Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-04-12 10:42:14
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lồng để hấp tiểu long bao là do cô tuỳ tiện làm, có thể đặt ở trong nồi to, lồng hấp đã làm xong,thì sau này muốn làm cái gì cũng đều thuận tiện hơn, hấp sủi cảo, xíu mại, còn có thể hấp các món ăn vặt khác nhau, tỷ như sườn hấp gạo nếp, chân gà giò heo hấp, còn có các loại bánh nữa.

Cố Tiêu chuẩn bị ngày mai sẽ ăn sủi cảo hấp.

Viết thêm mấy ngày nữa, để sau này có thể lấy thực đơn ra để đổi món ăn.

Cố Tiêu thổi đèn đi ngủ, Thẩm Hi Hòa ở phòng bên cạnh lại đọc sách thêm một canh giờ nữa, hắn ngủ muộn nhưng thức dậy rất sớm, dậy sớm đọc sách một lát, ăn cơm xong thì đi thư viện.

Trần thị cũng đã dậy từ sớm, tuy nói gữa trưa mới đi tới trước cửa thư viện bán bánh cuốn, nhưng buổi sáng cũng không thể nhàn rỗi, nàng ta ở nhà hấp bánh bao, để đại oa và nhị oa đem đi bán, một buổi sáng cũng có thể kiếm được không ít tiền.

Cố Tiêu thức dậy hơi muộn, cô tùy tiện ăn một chút rồi về phòng làm lá bạc.

Lá bạc phải đập thật mỏng, bởi vì kết cấu của bạc rất đặc biệt, cho nên lá bạc làm ra không phải là ngân quang lấp lánh, mà là giống như những bông tuyết đọng đầy sương vậy.

Dùng búa đập bạc là một công việc thể lực, Cố Tiêu thấy cũng đã được kha khá liền cầm lên xem, lá bạc mỏng và nhẹ hơn so với giấy, bên trên có dấu của vết búa, giống như những bông hoa bị đóng băng vậy.

Làm lá bạc xong, việc cần làm tiếp theo là giấy, ở hiệu sách có bán rất nhiều loại giấy, loại bình thường thì có giấy Tuyên Thành, dày hơn một chút là giấy dai, đắt hơn là giấy Trừng Tâm, còn có loại giấy đào hoa tiên chuyên dùng để viết thư từ và thiệp mời.

Mà giấy dát bạc và giấy dát vàng ở hiệu sách không có.

Làm giấy được chia thành bốn bước: nấu, đập, sao và sấy khô, Cố Tiêu muốn làm giấy dát bạc nên phải thêm một công đoạn nữa trong quá trình sao, đó là rắc giấy bạc.

Lấy sức của một mình cô mà làm nhiều giấy như vậy là không có khả năng, nhưng mà Cố Tiêu có thể làm mấy tờ trước, sau đó thì chế thành quạt đưa cho Trương chưởng quầy xem.

Đa Bảo Các có học đồ chuyên làm quạt, sau này có thể để cho bọn họ làm giấy dát bạc.

Làm giấy phải dùng đến vỏ cây, vừa lúc Thẩm Đại Lang làm nghề mộc có thừa lại, đem vỏ cây bỏ vào trong nồi nấu, vỏ cây đã nấu xong thì dùng sức đập mạnh để thành bột giấy.

Cho bột tẩy trắng vào bên trong bột giấy, mục đích là để làm cho giấy trắng sáng hơn, sau đó thì cho nước vào bột giấy tạo thành hỗn hợp sền sệt, rồi dùng phên tre lọc bỏ bã, lại rắc lá bạc vụn lên trên đó, chờ phơi khô là được.

Nghe thì đơn giản, nhưng mà đập là công việc rất tốn sức, làm được mấy tờ giấy mà Cố Tiêu đã eo đau lưng mỏi.

Sau khi phơi hai ngày, thì giấy dát bạc cuối cùng cũng làm xong.

Giấy dát bạc làm ra trắng tinh trong suốt, có những lá bạc nhỏ ở bên trên trông giống như những bông tuyết, Cố Tiêu dùng giấy dát bạc làm ra hai cây quạt xếp, rồi đem theo hai tờ giấy còn dư lại đi tới hiệu sách.

Trương chưởng quầy đang ngồi ở bên cửa sổ phe phẩy quạt, uống trà xem sổ sách, đang xem say sưa, thì tiểu nhị gõ cửa bước vào, “Chưởng quầy, tiểu đông gia tới đây.”

Trương chưởng quầy đặt tách trà xuống, “Còn không mau mời vào! Đổi một bình trà mới, điểm tâm mới mua cũng bưng lên đi!”

Cố Tiêu vừa bước vào, Trương chưởng quầy đã nói: “Nếu tiểu đông gia còn không tới,thì ta đã gấp muốn c.h.ế.t rồi.”

Trong khi nói, Trương chưởng quầy đẩy sổ sách về phía trước, “Quạt lụa đã bán đi rồi, mấy cây quạt tròn đưa đi cùng cũng bán luôn rồi!”

Cố Tiêu cúi đầu xem sổ sách, “Một cây bán 250 lượng bạc sao?”

Sổ sách ghi rất rõ ràng, hai cây quạt lụa bán được 500 lượng, quạt tròn lụa bố thì năm mươi lượng một cây, quạt giấy mười lượng một cây, mấy thứ khác chính là quạt xếp, quạt giấy dầu, cũng bán được không ít.

“Cung không đủ cầu. Bán hai cây là bởi vì chỉ có hai cây mà thôi, nếu có nhiều hơn, thì mấy chục cây cũng sẽ bán được.” Trương chưởng quầy gặp việc vui tâm tình sảng khoái, nếu không phải là quạt lụa khó làm, học đồ lại học chậm, thì hắn thật đúng là hận không thể bán mấy chục cây ra ngoài.

Cố Tiêu nói: “Nếu có nhiều ngược lại không đáng tiền.”

Trương chưởng quầy gật đầu phụ họa, “Đúng là đạo lý này, tiểu đông gia, đèn kéo quân và cách làm hoa bất tử bây giờ chắc là đã đưa đến Thịnh Kinh rồi……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-73.html.]

Bây giờ đã là cuối tháng bảy, còn chưa đầy một tháng nữa là mười lăm tháng tám, đèn kéo quân chắc là có thể bán được giá tốt, còn có hoa bất tử, thứ nào cũng có thể kiếm được tiền.

Cố Tiêu chỉ phụ trách làm, Trương chưởng quầy thì phải lo liệu mọi việc trên dưới ở Đa Bảo Các, tạo mối quan hệ tìm nhân mạch, cũng rất vất vả.

Cố Tiêu nói: “Cũng vừa lúc, ta có làm được một cây quạt xếp mới, chưởng quầy nhìn xem.”

Trương chưởng quầy vừa nghe là quạt xếp, thì tâm tư muốn nhìn cũng không lớn lắm, quạt xếp mà Cố Tiêu làm ra là thứ tao nhã tinh xảo nhất mà hắn từng gặp qua, cho dù có làm mặt quạt cán quạt không giống nhau, thì cũng là bộ dáng đó mà thôi.

Ở trong mắt hắn, những cây quạt đó đã đạt đến trình độ cao nhất rồi, không người nào có thể bác bỏ được điều này, Cố Tiêu cũng không được.

“Vậy ta sẽ nhìn xem.” Trương chưởng quầy nhận lấy quạt xếp, âm thầm đánh giá, cán quạt chính là cán quạt bình thường, không có chỗ nào đặc biệt, hắn mở cây quạt ra, hai mắt lập tức trợn to.

“Đây là……”

Mặt quạt sạch sẽ ngăn nắp có vẽ bông tuyết, tuyết là dùng phương pháp không gian trắng mà vẽ, cảnh núi non màu đen, không gian màu trắng là tuyết. Càng kỳ diệu hơn chính là lớp lá bạc được gắn trên mặt quạt, giống như những bông tuyết lất phất rơi xuống từ bầu trời vậy.

“Đây là giấy dát bạc……” Trương chưởng quầy đã thấy qua giấy dát bạc, bạc là tiền, có thể thấy được giấy dát bạc đắt như thế nào, cũng chỉ có ở Thịnh Kinh mới dùng giấy dát bạc nhiều, thường được dùng để sao chép kinh Phật.

Không nghĩ tới còn có thể làm thành quạt, bạc như bông tuyết bông tuyết như bạc, bạc giống như bông tuyết , vậy thì lá bạc không phải giống như tuyết sao .

Thật là uổng phí có giấy mà lại không biết kiếm tiền như thế nào.

Trương chưởng quầy cảm thấy mình đang cầm không phải là quạt, mà là một đống bạc lớn.

“Tuyết có nhã xưng, hàn tô quỳnh anh lục xuất, chưởng quầy muốn gọi là gì cũng được.” Cố Tiêu cảm thấy quạt đúng là đẹp, nhưng mà phải có một cái dễ nghe tên, chỉ gọi là bạc thì không tốt.

“Đúng đúng, giấy quỳnh anh, quạt lục xuất, diệu thay diệu thay.” Trương chưởng quầy lại nhìn một cây quạt khác, bởi vì bạc và tuyết quá giống nhau, cho nên mặt trên của hai cây quạt này vẽ đều là cảnh tuyết.

Cố Tiêu còn đem theo mấy tờ giấy tới đây, cô cầm bút viết ra phương pháp làm giấy dát bạc, “Lá bạc thêm vào trong quá trình sao, chưởng quầy mời mấy lão sư phụ làm giấy về, sau này Đa Bảo Các có thể chuyên bán loại giấy này.”

Còn có chính là hoa tiên, hiệu quả như nhau, Đa Bảo Các bán giấy không giống với những nơi khác.

Trương chưởng quầy nói: “Đó là tất nhiên, nhưng mà nếu mời sư phụ về để làm giấy, thì lại phải tốn thêm một khoản tiền lớn.”

Bạc vừa được gửi tới đây Trương chưởng quầy vẫn chưa được cầm nóng tay đâu.

Những lão sư phụ đó không dễ mời, còn không bằng nuôi dạy mấy học đồ, cứ từ từ mà học, ký khế ước bán thân,thì trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn, Trương chưởng quầy nói ra lời trong lòng, Cố Tiêu gật đầu, cô chỉ làm, chuyện khác vẫn là để Trương chưởng quầy quyết định là được rồi.

“Vậy thì học càng sớm càng tốt, làm càng sớm càng tốt, dù sao có đèn kéo quân và hoa bất tử chống đỡ, quạt lục xuất có thể từ từ làm.” Trương chưởng quầy cười hai tiếng.

Theo như lời hắn nói, thì đèn kéo quân và cách làm hoa bất tử đã đến Thịnh Kinh rồi.

Trong thư Tiểu Trương chưởng quầy có nói, lầu hai ở Đa Bảo Các đã làm thành hai gian nhã gian.

Bên trong dùng hoa nguyệt quý màu xanh lam, xanh nhạt, hồng nhạt và vàng nhạt làm tường hoa, vừa bước vào, thì mùi hoa đã phảng phất ngay chóp mũi.

Tiểu Trương chưởng quầy cũng không biết là có chuyện gì, vừa bước vào căn phòng này, thì không tự chủ được mà cười ra tiếng, đi đường thì cùng tay cùng chân mà đi.

Hắn xoa xoa tay nói: “Nếu không thì ta cũng đem căn nhà đang ở kia biến thành như vậy?”

“Một đóa hoa hai lượng bạc, ngươi bỏ tiền ra, lập tức làm cho ngươi.” Người tới đây làm tường hoa đã nói như thế.

Tiểu Trương chưởng quầy cười gượng hai tiếng, “Ha ha, vậy thì thôi, cũng không phải là ta tiếc tiền gì, chỉ đơn giản là không thích căn phòng toàn màu hồng phấn này mà thôi, ha ha.”

Loading...