Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:38:08
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tầng thứ nhất là những con anh vũ và chim tước mập mạp, nhiều nhất là màu vàng nhạt, xanh đậm, xanh da trời làm chủ, mà mỏ thì có màu cam, màu đỏ, Trương chưởng quầy còn nhìn thấy chân nhỏ màu vàng nhạt!
Tầng này chen chúc một bầy chim béo mập, Cố Tiêu còn làm thêm cây xanh và tổ chim, trên cây thế nhưng còn treo trái cây màu đỏ rực.
Trương chưởng quầy là một đại nam nhân, hẳn là không thích mấy thứ đồ này nhất, nhưng mà hắn vừa nhìn thấy,thì trong lòng đã ngứa ngáy lợi hại.
“Phía dưới còn có sao?” Trương chưởng quầy mỗi cái đều nhìn kỹ một lần, hộp gỗ cao mười tấc, bây giờ mới chỉ có ba tấc, phía dưới là gì chứ.
Cố Tiêu nói: “Phía dưới cũng là đồ chơi vải nỉ, tổng cộng có ba tầng.”
Trương chưởng quầy chép chép miệng, thổn thức nói: “Sao lại làm mấy thứ đồ chơi nhỏ nhiều như vậy.”
Mỗi tầng có một cái khóa, vặn một cái rồi đẩy lên là được.
Trương chưởng quầy nhìn tầng thứ hai, tầng này là mèo, đủ các loại mèo, tất cả đều là mèo con.
Thuần trắng, cam, còn có đen trắng……mắt mèo to, móng vuốt màu hồng, râu hếch lên, còn có răng nanh nhỏ lộ ra……
Trong nhà Trương chưởng quầy có nuôi mèo, là phu nhân hắn nuôi, thích đến không chịu được, trước kia hắn không hiểu vì sao bà ấy lại thích mèo, bây giờ thì hình như đã hiểu một chút rồi.
Tầng cuối cùng có rất nhiều thứ Trương chưởng quầy chưa nhìn thấy qua, Cố Tiêu làm gấu trúc, chim cánh cụt, sư tử, hổ, lạc đà, gấu, còn có nai con.
Cho dù chưa được nhìn thấy qua,thì cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
“Nhi tử ta không chơi được mấy cái này, nhưng mà tôn tử chưa ra đời của ta chắc chắn sẽ rất thích.” Trương chưởng quầy vẻ mặt ưu sầu, “Tiểu đông gia định bán từng cái một, hay là bán nguyên một hộp?”
Nếu như là bán từng cái mà nói, thì hắn có lẽ có thể mua được một cái.
Cố Tiêu nói: “Bán theo từng tầng một.”
Trương chưởng quầy: “…… Vậy thì một tầng là bao nhiêu tiền? Thôi thôi, đừng nói cho ta làm gì, tôn tử của ta còn chưa thấy bóng dáng đâu, mua cái này làm gì chứ.”
Trương chưởng quầy còn trông cậy vào mấy thứ này sẽ kiếm được tiền đấy, hắn thật cẩn thận mà cầm lấy một cái, “Đây là làm bằng cái gì?”
Mắt Trương chưởng quầy có thể nhìn thấy được, là những hạt châu mà hắn đã đưa, màu đen chính là hắc thạch, màu đỏ chính là mã não, trái cây trên cây là trân châu, nhưng mà không biết những cái khác làm bằng gì.
Cố Tiêu nói: “Đây là lông dê lót nỉ nha.”
Trương chưởng quầy vỗ đầu một cái “Ta thật là lão hồ đồ mà, nhưng mà lông dê có thể làm ra mấy thứ này sao? Ta……”
Trương chưởng quầy nhìn tay Cố Tiêu, lại nhìn tay của mình, sao hắn lại không làm được chứ.
“Chính là lấy lông dê mà làm, nhưng mà muốn học cái này thì ta phải tự mình dạy mới được.”
Cố Tiêu xoa tay, làm đồ chơi vải nỉ cũng không đơn giản, đầu tiên phải quan sát tỉ mỉ những con vật nhỏ, nếu như không biết mặt đáng yêu nhất của những con vật nhỏ như chó mèo nằm ở đâu, thì dù có nghĩ như thế nào, làm ra cũng không giống được.
Hơn nữa, lông dê phải tẩy trắng nhuộm màu, buộc như thế nào, không phải viết ra giấy là có thể xem hiểu được.
Phải làm nhiều luyện tập nhiều, có thể mới bắt đầu sẽ làm không tốt, nhưng mà quen tay hay việc.
Trương chưởng quầy thầm nghĩ, mấy thứ đồ chơi vải nỉ này, chắc chắn phải bán giá cao, không thể bán rẻ được nữa rồi.
Nếu hắn đã mua không nổi,thì người khác cũng không thể mua nổi.
“Vậy thì ta sẽ chọn một người đi theo tiểu đông gia học,” Trương chưởng quầy cũng muốn học, dù sao thì cũng là bản lĩnh có thể an cư lạc nghiệp, ai mà không muốn học chứ.
Cố Tiêu nói: “Cứ ở hiệu sách học đi, đến lúc đó làm xong thì trực tiếp đưa đi Thịnh Kinh, cũng có thể bán.”
Trương chưởng quầy gật đầu, “…… Tiểu đông gia, cô nhìn ta, ta có thể không?”
Hắn mua không nổi, nhưng mà có thể tự làm một cái để tặng cho tôn tử còn chưa chào đời của hắn nha.
Cố Tiêu nhìn Trương chưởng quầy một cái, chần chờ rồi gật đầu.
Trương chưởng quầy cũng học làm, nhưng mà đồ chơi làm ra xiêu xiêu vẹo vẹo,cái này tất nhiên là chuyện sau này.
Cố Tiêu về nhà, đem tiền lần này nhận được cất đi, lại ghi nhớ vào sổ sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-79.html.]
Bây giờ khoản cô tiêu nhiều nhất chính là để mua đồ, thịt rau, cá tôm, còn có gạo và gạo nếp, dù sao thì những thứ nấu cơm phải dùng đến, cô đều có thể mua về.
Tiệm tạp hóa cũng có rất nhiều thứ tốt, còn có trái cây tươi, ăn khá ngon.
Những quả đào rất to, vỏ bên ngoài có một lớp lông, giòn ngọt, cắn một miếng, thịt mềm như tan chảy trong miệng, biến thành nước đào ngọt ngào.
Không chỉ có đào lông, mà còn có đào vàng, Cố Tiêu mua về không ít, muốn làm mấy vại đào đóng hộp.
Đào bây giờ rất rẻ, chờ đến mùa đông thì một ngụm cũng ăn không được rồi.
Cố Tiêu mua đào và đường trắng đem về, Chu thị không nói gì, mà là ở một bên nhìn.
Làm đào vàng đóng hộp thì trước tiên phải gọt vỏ, bỏ hạt, hấp chín, đun sôi nước đường, đem vại rửa sạch sẽ, rồi trụng qua một lần.
Bởi vì phải làm nhiều bước, cho nên Trần thị và Lý thị đều tới đây hỗ trợ.
Cố Tiêu nhóm lửa hấp đào, bên kia thì đang nấu nước đường, cô nhìn Chu thị đang đứng ở một bên nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Nương, nếu không thì để nương làm?”
Chu thị nhận lấy thìa, bà đã phơi rau hàng chục năm, muối dưa vài thập niên, bàn về làm đồ hộp, Cố Tiêu sao mà làm tốt hơn bà được chứ.
Chu thị vén tay áo lên, canh đúng thời gian thì mở nắp vung ra, đào trong nồi đều đã được hấp chín, còn có chút cứng.
Đào hấp chín thì vớt hết ra cho vào trong vại, sau đó đổ nước đường đã đun sôi để nguội vào, bước tiếp theo là bịt kín miệng vại.
Đào vàng đóng hộp phải để tới mùa đông, miệng vại phải bịt kín mít, Chu thị dùng chính là phương pháp hãm cách thủy.
Đổ nước vào rãnh, sau đó thì dùng chén úp lại, Chu thị làm việc lưu loát dứt khoát, làm xong thì trực tiếp kêu Thẩm Đại Lang chuyển đến phòng trống, đặt ở nơi thoáng mát.
Đào hấp không ít, còn dư lại non nửa nồi thì không làm đồ hộp nữa, mà là đổ vào trong nước đường, cho Cố Tiêu một chén,rồi để lại cho Đại Nha bọn họ một chén.
Loại nước đường đồ hộp này thì không cần để lại cho mấy tiểu tử thúi kia.
Chu thị tổng cộng làm ba vại đồ hộp, mỗi vại cao đến đầu gối. Cố Tiêu ăn đào vàng ngâm nước đường, chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, nếu mà để mấy tháng nữa,tới mùa đông thì lấy ra ăn, ăn vào lạnh lạnh mới ngon làm sao.
Cố Tiêu ở đây đã hơn năm tháng, tuy rằng chưa trải qua mùa đông, nhưng cũng biết mùa đông rất ít rau xanh, bá tánh bình thường có thể ăn được trái cây thì càng ít hơn.
Thẩm gia cũng dự định tranh thủ mấy tháng cuối năm này, phơi khô thêm một ít rau, rồi muối dưa chua, để dành mùa đông thì có đồ mà ăn.
Cho nên Chu thị liền dẫn theo Thẩm Đại Lang và Cố Tiêu về thôn Thượng Dương hái rau đem về muối, còn Thẩm lão gia tử thì ra đồng làm cỏ.
Việc nông là căn cơ, không thể bỏ được.
Việc Thẩm gia dọn đến huyện thành ở,bây giờ toàn bộ thôn Thượng Dương đều đã biết rồi,có người ghen ghét là việc không thể tránh khỏi, mấy lão bà tử ngồi dưới gốc cây đại thụ ở cửa thôn, nhìn thấy Chu thị thì nhếch miệng nói: “Ai dô, đây là ở huyện thành đủ rồi,giờ trở về rồi sao.”
Chu thị cũng không phải là người dễ bắt nạt, bà mặc bộ quần áo màu xanh lá mà Cố Tiêu đã làm cho bà kia, tóc chải gọn gàng, “Trở về nhìn vườn rau một cái, nhìn xong còn phải trở về nữa.”
“…… Huyện thành làm sao tốt bằng trong nhà chứ, trong nhà rộng biết bao nhiêu, nhà bà nhiều người như vậy, ở huyện thành phải chen chúc chật chội.”Lão bà tử kia cho là Thẩm gia kiếm không được bao nhiêu tiền,nhà ở chắc chắn là đi thuê rồi.
Chu thị nói: “Vậy các bà cứ ở trong thôn yên ổn mà sống đi, ta sẽ thường xuyên trở về nhìn các bà, Tiểu Tiểu, chúng ta về nhà thôi.”
Hậu viện đã hai mươi ngày không có người chăm nom, rau ở bên trong đã mọc lên rất cao rồi, Chu thị còn về phòng thay một bộ xiêm y cũ, quấn tóc vào, cõng giỏ tre lên liền chui vào vườn rau.
Cố Tiêu trùm kín đầu,cổ tay và cổ chân lại, để tránh bị côn trùng đốt.
Đậu que,đậu đũa còn non thì để xào lên ăn, già thì để lại làm giống, đầu xuân Chu thị có trồng không ít dưa, bí đỏ và dưa gang ra trái còn to hơn đầu người, bí đao thì có một lớp lông ở bên ngoài,hái xong thì toàn bộ để cho Thẩm Đại Lang vác ra ngoài.
Củ cải cũng không nhỏ nữa, nhổ lên rồi đem một ít đi, còn dư lại thì đem cất vào hầm, Cố Tiêu làm việc cả một buổi chiều, eo đau chân đau không nói, cổ và mặt còn bị côn trùng cắn vài cái, rất ngứa.
Về đến huyện thành thì cô thay quần áo ra,nấu nước nóng rồi lau người sơ qua, nhưng mà những chỗ bị cắn vẫn còn rất ngứa.
Cố Tiêu nhìn vào gương, trên mặt có một nốt muỗi đốt, cổ có hai nốt, chỗ khác cũng có, cô nhịn không được gãi hai cái.
Trên người Chu thị cũng bị muỗi đốt, “Con nhịn một chút đi, nếu không thì dùng nước bồ kết để rửa, đừng có gãi, gãi rách da thì càng khó chịu hơn.”
Cố Tiêu thở dài trong lòng, ai một tiếng.
Ngứa nhưng phải chịu đựng, đồ ăn thì vẫn phải nấu,nhưng mà Cố Tiêu lười phí sức, nên lấy bột gạo nếp đã xay trước đó ra làm bánh trôi bằng gạo nếp, chuẩn bị nấu với đào vàng đóng hộp, tiết kiệm sức lực và thời gian.