Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:19
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thịnh Kinh rất náo nhiệt, trên đường người đến người đi, ngựa xe như nước, thứ gì cũng có bán.

Tiểu Trương chưởng quầy có chút không biết nên mở miệng thế nào, “Đại bá……”

Trương chưởng quầy thả rèm xuống, “Làm sao vậy?”

“Nhã gian không thích hợp để ăn cơm cho lắm, sẽ ám mùi, lần trước có một vị cô nương, một hai cứ phải đem đậu hũ thúi vào, cháu cũng không đồng ý.”

Trương chưởng quầy chớp mắt, “…… Thôi được rồi, vậy thì tới tửu lầu đi.”

Ăn uống no say thì hai người trở về Đa Bảo Các, nhã gian không thể vào ở được, nên Trương chưởng quầy chỉ có thể chen chúc với cháu trai của mình.

Lúc chạng vạng, vẫn còn có khách trong Đa Bảo Các, nhã gian ở lầu hai, vài vị phu nhân đang uống trà ăn điểm tâm, căn bản không có ý định rời đi.

Trương chưởng quầy nhìn sang cháu trai, nhỏ giọng hỏi: “Đây là nhà nào?”

“Bình Dương hầu phủ, Triệu quốc công……” Tiểu Trương chưởng quầy chỉ vào từng người rồi nói, sau đó thì đẩy bá phụ đi vào, mấy vị phu nhân ở bên trong đều có khí độ ung dung, một vị trong đó gật đầu cười với tiểu Trương chưởng quầy, “Vị này là……”

Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Đây là bá phụ của ta,đông gia của Đa Bảo Các.”

Trương chưởng quầy vội vàng xua tay, “Đông gia gì chứ, chỉ là bán một ít thứ mới lạ mà thôi,cũng chỉ là một người làm ăn bình thường.”

Bình Dương hầu phu nhân che miệng cười khẽ, quạt tròn đang cầm trong tay đúng là mua của Đa Bảo Các, mặt quạt có vẽ một con bướm vỗ cánh như sắp bay đi, “Chưởng quầy khiêm tốn rồi, ai mà không biết Đa Bảo Các là chỗ nào chứ, phu nhân tiểu thư trong thành Thịnh Kinh này cơ hồ đều đã tới đây, đặc biệt là căn phòng có hoa nguyệt quý kia,những chỗ khác không được như vậy đâu.”

“Thật không biết là vị tài nhân nào, mà có thể có nhiều ý tưởng độc đáo như vậy, mong rằng chưởng quầy sẽ giới thiệu để chúng ta biết mặt.” Bình Dương hầu phu nhân vẫn muốn lụa hoa dệt kinh Phật, mặc dù đã bị từ chối một lần, nhưng mà bà không tin là không còn cách nào khác.

Làm buôn bán còn không phải là vì tiền sao, còn có chuyện không thể dùng bạc để giải quyết sao.

Trương chưởng quầy mỉm cười, nếu như Đa Bảo Các chỉ có một vị khách là Bình Dương hầu phu nhân, tất nhiên là sẽ đối đãi giống như là Bồ Tát vậy, “Lời này của phu nhân,thì ai cũng đều muốn gặp tiểu đông gia của chúng tôi, nếu ai cũng phải gặp một lần, vậy những chuyện khác không cần làm nữa rồi.”

Bình Dương hầu phu nhân bị mất mặt, đành bưng tách trà lên thổi vài cái.

Trương chưởng quầy không muốn quản mấy thói quen tật xấu này, có một thì sẽ có hai, “Đa Bảo Các có quy định, không gặp khách nhân, không có đặt hàng.”

Triệu quốc công phu nhân ở một bên cười nói: “Nếu đã là quy định thì nên tuân thủ, không có quy củ thì sao có thể trở thành phép tắc chứ, chưởng quầy nói đúng, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về rồi.”

Triệu quốc công phu nhân vừa nói rời đi, thì những người khác cũng rời đi theo, Bình Dương hầu phu nhân mím môi, xụ mặt đi ra khỏi Đa Bảo Các.

Tiểu Trương chưởng quầy thở dài nói: “Bà ấy à, mỗi ngày đều tới đây, lần nào cũng hỏi có thể làm lụa hoa dệt kinh Phật được hay không.”

Trương chưởng quầy nói: “Đèn kéo quân không nên bán cho bà ta.”

Nhưng mà 1500 lượng bạc đúng là không ít, Trương chưởng quầy cúi xuống nhìn ngọn đèn, một phòng đầy hoa hồng nguyệt quý, cộng thêm ánh đèn ảo điệu, đẹp không sao tả xiết, đến nỗi không nỡ chớp mắt.

“Được rồi, đem đèn gói lại cho tốt đi, ngày mai đưa đến Bình Dương hầu phủ.”

Tiểu Trương chưởng quầy gật đầu, hoa bất tử và đèn kéo quân đã đưa rất nhiều khách đến Đa Bảo Các, hạnh đào khắc gỗ cũng bán đi rồi, “Đại bá, vậy bây giờ mang cây quạt lục xuất ra bày ở bên ngoài sao?”

Trương chưởng quầy nói: “Không chỉ có đem quạt lục xuất ra,mà còn có đồ chơi vải nỉ nữa.”

“Đồ chơi vải nỉ là cái gì?” Tiểu Trương chưởng quầy còn không biết sự lợi hại của vật lông xù.

Trương chưởng quầy l.i.ế.m răng, “Ngày mai sẽ biết thôi.”

Đèn kéo quân vừa bán đi, đã làm rất nhiều người muốn mua nhưng mua không được phải thất vọng không thôi, ngày nào cũng tới chiêm ngưỡng, nhưng vừa chớp mắt, thì đã biến thành đồ của nhà người khác rồi.

Mà Bình Dương hầu phu nhân mua được đèn kéo quân thì rất đắc ý, nhưng trong lòng cũng không vui vẻ được bao lâu, bởi vì phía sau đèn kéo quân còn có quạt lục xuất,và đồ vải nỉ nữa.

Hai cây quạt, hai mặt đều là cảnh tuyết, một mặt là độc điếu hàn giang tuyết, một mặt là tùng tuyết trong núi sâu, dù sao thì mỗi người mỗi vẻ.

Mà đồ chơi vải nỉ kia, đúng là rất đáng yêu, làm người hận không thể ngay lập tức ôm về nhà.

Trước đây người tới Đa Bảo Các hầu hết đều là nữ tử, bây giờ thì các công tử, tiểu thiếu gia,tiểu cô nương trong thành Thịnh Kinh cũng đều tới đây.

Mặc dù có chút tiếc nuối vì đèn kéo quân đã bị người khác mua đi mất, nhưng mà còn có những thứ khác nữa, nhìn cây quạt và đồ chơi vải nỉ kia mà xem, chút tiếc nuối kia cũng biến mất theo gió luôn rồi.

Trương chưởng quầy hi vọng có thể yên ổn làm ăn, cho nên không có ý định tăng giá, quạt xếp hai trăm lượng bạc một cây, một tầng đồ chơi vải nỉ thì 150 lượng,đúng là không thể nói quá đắt.

Bởi vì không đắt, nên mới có nhiều người đổ xô đi hỏi mua.

“Ninh Chu huynh,huynh đi chỗ ta lấy bức thư pháp kia đi, lần này phải tới lượt ta.”

“Thư pháp thì không cần đâu, ta thật sự rất thích cây quạt này, mong chư huynh hãy hiểu cho, tại hạ vô cùng cảm kích.” Từ Ninh Chu ôm quyền thi lễ, “Ta về sẽ dùng giấy dát bạc vẽ một bức tranh tuyết rơi cho mọi người thưởng thức.”

Từ Ninh Chu tài danh lan xa, một tay vẽ tranh xuất thần nhập hóa, có thể có được một bức tranh tuyết của hắn, thì còn cần quạt xếp làm gì chứ, nên lúc này mới nhượng bộ.

Từ Ninh Chu lấy được quạt, liền mở ra nhìn thoáng qua, tuy rằng tay nghề vẽ tranh bình thường, nhưng mà rất có linh khí, “Đa tạ.”

Mua không được quạt thì còn có đồ chơi vải nỉ nữa, mua mèo con và anh vũ về có thể tặng cho đệ đệ hoặc muội muội, một tầng có bảy tám cái, có thể giữ lại một con để đặt trên án thư.

Nhưng mà đồ chơi vải nỉ không đợi người, chờ tới lúc hỏi,thì đã không còn.

“Bán hết rồi, mới đây mà đã bán hết rồi sao?”

“Đúng vậy, lần sau khách quan có thể tới sớm một chút.” Tiểu Trương chưởng quầy mang theo khuôn mặt tươi cười,nhưng lời nói ra lại không chút lưu tình.

Tới sớm một chút? Như vậy còn chưa đủ sớm sao, bọn họ không phải đều vào cùng lúc hay sao.

Không mua được không tránh khỏi có chút ghen tị, “Chưởng quầy, mỗi loại cũng chỉ có được một cái, sao không làm nhiều thêm một chút?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-85.html.]

Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Những thứ này đều là tiểu đông gia của chúng tôi làm ra, mỗi loại nhiều nhất chỉ có thể làm một cái, nếu muốn nhiều hơn, công tử cũng có thể từ từ đợi,những thứ gửi tới sau này có thể sẽ rẻ hơn. Đa Bảo Các chúng tôi không lừa già dối trẻ.”

Ô giấy dầu mà Cố Tiêu làm ra một cây hai mươi lượng,còn học đồ của Đa Bảo Các làm thì một cây mười lượng bạc, những thứ khác cũng vậy, giá cả có thể rẻ hơn không ít.

Cũng có đôi chút khác biệt, giống như chữ khắc trên cán quạt sẽ không giống, tất nhiên chỉ cần nhìn là có thể thấy được,tay nghề thành thạo hay không đều được thể hiện lên trên đồ vật làm ra.

Hắn mà thiếu tiền sao? Cái mà hắn muốn mua là cái tiểu đông gia làm, người khác làm, cho dù có giống đến đâu cũng không phải là tiểu đông gia làm.

Tiểu công tử thở ra một hơi, “Thôi đành vậy, ta chờ lần sau.”

Hai cây quạt lục xuất, ba tầng đồ chơi vải nỉ, chỉ trong một thời gian ngắn đã bán hết toàn bộ, Trương chưởng quầy gảy bàn tính, đối chiếu từng khoản một.

Tiểu Trương chưởng quầy cũng không dám làm sổ sách giả, việc buôn bán của nhà mình, đồ vật đều có số lượng nhất định rõ ràng.

Mấy ngày nay tổng cộng bán được hơn 3600 đóa hoa bất tử, hai lượng bạc một đóa,trừ đi tiền đặt làm kính lưu ly, thì một đóa hoa bất tử có thể kiếm được tám đồng bạc.

Tổng cộng đã có hai ngàn 880 lượng bạc, cộng thêm quạt lụa 500 lượng, đèn kéo quân 1500 lượng, đồ khắc gỗ 450 lượng, quạt lục xuất 400 lượng, đồ chơi vải nỉ 450 lượng.

Cộng thêm mấy thứ đồ linh tinh nữa, trừ đi tiền vốn và tiền công, thì kiếm được năm ngàn lượng bạc.

Trương chưởng quầy đối chiếu sổ sách xong, “Gian cửa hàng này bao nhiêu tiền?”

“Toàn bộ cửa hàng là 9000 lượng bạc.” Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Cũng không biết có bán hay không.”

9000 lượng không phải là con số nhỏ, tiền mua cửa hàng phải kiếm thêm rồi, dù không mua được gian cửa hàng này cũng vậy, Trương chưởng quầy nói: “Ta sẽ đi hỏi chủ của nơi này xem cửa hàng có bán không, nếu không bán thì chúng ta đi xem những nơi khác.”

Năm ngàn lượng bạc là con số khá nhiều, trong đó có một nửa là của hắn đấy, Trương chưởng quầy hận không thể nằm ở trên bạc mà ngủ, “Lấy một trăm lượng…… không, năm mươi lượng ra.”

Tiểu Trương chưởng quầy nghe lời lấy năm mươi lượng bạc ra.

Trương chưởng quầy chia ra một nửa, “Đây là cho tiểu đông gia.”

Lại chia thêm mười lượng ra, “Đây là cho cháu, mấy ngày nay đã vất vả rồi, cố gắng mà làm, ngày lành còn ở phía sau.”

Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Đại bá, chỉ có một ít này thôi sao, cháu còn đang tính sẽ làm một căn phòng toàn là hoa bất tử nữa đấy.”

Mười lăm lượng bạc, năm lượng đưa cho phu xe mua rượu uống, Trương chưởng quầy chỉ thừa lại mười lượng, “Mười lượng mà còn ít sao, không cần thì cho ta.”

“Cháu cần, cái này còn không đủ mua năm đóa hoa đâu.” Tiểu Trương chưởng quầy lập tức cất bạc đi.

Mặt Trương chưởng quầy có chút ưu sầu, “Tiểu đông gia làm rất nhanh, rất nhanh thôi là chúng ta có thể tích góp đủ tiền rồi.”

“Đại bá, tiểu đông gia cô ấy trông như thế nào, sao tay lại có thể khéo léo như vậy cơ chứ.”

Trương chưởng quầy cười nói, “Còn có thể trông như thế nào……”

“Giống như người bình thường sao?” Tiểu Trương chưởng quầy có chút thất vọng.

Trương chưởng quầy lắc đầu, “Cũng không phải, người thường có thể làm ra mấy thứ này sao, chỉ có tiên nữ mới có thể.”

Lúc Cố Tiêu làm việc gì cũng không nghĩ đến,làm rất nghiêm túc, có đôi khi Trương chưởng quầy nhịn không được nghĩ, nếu là chất nữ của hắn thì thật tốt.

Đối chiếu sổ sách xong, Trương chưởng quầy còn đến xưởng ở ngoại ô, ô giấy dầu, quạt xếp, hoa bất tử, còn có hai cô nương đang học dệt lụa hoa, nhưng mà học rất chậm, đồ dệt ra cũng không nỡ nhìn.

Trước kia nửa đời người mới góp được hai trăm lượng bạc, bây giờ mới có mấy tháng mà đã kiếm được hai ngàn lượng rồi, Cố Tiêu đúng là quý nhân mà.

Quảng Ninh có Cố Tiêu ở đó, Trương chưởng quầy có thể yên tâm một trăm lần, hắn có thể quay về muộn một chút.

————

Cố Tiêu cứ cách một ngày thì đi hiệu sách một chuyến.

Hôm qua đã in sách xong, cô đoán hôm nay chắc là Thẩm Hi Hòa sẽ tới hiệu sách đưa sách.

Cố Tiêu định lặp lại cách cũ, mình trốn ở trong phòng, chờ Thẩm Hi Hòa tới, thì đem sách vào xem qua một lần, sau đó thì để tiểu nhị kết toán tiền.

Cố Tiêu đang dạy Linh Đang làm đồ chơi vải nỉ, sau đó thì vẽ mấy mẫu giấy dầu bình thường dùng để gói điểm tâm, nửa ngày lặng lẽ trôi qua, nhưng cũng không thấy có người tới đây đưa sách.

“Không có ai tới đây sao?” Cố Tiêu vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà vừa hỏi.

Tiểu nhị lắc đầu, “Không có, hôm nay trời nhiều mây, bên ngoài gió lớn, tiểu đông gia trở về cẩn thận một chút.”

Cố Tiêu đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, mây mù kéo tới, gió thổi qua lá cây, vang lên tiếng xào xạc.

Tiểu nhị cầm lấy một cây ô giấy dầu, “Cái này là tiệm chúng ta tự làm, tiểu đông gia cầm lấy đi.”

Cố Tiêu cũng không khách sáo, cõng bọc nhỏ đi ra ngoài, “Ngày mai ta sẽ không tới, nếu có người tới đưa sách, thì kiểm tra qua một lần, không có chỗ nào sai thì kết toán cho người ta.”

“Tiểu đông gia yên tâm.”

Tiểu nhị và Linh Đang đưa Cố Tiêu ra ngoài, bên ngoài gió lớn, không biết trời khi nào sẽ mưa.

Cố Tiêu gật nhẹ đầu, “Vậy ta về đây”

Lầu một có không ít học sinh đang xem sách chọn đồ,vừa đi xuống cầu thang, thì phía trước có hai bóng người đang bước qua đây, Cố Tiêu theo bản năng ngẩng đầu lên.

Người tới mặc một cái áo dài màu trắng ngà, cổ áo và cổ tay áo có một miếng vải bông màu xanh lá bằng hai ngón tay, người bên cạnh hắn Cố Tiêu cũng biết, là Trần Ninh Viễn.

Tiểu nhị nhướng mày, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, liền vội vàng giới thiệu: “Tiểu đông gia, vị này chính là Thẩm công tử.”

“Thẩm công tử, đây là tiểu đông gia của hiệu sách chúng tôi.”

Loading...