Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-04-12 10:42:22
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu hơi ngả người về phía sau, “Huynh mau ăn cơm đi, hôm nay ăn mì.”
Đã lâu rồi không ăn mì, trước đầy đều là mì cắt sợi, sau đó thì bỏ đồ ăn lên trên, mùa hè nóng nực,nên Cố Tiêu cũng không muốn làm.
Hôm nay muốn làm đơn giản một chút, cho nên nấu mì.
Bột phải mềm, như vậy thì khi kéo ra mì mới mỏng,sau đó cắt thành lát cỡ lòng bàn tay rồi bỏ vào trong chén, có nơi còn gọi đây là mì bản to .
Bên trong cho thêm nhiều thứ hơn, thịt băm xào, đậu xào, trứng gà kho, còn có hành lá thái nhỏ.
Cố Tiêu sờ đầu, “Muội không đói bụng,nên sẽ không ăn, huynh ăn nhiều một chút đi.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Muội phải về ngủ rồi sao?”
Cố Tiêu lắc đầu, “Còn phải chờ thêm một lát nữa.”
Thẩm Hi Hòa biết Cố Tiêu ngủ muộn, bởi vì có khi hắn đi tới phòng bên cạnh thì thấy đèn vẫn còn sáng, “Vậy thì ngồi với ta một lát đi, một người ăn cơm không có ý nghĩa.”
Cố Tiêu thầm nghĩ, mặc dù cô không đói bụng, nhưng không có nghĩa là cô không muốn ăn nha, nhìn thấy đồ ăn ngon, ai mà không muốn ăn nhiều thêm một miếng chứ.
Thẩm Hi Hòa kéo Cố Tiêu ngồi xuống, nhìn cô một cái,sau đó thì bắt đầu ăn.
Cố Tiêu nhìn trái nhìn phải , phòng của Thẩm Hi Hòa đơn giản sạch sẽ, có giường, bàn, và tủ quần áo.
Trên bàn có một ngọn đèn, một cái nghiên mực, hai cây bút, một chồng sách.
Sau đó thì ở góc bàn có đặt cây quạt xếp mà Cố Tiêu tặng, được đựng trong một chiếc túi màu xanh lá.
Cố Tiêu phát hiện Thẩm Hi Hòa đang mặc bộ quần áo mà cô đã vá kia, đến lúc đó nếu làm quần áo cho Chu thị, thì cũng có thể nhân tiện làm luôn một bộ cho Thẩm Hi Hòa.
“Tiểu Tiểu.”
Cố Tiêu lấy lại tinh thần, “Sao vậy?”
Thẩm Hi Hòa đang gắp nửa cái lòng đỏ trứng gà, “Há miệng.”
Chỉ có một đôi đũa, nên chỉ có thể đút như vậy. Trứng gà kho có vị thịt, ngửi mùi rất thơm, ăn lòng đỏ trứng gà cũng sẽ không bị nghẹn, Cố Tiêu do dự một lát, sau đó há miệng ăn.
Những chuyện thế này có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba, ăn xong lòng đỏ trứng gà, thì còn có lòng trắng trứng, còn có thịt băm, còn có sợi mì mỏng và đậm vị.
Cố Tiêu muốn cầm lấy đôi đũa, Thẩm Hi Hòa nói: “Ăn thêm một miếng nữa……”
“Muội không ăn nữa!” Cố Tiêu hỏi: “Ngày mai huynh muốn ăn cái gì ?”
Thẩm Hi Hòa thấy Cố Tiêu là thật sự không muốn ăn nữa, nên cũng không miễn cưỡng, “Muội làm cái gì thì ta ăn cái đó.”
Chỉ cần là do Cố Tiêu làm, thì Thẩm Hi Hòa đều sẽ ăn, hắn cảm thấy món nào cũng ăn rất ngon.
Cố Tiêu nói: “Vậy huynh không có món nào thích ăn nhất sao?”
Thẩm Hi Hòa: “Ta đều ăn, không có món nào là không thích ăn.”
Trước kia Thẩm gia nghèo, có thể ăn no là được, sao còn có thể chọn chứ, bây giờ những món mà Cố Tiêu làm ra, cũng không biết là do tâm lý hay là do nguyên nhân nào khác,mà hắn đều có thể ăn hết toàn bộ, ăn xong đồ ăn mà Cố Tiêu làm, thì đọc sách không thấy mệt, dậy sớm cũng không thấy mệt nữa.
Còn không bằng không hỏi.
Cố Tiêu phát hiện Thẩm Hi Hòa thích ăn thịt, thích ăn ngọt một chút,thích ăn những món chua ngọt hơn là món kho.
Nếu Thẩm Hi Hòa đã không nói, vậy thì sau này cô thích ăn cái gì,thì sẽ làm cái đó.
Ăn cơm xong, Thẩm Hi Hòa cầm chén đi rửa, hắn nói với Cố Tiêu: “Muội đi ngâm nước ngải cứu đi, sau đó thì ngủ sớm một chút.”
Cố Tiêu gật đầu, ngải cứu mà lần trước Thẩm Hi Hòa mua về đã sắp dùng hết rồi, cô đang định đi y quán một chuyến để mua, kết quả là Thẩm Hi Hòa đã mua về rồi, thật ra cũng bớt việc cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-77.html.]
Ngọn đèn dầu mờ ảo, Cố Tiêu cũng không muốn thức quá khuya, ngâm chân xong liền đi ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Tiêu đi tiệm vải mua mười thước vải bố, năm thước màu xanh lá, năm thước màu trắng ngà.
Lại mua thêm mấy cuộn chỉ, chuẩn bị may thêm hai bộ quần áo cho hai người.
Cố Tiêu đã làm qua quần áo cho Chu thị, cho nên trong lòng nắm chắc. Chỉ là quần áo của Thẩm Hi Hòa vẫn chưa làm qua bao giờ, vốn dĩ cô định đo kích cỡ người của Thẩm Hi Hòa……
Nhưng Cố Tiêu phát hiện có thể đi hỏi Chu thị, hơn nữa tủ quần áo của Thẩm Hi Hòa còn có những bộ quần áo không mặc đến,cho nên liền bỏ qua bước này.
Vừa làm quần áo, vừa làm đồ chơi vải nỉ, rất nhanh đã bước qua tháng tám, bây giờ thời tiết đã không còn nóng như vậy nữa, sáng và tối còn có chút lạnh.
Cho nên làm quần áo cho hai người thì bên trong bỏ thêm một lớp vải bông, coi như là quần áo mới của mùa thu.
Chu thị không nghĩ tới Cố Tiêu lại làm quần áo cho bà,bà đã lớn tuổi như vậy rồi, có một bộ đồ hoàn chỉnh để mặc là đã đủ rồi, những bộ khác dù có nhiều mụn vá cũng không nỡ ném đi.
Cuộc sống cũng đã khấm khá hơn,cho dù đã dọn đến huyện thành ở rồi, thì cũng không thể tiêu xài bừa bãi được.
Chu thị nhìn quần áo, vừa định nói với Cố Tiêu, để cho nó tiết kiệm một chút, thì Cố Tiêu đã nói: “Nương, màu sắc này người có thích không, có muốn mặc thử hay không?”
Chu thị vốn dĩ đã rất thích, cũng không tức giận gì, bây giờ thì trong lòng mềm nhũn, “Con cứ muốn làm thêm một bộ quần áo cho ta để làm gì chứ?”
Cố Tiêu nói: “Người là nương của con nha, không làm cho người thì làm cho ai chứ, còn dư lại vải thì cũng làm cho tướng công một bộ.”
Chu thị nói: “Cho nó dùng vải dư lại sao?”
Cố Tiêu gật đầu, quần áo của Thẩm Hi Hòa chỗ cổ áo và cổ tay áo đều là màu xanh lá, những chỗ khác đều là màu trắng ngà,nên làm cho Chu thị trước, nếu không phải là Chu thị, thì Cố Tiêu mới không làm cho Thẩm Hi Hòa đâu.
“Chắc chắn là phải làm cho nương trước rồi.” Cố Tiêu đem quần áo giũ ra, “Người xem chỗ làn váy này,có thêu hoa đó.”
Chu thị thích không chịu được, “Lần sau đừng có làm cho ta nữa, ta cũng không thiếu quần áo mặc, con làm cho mình hai bộ đi.”
Chu thị thấy Cố Tiêu vẫn là mặc quần áo cũ, tiểu cô nương nên mặc những bộ có màu sắc tươi sáng một chút mới được.
Cố Tiêu cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình, còn tốt mà, “Con đã biết, người đừng lo lắng cho con làm gì.”
Chu thị xem bộ quần áo này như bảo bối, bây giờ mà mặc thì vẫn còn sớm, nên bà đem cất vào trong ngăn tủ,muốn chờ đến tết trung thu mới mặc.
Làm quần áo còn dư lại không ít vải, Cố Tiêu cắt cắt may may, may một số thứ cho mấy con thú đồ chơi vải nỉ.
Ví dụ như thảm cho mèo, tổ cho chó, còn có đủ loại quần áo nhỏ hình dạng khác nhau, Cố Tiêu thấy lại làm thêm một chút nữa, là có thể đưa qua cho Trương chưởng quầy được rồi.
Đã vào tám tháng, thời tiết ngày càng mát mẻ, cũng càng ngày càng có nhiều người tới Đa Bảo Các ngồi hơn.
Các vị phu nhân và tiểu thư tới Đa Bảo Các dần dần phát hiện, hoa trong nhã gian ở lầu hai vẫn là những bông hoa đó, vị trí cũng chưa từng thay đổi, nhưng đã qua nhiều ngày như vậy rồi, mà cũng không thấy hoa héo đi.
Nhìn kỹ những bông hoa đó, đường vân trên cánh hoa hiện lên rất rõ ràng, còn thoang thoảng hương hoa, không khác gì những bông hoa nguyệt quý bình thường.
Cái này thì kỳ quái rồi.
Tiểu Trương chưởng quầy bưng trà và điểm tâm lên lầu hai, trà ngon điểm tâm cũng ngon, nên người tới ngồi cũng càng nhiều.
Chỉ trong mấy ngày nay, Đa Bảo Các đã tiếp đãi quận chúa vương phủ, Quốc công phủ, phu nhân tiểu thư của hầu phủ, thiên kim của quan viên triều đình, còn có các công tử thế gia, ai cũng đều nguyện ý tới chỗ này ngồi một lát.
Đèn kéo quân bởi vì chỉ có chạng vạng mới đem ra bày một lát, cho nên thời điểm đó là có nhiều người nhất, Bình Dương hầu phu nhân cũng thường xuyên tới đây hỏi đồ khắc gỗ khi nào thì đến, tiểu Trương chưởng quầy chỉ trả lời hàm hồ vài câu cho qua.
Nhưng mà hoa bất tử này, thực sự đã có người hỏi tới.
Hôm nay chiêu đãi chính là vài vị thiên kim tiểu thư có gia thế cao trong thành Thịnh Kinh, An Vân quận chúa của Vĩnh thân vương phủ, đi cùng chính là tiểu thư Trương Linh Dược của phủ Anh quốc công, và một nhóm tỷ muội tốt chơi chung với nhau.
An Vân Châu nhìn hoa, hỏi: “Hoa trên tường hình như là chưa từng thay đổi qua, đây không phải là hoa tươi sao?”
Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Xác thật không phải là hoa tươi, mà là dùng phương pháp tổ truyền để làm ra hoa bất tử, có thể lưu giữ lại được hình thái xinh đẹp nhất của hoa tươi.”
“Vậy thì mùi hoa cũng không phải là mùi hoa thật sao?” An Vân quận chúa nhướng mày, “Nếu không phải là mấy ngày cũng không héo, thì ta thật sự cho rằng mấy đóa hoa này chính là hoa tươi, thật sự rất giống.”