Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:17
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiêu cầm quạt lông vũ đến hiệu sách, Linh Đang trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, miệng há to, “Sư phụ, người mua cây quạt này chắc chắn là tiên nữ rồi! Không phải là tiên nữ thì làm sao dám dùng cây quạt như vậy chứ!”

Cố Tiêu: “…… Linh Đang à, cho dù là ai, thì có tiền là có thể mua cây quạt này.”

Linh Đang a một tiếng, “Sao có thể như vậy được chứ.”

Vốn dĩ chính là vì kiếm tiền, Cố Tiêu cũng không quan tâm là ai mua, nhưng mà, cô cũng hy vọng người mua những thứ đồ này là thật lòng thích chúng.

Cố Tiêu xoa đầu Linh Đang, “Những quý nữ ở trong thành Thịnh Kinh, không kém hơn so với tiên nữ đâu.”

Linh Đang mới không tin, ở trong lòng nó, sư phụ mới là tiên nữ, nó phải cố gắng học cho tốt,sau này kiếm thêm nhiều tiền,có như vậy thì đồ mà sư phụ làm ra muốn để mình dùng thì để mình dùng, muốn bán cho ai thì bán.

Linh Đang hít sâu một hơi, “Sư phụ, người xem mèo con mà con mới làm đi.”

Vì làm cái này, mà Linh Đang còn cố ý đi nhìn mấy con mèo hoang nhỏ.

Linh Đang làm một con mèo mướp, Cố Tiêu nói: “Mặt của mèo con có thể sửa lại một chút, mắt mèo phải to hơn, lầm sau chọn một cái hắc diệu thạch to một chút, con xem, lưỡi và râu cũng chưa làm……”

Linh Đang cúi đầu xuống, Cố Tiêu mỉm cười, “Con đã làm rất tốt rồi, cứ cố gắng mà học, học làm đồ chơi vải nỉ xong, ta sẽ dạy cho con làm những cái khác.”

Linh Đang ngạc nhiên đến mức không biết nên nói gì, nó có thể được học làm một thứ đã rất tốt rồi, không có lòng tham, “Sư phụ……”

Cố Tiêu nói: “Chờ mấy ngày nữa, ta sẽ đưa cho con lễ vật bái sư.”

Cô chỉ có một người đồ đệ này,tất nhiên là phải đối xử tốt với nó, Cố Tiêu đi tới cửa hàng rèn để đặt một bộ d.a.o khắc, Linh Đang phải làm những thứ khác nữa,nên trước tiên phải học chạm khắc gỗ trước.

Còn có lễ vật bái sư nữa sao! Linh Đang choáng váng, “Sư phụ……”

Sư phụ cho nó cái gì, thì nó cũng rất thích, sáng tối mỗi ngày đều sẽ lạy một lần, rồi lau nó mỗi ngày.

“Được rồi, mau làm đồ vải nỉ đi, luyện tập nhiều một chút.” Cố Tiêu vẫn là câu nói kia, quen tay hay việc, cho dù là Trương chưởng quầy, thì làm nhiều rồi cũng sẽ học được thôi.

Cố Tiêu để tiểu nhị đem quạt lông vũ đưa đi Thịnh Kinh, còn mình thì cúi đầu vẽ mấy mẫu hoa văn.

Nếu bánh trung thu của Ngự Phương trai bán được, thì Lý chưởng quầy chắc chắn sẽ muốn mua khuôn bánh mới.

Chu thị vẫn luôn lo lắng chuyện này, bà còn cố ý cầm tiền đi Ngự Phương trai mua bánh trung thu nữa.

Trần thị nói: “Nương, người đi nhìn một cái là được rồi, trong nhà còn không ít bánh trung thu đó, sao người cứ phải mua chứ?”

Chu thị trừng mắt, “Con thì hiểu cái gì, đó là bánh trung thu bình thường sao,đó đều là tâm huyết của Tiểu Tiểu, có bốn loại lận, dù sao thì cũng phải mua mỗi thứ một cái về chứ.”

“Không phải là Tiểu Tiểu đã đem về nhà rồi sao……” Trần thị thật sự là không hiểu được, nhiều người như vậy, mà một hai cứ phải tới đây đứng chờ.

Xếp hàng chờ khoảng mười lăm phút,nhưng mà khi đến lượt bọn họ, Chu thị nhìn nửa ngày, cũng không tìm được bánh có hình thỏ ngọc cung trăng đâu, “Sao lại không có bánh trung thu Thường Nga và thỏ ngọc chứ?”

Tiểu nhị nói: “Lão phu nhân, loại này đã bán hết rồi, những cái khác nhân cũng đều giống nhau cả, có thể mua những loại khác.”

Chu thị: “Bán hết rồi sao?”

Tiểu nhị tươi cười rạng rỡ, “Nếu lão phu nhân muốn mấy loại này, thì ngày mai nên tới sớm một chút.”

Chu thị và Trần thị về nhà, trong lòng cảm thấy thật sự là khó lường.

Trần thị đơn giản tính một chút, một ngày Ngự Phương trai có thể bán được mấy trăm cái bánh trung thu, một cái kiếm được năm văn tiền,vậy là một ngày Cố Tiêu có thể được chia hai ba trăm văn, còn không phải là ngồi đếm tiền sao.

Nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với các nàng đi bán bánh cuốn và bánh bao hấp đó.

Nhưng mà nghĩ tới mấy thứ đó cũng không phải là nhặt được, người thường có thể khắc được tiên tử trên Thiên cung sao, còn không phải là do Cố Tiêu có bản lĩnh.

Trần thị cười hai tiếng, “Thật tốt quá, nương, nhà ta cưới được Tiểu Tiểu, thật đúng là phần mộ tổ tiên đã bốc khói xanh rồi.”

Lời này tuy rằng hơi khoa trương một chút, nhưng mà hiển nhiên Chu thị cũng cho là như vậy.

Mấy ngày nay Thẩm Hi Hòa in sách đã kiếm được hai mươi lượng bạc, còn có việc buôn bán của bọn Trần thị,thì cũng có hơn năm lượng bạc rồi đấy.

Không bao lâu nữa,thì tiền mua tòa nhà này đã kiếm lại được rồi.

Chu thị gật nhẹ đầu, “Tiểu Tiểu vừa hiếu thuận lại tri kỷ, còn làm thêm quần áo cho ta nữa, trung thu ta sẽ mặc nó.”

Bánh trung thu bán rất chạy, làm Lý chưởng quầy thấy được một cơ hội kinh doanh lớn.

Có đôi khi đang ăn cơm, hắn cũng nhịn không được nghĩ thầm, nếu như cái loại điểm tâm khác cũng thay đổi hình thức bên ngoài, vậy thì cũng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Kiếm về một đống lớn bạc, thì hắn có thể mở cửa hàng ở phủ thành tỉnh thành luôn rồi.

Lý chưởng quầy cũng không liều lĩnh như vậy, chỉ muốn đi từng bước một cho chắc, Cố Tiêu thật đúng là quý nhân của hắn mà.

Lý chưởng quầy ghi các khoản vào sổ sách, chờ Cố Tiêu tới đây thì đưa cho cô xem, “Ba ngày, tổng cộng bán được 1324 cái bánh trung thu, mứt táo đậu đỏ tám văn tiền một cái, chân giò hun khói và lòng đỏ trứng muối thì mười hai văn một cái, chia cho cô nương 1522 văn.”

Không ít người từ huyện khác đều tới chỗ này đặt bánh trung thu, Lý chưởng quầy nói: “Cố cô nương cảm thấy nên làm thêm gì thì thích hợp nhất?”

Cố Tiêu nói: “Mua bánh trung thu hoặc là để nhà mình ăn, hoặc là để tặng người khác, có thể in một số hoa văn đẹp mắt lên trên giấy đỏ gói bên ngoài.”

Bây giờ giấy chủ yếu là in bốn chữ hoa hảo nguyệt viên, cái này vẫn là do Lý chưởng quầy đi nhờ người khác làm cho, nhưng mà chắc chắn là kém hơn so với Cố Tiêu khắc rồi, Lý chưởng quầy hỏi: “Vậy thì nên in cái gì?”

Cố Tiêu nói: “Hiệu sách có thuốc nhuộm màu vàng, Lý chưởng quầy có thể đi mua về một ít.”

“Hiệu sách?” Lý chưởng quầy còn chưa dùng qua thuốc nhuộm màu vàng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-84.html.]

“Đúng vậy, dùng giấy màu đỏ là được rồi, chưởng quầy xem hoa văn này thì như thế nào?” Cố Tiêu đưa hoa văn đã vẽ xong cho Lý chưởng quầy xem, trên đó có một chùm hoa cúc vàng, bên cạnh là hai câu thơ —— chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu.

Nếu như dùng thuốc nhuộm màu vàng in ra, vậy chắc chắn là sẽ rất đẹp.

Lý chưởng quầy cảm thấy rất tốt, phải đưa thêm tiền cho Cố Tiêu mới được.

Cố Tiêu chỉ vào hoa văn ở dưới góc bên phải rồi nói: “Có thể khắc thêm ba chữ Ngự Phương trai ở chỗ này, ta cảm thấy in màu vàng sẽ rất đẹp, tất nhiên là màu đen cũng được.”

Lý chưởng quầy đã bán điểm tâm được vài thập niên rồi, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới nên dụng tâm vào mấy thứ này, hắn cũng chưa thấy qua sư phó có tay nghề cao siêu như vậy,cả cửa sổ giác mái đều có thể khắc lên được.

“Ta cũng cảm thấy màu vàng rất đẹp, Cố cô nương,vậy mẫu hoa văn này nên tính thế nào……”

Thật cũng không phải là Lý chưởng quầy keo kiệt, nhưng cũng chỉ là một mẫu hoa văn mà thôi, lại chia thêm lợi nhuận cũng không phải.

Cố Tiêu nói: “Đây là ta giúp ngài khắc, không cần tiền.”

Thân người Lý chưởng quầy hơi ngả về phía sau, hắn hít sâu một hơi, rồi xoa tay nói: “Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy được, sao có thể không cần tiền chứ……”

Cố Tiêu ngẩng đầu nhìn Lý chưởng quầy một cái, “Đây là do ta tặng, chưởng quầy cũng không cần khách sáo làm gì, chúng ta làm buôn bán còn phải lui tới thường xuyên, hơn nữa, Ngự Phương trai cũng không chỉ bán bánh trung thu.”

Cũng không thể loại điểm tâm nào cũng đều dùng tờ giấy này mà gói lại chứ.

Nụ cười của Lý chưởng quầy đông cứng lại, Cố Tiêu nói cũng đúng, tờ mẫu hoa văn này là tặng, nhưng sau này cũng không thể luôn dùng giấy gói bánh Trung Thu để gói các loại điểm tâm khác chứ.

Năm sau có lẽ lại là một hình dạng khác nữa.

Lý chưởng quầy nói: “Cái này thì dễ nói, Cố cô nương, lần này ta muốn làm thêm…… hai cái khuôn bánh nữa, dùng để ép bánh đậu xanh và bánh đậu đỏ, vẫn là quy tắc cũ, chia cho cô nương hai phần lợi nhuận.”

Bánh đậu đỏ rất dễ làm, thơ cổ có câu —— lả lướt xúc xắc an đậu đỏ, tận xương tương tư có biết không.

Có thể khắc một nhánh đậu đỏ, lại khắc thêm câu thơ này vào, bánh đậu xanh của Ngự Phương trai nhỏ nhắn tinh xảo, bên trên có thể khắc hoa, mười mấy cánh hoa, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, làm một cái khuôn bánh thì Cố Tiêu sẽ tặng một mẫu giấy dầu, chỉ lời mà không lỗ.

“Được, ta làm xong sẽ đem qua đây.”

Cố Tiêu về tới nhà liền bắt đầu làm khuôn bánh, nắp in hoa văn có hình vuông và phẳng, phía trên có tay cầm bằng gỗ, góc dưới phía bên trái là một chùm hoa cúc, phía trên là hai câu thơ, góc dưới bên phải là ba chữ Ngự Phương trai.

Hai cái khuôn làm điểm tâm ,một cái hình tròn một cái hình vuông, cái để làm bánh đậu đỏ bên trên là một chùm đậu đỏ, dưới tàng cây rơi xuống một ít đậu, góc trên bên phải có hai dòng thơ.

Còn bánh đậu xanh thì là một đóa hoa cúc đang nở rộ, bởi vì phải dùng để ép vào điểm tâm, cho nên phải khắc ngược lại, vậy mới có thể bảo đảm khi lấy bánh ra thì các cánh hoa sẽ hướng ra bên ngoài.

Khuôn bánh làm hết nửa ngày, Cố Tiêu nhìn sắc trời, vội vàng cầm bạc kiếm được đem vào trong phòng cho Chu thị.

Một lượng năm,thêm hai khối bạc vụn nhỏ nữa.

Chu thị cầm bạc nhìn hồi lâu, “Mới đây mà đã đưa tiền rồi sao?”

Cố Tiêu nói: “Bốn loại bánh trung thu đó bán rất nhanh, cho nên mới được chia nhiều.”

Có khuôn bánh rồi, thì làm bánh trung thu cũng không mất nhiều công sức nữa, nhưng mà làm bánh trung thu, thì chỉ kiếm được mấy ngày này mà thôi.

Giống như thanh đoàn, bánh chưng, bánh trung thu , nguyên tiêu cũng vậy, đều là vào mấy dịp đặc biệt này thì mới ăn, qua mấy ngày này, thì mọi người cũng không ăn nữa, cho nên cũng chỉ bán được mấy ngày mà thôi.

Còn tám ngày nữa là đến Tết Trung thu, từ đây tới đó chắc là cũng có thể kiếm được năm sáu lượng bạc.

Cái này đối với Chu thị mà nói đã là không ít rồi, bà thật sự là chưa từng trông cậy vào việc Cố Tiêu sẽ kiếm tiền, ở trong mắt bà, kiếm tiền nuôi gia đình đều là việc mà nam nhân nên làm.

Nhưng mà hai cô con dâu kia của bà cũng làm không tồi, Trần thị ngày nào cũng bận bịu, kho thịt ủ bột, bày quán thét to rao hàng.

Khi Lý thị còn đang mang thai, còn đi mười mấy dặm đường lên huyện thành bán bánh cuốn nữa đấy, không hề kém cạnh so với nam nhân tý nào.

Chu thị nói: “Bán được càng nhiều, thì sẽ được chia càng nhiều sao?”

“Lý chưởng quầy muốn lấy thêm hai cái khuôn bánh nữa, nương, không bán bánh trung thu nữa thì chúng ta vẫn có thể kiếm được tiền đấy.” Cố Tiêu ngồi vào bên cạnh Chu thị.

Chu thị làm lụng vất vả cả nửa đời người, tóc đã có vài sợi bạc, trên mặt cũng có nếp nhăn, sương gió nửa đời người đã in dấu toàn bộ lên gương mặt của bà.

Chu thị cất bạc đi,rồi vỗ bả vai Cố Tiêu, “Con d.a.o khắc đó cũng không phải là thứ để đùa giỡn, đừng có làm tay bị thương, tiền thì lúc nào cũng kiếm không đủ.”

Chu thị không muốn lúc nào cũng vùi đầu vào việc kiếm tiền, nhà bọn họ cũng không phải là gia đình đại phú đại quý gì, đủ tiền tiêu là được rồi.

Cố Tiêu gật đầu, “Con biết rồi, người không cần lo lắng cho con.”

“Ta làm gì có thời gian rảnh để lo lắng cho con chứ.” Chu thị không được tự nhiên mà quay đầu đi, bà nhìn lướt qua, thấy Cố Tiêu vẫn là mặc bộ quần áo cũ kia, “Nhưng mà con phải cẩn thật tay một chút, để bị thương thì không tốt đâu.”

Cố Tiêu cười cười, từ nhà chính đi ra ngoài, hai ngày nay trời mưa tầm tã, thời tiết cũng trở nên mát mẻ hơn, qua mùa hè thì quạt không dễ bán nữa, phải làm những thứ khác mới được.

————

Mà Trương chưởng quầy đầu tháng xuất phát từ Quảng Ninh, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, vào trước ngày mười lăm tháng tám rốt cuộc cũng đã tới được Thịnh Kinh.

Một đường phong trần mệt mỏi không cần phải nói, người mệt đễn nỗi đã gầy đi một vòng rồi.

Tiểu Trương chưởng quầy đã chuẩn bị trà nước, còn đặt một bàn đồ ăn ở tửu lầu tốt nhất trong thành Thịnh Kinh, mở tiệc đón gió tẩy trần cho Trương chưởng quầy.

Trương chưởng quầy xua tay, “Không cần đâu, chúng ta cũng không cần phiền phức như vậy làm gì, cứ mua hai món ăn ở tửu lầu về,lấy thêm một bình rượu, rồi ở lầu hai ăn một chút là được.”

Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Hay là tới phòng của cháu ăn cơm đi?”

“Thôi…… lầu hai không phải có hai nhã gian sao,cứ ăn ở nhã gian đi.” Trương chưởng quầy vén rèm xe ngựa lên, nhìn cảnh sắc phồn hoa của thành Thịnh Kinh, im lặng thở dài.

Loading...