Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:38:14
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thư viện.

Thẩm Hi Hòa nhìn trang sách đến xuất thần, vừa rồi hình như hắn có nhìn thấy Cố Tiêu, hắn từ trong hiệu sách đi ra thì cảm giác có người đang nhìn hắn, hình như người đó đang ở lầu hai, nhưng mà lúc quay đầu lại, thì chỉ nhìn thấy một đóa hoa màu vàng nhạt.

Thẩm Hi Hòa lắc đầu, người nọ chắc không phải là Cố Tiêu đâu.

Cố Tiêu bị dọa cho một trận, cô thu dọn đồ đạc rồi về nhà, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi, Chu thị đang ở trong viện phơi dưa và rau, trong viện đã phơi được rất nhiều.

Sắp tới chính là trung thu, còn phải về thôn Thượng Dương một chuyến để thu cây giống trong vườn rau, sau đó thì tranh thủ trồng cải trắng xuống, để dành ăn vào mùa đông.

Có Thẩm Đại Lang đại oa và nhị oa bọn họ, thì công việc dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng mà lại chậm trễ việc buôn bán mấy ngày.

Chờ đến tháng chín, tháng mười là phải thu hoạch vụ thu, trong nhà có mười mấy mẫu đất, lại phải tốn thêm thời gian mấy ngày nữa.

Thẩm gia tuy rằng kiếm được chút tiền, nhưng mà Chu thị cũng không muốn bỏ đi cái căn cơ, chờ tiền kiếm được nhiều một chút, thì bà vẫn muốn mua đất trước rồi sau đó mới mua cửa hàng, chậm rãi đem của cải tích góp dần lên.

Cố Tiêu cười với Chu thị, “Nương, con đã trở về!”

Chu thị nhìn Cố Tiêu một cái, “Cũng không chê bên ngoài nắng nóng, mỗi ngày đều chạy ra ngoài.”

“Buổi chiều con sẽ không đi nữa,” Cố Tiêu cất đồ đạc vào trong phòng,rồi ngồi xổm xuống làm việc với Chu thị một lát, Lý thị đẩy xe bập bênh, vừa dỗ tam nha, vừa bận việc trong phòng bếp, chuẩn bị cơm trưa cho mọi người trong nhà.

Chu thị nói: “Mấy ngày nữa là trung thu rồi, con đi mua hai hộp bánh trung thu về đi.”

Cố Tiêu nói: “Mua bánh trung thu sao?” Các cửa hàng điểm tâm ở bên ngoài đã bắt đầu bán bánh trung thu rồi, có nhân hoa hồng, nhân mứt táo, còn có bánh nhân đậu lòng đỏ trứng muối, mùi khá thơm.

Chu thị gật đầu, những năm trước trong nhà đều không mua,bà thấy Cố Tiêu thích ăn điểm tâm ngọt, nên năm nay mua hai hộp về,mọi người đều ăn một chút.

Cố Tiêu rất muốn ăn bánh trung thu, cô muốn ăn chân giò hun khói và lòng đỏ trứng muối, bánh ở cửa hàng điểm tâm chắc là không thể nào rẻ được rồi.

Cố Tiêu đã làm qua khuôn bánh trung thu, mặt trên khắc hoa văn đặc biệt tinh xảo, bởi vì đã làm khuôn,nên cô còn làm qua bánh trung thu hai lần nữa.

Cố Tiêu kéo tay áo Chu thị, “Nương, chúng ta ở nhà tự làm đi, người muốn ăn nhân gì.”

Chu thị trợn to mắt: “Tự mình làm, cái này có thể làm được sao?”

“Nương, bánh táo lần trước con làm ăn không ngon sao?” Cố Tiêu nhìn Chu thị, nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Tim Chu thị run lên, bánh táo lần trước làm đúng là ăn ngon,sau đó Cố Tiêu còn làm thêm bánh đậu đỏ, cũng ăn rất ngon.

“Con thích làm gì thì làm, ta mặc kệ.” Chu thị cúi đầu cắt lát bí đỏ, “Nhưng mà đừng có làm quá nhiều, nhà chúng ta ăn không hết nhiều như vậy.”

Chu thị không nghĩ tới chuyện đem đi bán, cửa hàng điểm tâm ở huyện thành đã mở được vài thập niên rồi, còn tới phiên bọn họ bán bánh trung thu sao.

Chỉ còn mười một ngày nữa là đến Tết Trung thu, Cố Tiêu nghĩ đến bánh trung thu lòng đỏ trứng muối, thì thèm không chịu được, làm bánh trung thu cũng không khó.

Làm vỏ bánh bên ngoài trước, vỏ bánh làm ra,phải ăn vào không bị khô, cũng không ngán, sau khi ăn xong còn có mùi thơm lưu lại.

Vỏ bánh phải dùng đến mỡ heo, trong nhà cũng có, mà nhân bên trong thì đặc biệt hơn.

Có nhân trái cây chua ngọt, nhân lòng đỏ trứng muối, chân giò hun khói, đậu đỏ, mứt táo, khoai lang đỏ, cái gì cũng có thể bỏ vào được.

Công đoạn quan trọng nhất trong cách làm bánh trung thu là ép khuôn, ép các bài thơ, tranh vẽ lên bánh trung thu, thao tác này dựa vào khuôn bánh trung thu.

Cố Tiêu không dám bảo đảm cô làm bánh trung thu ra ăn ngon như thế nào, nhưng khuôn bánh mà cô làm ra chắc chắn là đẹp và vô cùng độc đáo.

Cố Tiêu còn mua hai cái bánh trung thu từ cửa hàng điểm tâm về nhìn thử, vỏ bánh trung thu có in hình trăng tròn, một cái thì in chữ như ý cát tường, hoa văn thì lại càng đơn giản hơn nhiều.

Cố Tiêu quan sát một lúc, sau đó thì bắt đầu chọn gỗ làm khuôn bánh, nếu làm tốt, nói không chừng còn có thể bán khuôn bánh cho cửa hàng điểm tâm cũng nên.

Bánh trung thu lớn hai tấc, cho nên khuôn bánh khắc hoa văn phải chia làm hai phần trên và dưới.

Phía dưới có mười sáu cánh hoa tròn nhỏ, cao khoảng một tấc, bên trên là nắp đậy dạng con dấu có tay cầm.

Cho bánh trung thu đã làm xong vào, nhẹ nhàng ấn xuống, thì hoa văn sẽ được in ra.

Cố Tiêu muốn khắc chính là cái nắp ở phía trên, cô nghĩ ra bốn loại cảnh sắc hợp với ngày trung thu, Thường Nga bôn nguyệt, thỏ ngọc giã thuốc, cung quảng hàn, cuối cùng thì khắc một câu thơ —— chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu.

Hoa văn ở phía trên không phải là những đám mây, mà là cúc hoa được khắc ra, tháng tám tháng chín đang là thời điểm hoa cúc nở rộ, trung thu không chỉ có ngắm trăng, mà còn thưởng cúc nữa.

Cố Tiêu khắc khuôn bánh xong, đặt ở bên ngoài phơi nửa ngày, trong nhà không có trứng vịt muối, nên cô đi ra ngoài mua tám quả trứng vịt, và một miếng chân giò hun khói đã muối xong.

Làm bánh trung thu không thể chỉ làm vị mặn được, cho nên Cố Tiêu lại mua thêm hai cân táo khô, một cân long nhãn khô, và hai cân khoai lang đỏ.

Buổi sáng và buổi chiều Trần thị đều ở nhà hấp bánh bao, nhìn thấy Cố Tiêu đang bận rộn, nàng ta nói: “Cái này là đang làm gì vậy?”

Cố Tiêu nói: “Bánh trung thu bán ở bên ngoài rất đắt, chúng ta ở nhà tự mình làm.”

Thẩm gia có bếp lò, đặt nồi sắt ở phía trên nướng từ từ, chắc là cũng được.

Trần thị tê một tiếng, bánh trung thu ăn rất ngon nha, vừa thơm vừa ngọt, những năm trước đều là Thẩm Đại Lang mua hai cái đem về, ở trong phòng vụng trộm ăn, Cố Tiêu làm rất nhiều, có thể ăn đã nghiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-82.html.]

Trần thị quay đầu nhìn một cái, “Có cần đại tẩu hỗ trợ gì hay không?”

Cố Tiêu nói: “Vậy thì đại tẩu giúp muội hấp khoai lang đỏ đi.”

Khoai lang hấp chín rồi tán nhuyễn, có thể dùng làm nhân.

Trần thị ai một tiếng, sai khuê nữ đi rửa sạch khoai lang đỏ, Cố Tiêu định làm bốn loại nhân, lòng đỏ trứng muối thì bọc một lớp khoai lang nghiền bên ngoài, sau đó mới đặt vào vỏ bánh trung thu.

Ba loại khác là chân giò hun khói, mứt táo và đậu đỏ.Cho thêm lòng đỏ trứng gà vào trong nhân, để làm cho màu sắc thêm đẹp mắt, vo thành từng viên tròn rồi đặt nhân vào trong vỏ bánh , cho vào khuôn bánh rồi ấn nhẹ xuống,như vậy là bánh trung thu đã làm xong rồi.

Thẩm gia có một cái nồi sắt bị hỏng không dùng đến, Cố Tiêu trực tiếp lấy sắt xem như là lò nướng, quét một lớp lòng đỏ trứng lên bánh trung thu, rồi ngồi ở đó canh bánh.

Tuy rằng khói bốc lên nghi ngút, vỏ bánh trung thu nướng ra có hơi khô, nhưng mà ăn vẫn khá ngon.

Chu thị thích ăn nhất là bánh trung thu nhân mứt táo,ngon giống như là bánh táo mà lần trước bà được ăn vậy, nhân bên trong rất ngọt.

Bánh trung thu nhìn rất đẹp mắt, không kém hơn so với bánh bán ở bên ngoài.

Cố Tiêu làm không ít bánh trung thu, cho Trần thị và Lý thị mỗi người tám cái, mỗi loại nhân cho hai cái.

Lại dùng giấy dầu gói hai cái lại, để ở trong phòng của Chu thị.

Về việc mấy cái bánh trung thu này là giữ lại ăn hay là để tặng cho người khác, cái này thì Cố Tiêu không quan tâm.

Trần thị muốn đưa cho nhà mẹ đẻ, cũng muốn để lại cho nhi tử và khuê nữ ăn, nàng ta nghĩ nếu bánh trung thu mà Cố Tiêu làm ra có thể bán thì tốt rồi, nàng ta có thể mua mấy cái bánh của Cố Tiêu.

Còn về chuyện lấy mà không trả tiền, thì Trần thị trăm triệu lần cũng không dám làm vậy.

Trần thị lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu, muội nói xem mấy cái bánh trung thu này có thể bán được hay không?”

Cố Tiêu nói: “Bánh nhà làm, sợ là sẽ không bán được.”

Cửa hàng điểm tâm ở huyện thành đã mở được vài thập niên rồi, mùi vị bánh cũng không hề kém, làm sao dễ dàng cướp được chuyện làm ăn buôn bán với người ta chứ.

Bánh trung thu mà Cố Tiêu làm ăn ngon thì đúng là ăn ngon,bên trong nhân cũng cho rất nhiều nguyên liệu, ví dụ như lòng đỏ trứng muối, một cái bánh trung thu mà nhân bên trong bỏ một cái lòng đỏ trứng to như vậy, có thể ăn không ngon sao.

Làm một cái bánh trung thu cũng phải mất mười mấy văn tiền, cũng chỉ là làm cho người trong nhà ăn, nếu như Chu thị biết bọn họ chỉ riêng tiền mua nguyên liệu mà đã tốn vài trăm văn,thì bà nhất định sẽ không cho nàng ta làm.

Trần thị thở dài, “Mấy cái bánh mà muội làm, đẹp hơn rất nhiều so với bánh bán bên ngoài.”

Hình thức đẹp, giống như là vẽ ra vậy.

Cố Tiêu nói: “Cho nên muội muốn bán khuôn bánh trung thu.”

Bán khuôn bánh nhưng không bán bánh trung thu, như vậy không phải là được rồi sao.

Trần thị hai mắt sáng lên, “Bán cái này được!”

Cố Tiêu nói: “Muội còn chưa nói với nương, chờ bán được rồi hẵng nói.”

Trần thị cũng biết Cố Tiêu thích làm mấy thứ đồ này nọ,mấy vật liệu Thẩm Đại Lang làm mộc còn dư lại đều đưa cho Cố Tiêu, Thẩm Đại Lang làm một món đồ lớn còn có thể kiếm được mấy chục văn.

Không cần quan tâm khuôn bánh trung thu có thể bán được bao nhiêu, chỉ cần có thể kiếm được tiền là được rồi.

Cố Tiêu bỏ bốn cái khuôn bánh vào trong túi, rồi mang theo chúng đi vào cửa hàng điểm tâm trong huyện thành.

Tết trung thu đang đến gần, khách trong cửa hàng điểm tâm không ít, trên quầy đặt rất nhiều điểm tâm, có hấp có nướng, còn có đủ loại mứt hoa quả khác nhau.

Tiểu nhị đang bận rộn đóng gói và thu tiền, Cố Tiêu xếp hàng ở phía sau, chờ đến lượt cô, Cố Tiêu nói: “Ta muốn mua bốn cái bánh trung thu mứt táo.”

Tiểu nhị tay chân lanh lẹ, dùng giấy dầu bao lại bốn cái bánh trung thu, sau đó lại gói vào một mảnh giấy vuông màu đỏ khác có in hình trăng tròn, “Tổng cộng là 32 văn.”

Cố Tiêu trả tiền xong,liền hỏi một câu, “Hoa văn trên bánh trung thu có thể đặt làm không?”

Tiểu nhị sửng sốt, “Đặt làm?”

Cố Tiêu nói: “Chính là dựa theo hoa văn mà ta muốn làm.”

Thấy Cố Tiêu đã mua đồ, cũng không giống là người tới kiếm chuyện, nên thái độ của tiểu nhị rất tốt, “Cái này chỉ sợ là không được, khuôn làm bánh của cửa hàng chúng tôi đều là cố định……”

Cố Tiêu lắc cái túi trong tay, nói: “Khuôn làm bánh ta có đem theo rồi.”

“Cái này, cái này……” Tiểu nhị sửng sốt một chút, sau đó nói với Cố Tiêu: “Việc này ta phải đi hỏi chưởng quầy mới được.”

Tiểu nhị có thể không hiểu, nhưng mà chưởng quầy của cửa hàng điểm tâm có thể nhìn ra Cố Tiêu “ý của Tuý Ông không phải ở rượu”, muốn đặt bánh trung thu là giả, muốn bán khuôn làm bánh mới là thật.

Những cửa hàng lâu đời như bọn họ, điểm tâm đều là những hình dạng quen thuộc, thứ nhất là khách hàng dễ nhận ra, thứ hai mà mùi vị của điểm tâm cũng rất quan trọng, vẻ bề ngoài chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Chưởng quầy họ Lý, tuổi tác cũng không nhỏ, hắn không có ý định mua khuôn bánh, nên nói: “Giúp cô nương nướng một lô bánh cũng được, một cái bánh trung thu thêm hai văn tiền.”

Cố Tiêu gật đầu, đưa khuôn bánh qua.

Loading...