynh còn muốn ăn như thế nào.” Cố Tiêu ăn cơm rất nhanh, “Ăn xong thì rửa chén với nồi đi, muội về phòng đây.”
Thẩm Hi Hòa: “……”
Vẫn là không giống nhau.