Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:21
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Hi Hòa thấy được một tia quẫn bách ở trong mắt Cố Tiêu, hắn nói với tiểu nhị: “Chúng ta đã gặp qua.”
Trần Ninh Viễn ở một bên cảm thấy không khí quá mức quái dị, bèn chắp tay nói với Thẩm Hi Hòa, “Hi Hòa huynh, ta đột nhiên nhớ ra mẫu thân còn đang đợi ta về nhà ăn cơm, ta về trước đây,hẹn gặp lại.”
Tiểu nhị bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là đã gặp qua, Thẩm công tử tới đây để đưa sách sao?”
Linh Đang đi theo phía sau Cố Tiêu, nhìn cái này rồi nhìn cái kia.
Thẩm công tử.
Cố Tiêu cho rằng Thẩm Hi Hòa sẽ không tới, ai mà biết được hắn lại tới vào lúc này chứ.
Thẩm Hi Hòa: “Ừ, ta tới đưa sách.”
Tiểu nhị dẫn người lên lầu hai, trong phòng có chút tối, hắn bèn thắp đèn lên, bàn bên ngoài còn có trà nước và điểm tâm, “Tiểu đông gia, cô nhìn xem.”
Cố Tiêu nhận lấy sách, tổng cộng có sáu quyển, trong đó năm quyển là sách in, một quyển là Thẩm Hi Hòa tự mình chép ra, cô nói: “Mười hai lượng bạc.”
Tiểu nhị vừa định đi lấy tiền, ai ngờ Thẩm Hi Hòa lại gõ nhẹ bàn hai cái, rồi nhẹ giọng hỏi: “Không kiểm tra qua một lần sao?”
Tiểu nhị: “Tiểu đông gia?”
Vị Thẩm công tử này làm việc rất nghiêm túc, chưa bao giờ phạm sai lầm, thật ra không cần kiểm tra cũng được.
Cố Tiêu mở miệng, “Tra chứ.”
Sách phải kiểm tra xem câu chữ và trang sách có sai gì không, một quyển sách có hơn một trăm trang.
Cố Tiêu lật xem từng trang sách, từng câu chữ, nhưng mà chữ là do cô khắc, sách là do Thẩm Hi Hòa in, thì có thể có sai sót gì chứ.
Cô mím môi, ngẩng đầu lên nhìn hắn……
Thẩm Hi Hòa: “Có chỗ nào sai sao?”
Cố Tiêu không biết nên gật đầu, hay là nên lắc đầu, nên chỉ tùy tiện đáp: “…… Trang sách không sai.”
Cố Tiêu nhịn không được nghĩ thầm, sao mà có thể không kịp đề phòng mà đụng phải như vậy chứ, cô cho rằng Thẩm Hi Hòa sẽ tới đây vào buổi sáng giống như trước kia, cho nên cô mới chờ ở hiệu sách.
Nếu nói sai, Cố Tiêu cũng không cảm thấy mình có gì sai, ở Thẩm gia không được phép giấu tiền riêng, nhưng cô vẫn chưa thành thân, cô chỉ là biểu muội bà con xa của Thẩm Hi Hòa mà thôi, cũng không phải là người của Thẩm gia.
Nếu nói không sai, nhưng mà cô lại thấy thẹn với Thẩm Hi Hòa vì đã lấy giấy bán thân về cho cô, thẹn với Thẩm Hi Hòa vì đã mua đủ loại thứ đồ cho cô, thẹn với Thẩm Hi Hòa vì đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cô.
Cố Tiêu đã định nói ra, cô định chờ điều kiện của Thẩm gia tốt hơn một chút, hoặc là chờ kỳ thi mùa thu năm sau Thẩm Hi Hòa thi xong thì sẽ nói……
Dù sao cũng không phải là bây giờ.
Gió bên ngoài càng lúc càng lớn, lá trên cây bị thổi xuống mặt đất rồi xoay vòng.
Cố Tiêu cuối cùng cũng lật xong tất cả các quyển sách, cô ghi vào trong sổ, rồi để tiểu nhị lấy ra mười hai lượng bạc.
Thần sắc Thẩm Hi Hòa nhàn nhạt, nhận lấy bạc xong thì xoay người muốn đi.
Tiểu nhị liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi gọi Thẩm Hi Hòa lại, “Thẩm công tử, bên ngoài trời đang mưa, chắc là công tử không mang theo ô rồi, để ta đi lấy một cây ô tới cho ngài.”
Thẩm Hi Hòa quay đầu lại, ánh mắt đụng phải Cố Tiêu, Cố Tiêu lấy lại tinh thần, nói: “Ta và Thẩm công tử tiện đường, để ta tiễn hắn một đoạn vậy.”
Cố Tiêu chào tạm biệt với tiểu nhị và Linh Đang xong, thì cầm ô đi xuống lầu.
Vẫn là cầu thang cũ kia, nhưng mà bên cạnh có thêm một người thì cảm giác cũng không giống nhau.
Mặc dù Cố Tiêu nói là muốn tiễn Thẩm Hi Hòa một đoạn, nhưng mà người cầm ô lại không phải là cô.
Sau khi đi ra ngoài, Thẩm Hi Hòa liền nhận lấy ô từ trong tay cô, “xoạt” một tiếng mở ra, lúc này mưa vẫn chưa lớn lắm, hắn che ô lên trên đầu của hai người, rồi nói với Cố Tiêu: “Đi thôi.”
Tiểu nhị đứng ở trước cửa hiệu sách, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, chưởng quầy bọn họ luôn nói muốn để tiểu đông gia và Thẩm công tử làm quen với nhau, không nghĩ tới hai người thế nhưng đã gặp nhau rồi.
Nhưng mà nhìn thế nào cũng không giống như mới chỉ gặp nhau vài lần, bởi vì tiểu nhị thấy khi Thẩm Hi Hòa che ô, thì hơn một nửa là nghiêng về phía Cố Tiêu.
Mưa thu không dịu dàng như mưa xuân, đi được một đoạn thì mưa đã nặng hạt hơn, những con đường lát đá đã có những vũng nước lớn nhỏ.
Mưa gió mịt mù, gà gáy không dứt.
Cố Tiêu ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi Hòa, “Huynh……”
“Ừ?” Thẩm Hi Hòa nghiêng đầu, “Làm sao vậy.”
Cố Tiêu đang cầm túi vải, cô hít sâu một hơi, “Huynh đừng có nghiêng ô hết về phía muội,người huynh đã ướt hết rồi.”
Hôm nay Thẩm Hi Hòa mặc bộ quần áo mới mà Cố Tiêu làm cho hắn, đây là lần đầu tiên hắn mặc bộ này, hắn thừa nhận mình là cố ý tới đây, nhưng mà hắn không trách Cố Tiêu.
Thẩm Hi Hòa chỉ là giận Cố Tiêu giấu hắn, không tin hắn, nhưng mà Cố Tiêu giấu giếm hắn rất nhiều chuyện, cũng không thiếu một chuyện này.
Hắn không trách cô, cũng không có lý do gì để mà trách cô, Cố Tiêu đối xử với hắn còn chưa đủ tốt sao, hằng đêm chờ hắn về, làm quần áo cho hắn, giúp trong nhà kiếm được tiền.
Bả vai bên phải của Thẩm Hi Hòa đã bị nước mưa xối ướt nhẹp, áo choàng và quần áo bên trong cũng bị nước mưa thấm ướt, hắn nói: “Ta vẫn ổn, không có việc gì đâu.”
“Ổn cái gì mà ổn.” Cố Tiêu duỗi tay cầm lấy ô.
Cán ô màu gỗ chỉ đủ cho một người cầm lấy, tay cô dừng lại trên không trung một chút, sau đó thì lướt qua tay của Thẩm Hi Hòa, để ô giấy dầu thẳng lại.
Nhưng mà ô chỉ dựng thẳng được một lát,thì Thẩm Hi Hòa lại nghiêng về phía cô, “Ta đã nói qua rồi, ta sẽ che mưa chắn gió cho muội, trời mưa to, mau trở về thôi.”
Hôm nay Thẩm Hi Hòa được nghỉ tắm gội, giữa trưa thì trực tiếp về nhà.
Hắn luôn che cho Cố Tiêu, nên chỉ có làn váy của Cố Tiêu bị ướt một chút, mà giày ướt là chuyện không tránh được……
Bởi vì một đường trở về này, Cố Tiêu luôn miên man suy nghĩ, giẫm phải rất nhiều vũng nước.
Cô dẫm phải một cái, thì nước liền b.ắ.n tung toé vào người bên cạnh, dù sao thì bộ quần áo trên người Thẩm Hi Hòa đã không còn nhìn ra được đây là một bộ quần áo mới nữa.
Cố Tiêu mấy lần muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-86.html.]
Chuyện này mà truy cứu thì phải bắt đầu từ rất lâu trước kia rồi, lúc đầu cô chỉ muốn tích góp đủ bảy lượng bạc rồi rời khỏi Thẩm gia mà thôi.
————
Chu thị thấy hai người cùng nhau trở về, tất nhiên cho là Cố Tiêu ra ngoài đón người, “Trời mưa lớn như vậy,con ra ngoài đón nó làm gì, có lạnh hay không, mau đi thay quần áo ra đi, lát nữa ta sẽ nấu cho con một chén canh gừng.”
Cố Tiêu nhìn Chu thị, mím môi cười, “Nương, người tướng công đã ướt hết rồi.”
Chu thị nói: “Cũng không nhìn thử xem thời tiết thế nào, quần áo mới Tiểu Tiểu làm cho con cứ thế mà mặc ra ngoài, cũng không sợ làm dơ, con nhìn đi, tất cả đều là bùn đất! Mau đi thay ra đi! Ta đem đi giặt.”
Mặt Thẩm Hi Hòa có dính một chút nước, Cố Tiêu ở một bên sửng sờ hơn nửa ngày, Chu thị không phải thương yêu Thẩm Hi Hòa nhất sao, sao lại……
“Nương, ai mà biết trời sẽ mưa chứ, trời vừa mới mưa mà.” Cố Tiêu lắc lắc ô giấy dầu, đứng ở ven tường, sau đó nói với Thẩm Hi Hòa: “Huynh mau vào phòng thay quần áo đi.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, Chu thị vào phòng bếp nấu canh gừng, hôm nay không cần đi thư viện bày quán, cơm trưa là bánh bao hấp.
Cố Tiêu thay giày và quần áo ra, sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Hi Hòa liền trực tiếp vào phòng, Cố Tiêu đứng ở bên ngoài, do dự một lát mới vươn tay gõ cửa.
Bên ngoài có tiếng mưa rơi, Thẩm Hi Hòa đẩy cửa ra, hỏi: “Sao vậy?”
Cố Tiêu hít sâu một hơi, “Huynh có quần áo nào bị rách hay không, dù sao muội cũng đang rảnh……”
Thẩm Hi Hòa: “Muội vào đi.”
Cố Tiêu thường đến đây, nơi cô ngồi nhiều nhất chính là chiếc ghế dài nhỏ ở trước bàn, cô yên tĩnh mà ngồi ở đó, “Đưa quần áo cho muội đi!”
Thẩm Hi Hòa không đi lấy quần áo, hắn ngồi xuống bên cạnh Cố Tiêu, nhẹ giọng hỏi: “Muội tới đây, chính là muốn vá quần áo cho ta sao?”
Cố Tiêu: “Nhân tiện mà, muội muốn qua hỏi huynh tối nay muốn ăn gì……”
Thẩm Hi Hòa nhìn Cố Tiêu một lát, thở dài sau đó nhìn đi chỗ khác, “Không có chuyện gì khác sao.”
Cố Tiêu cúi đầu xuống, “Muội muốn nói thêm chuyện sáng nay chúng ta gặp nhau…… thì không còn chuyện gì khác nữa rồi.”
Thẩm Hi Hòa đứng dậy thắp đèn, trong phòng liền sáng hơn rất nhiều, hắn tắt hỏa chiết, sau đó xoa đầu Cố Tiêu, “Ta không có quần áo nào bị rách hết, buổi tối muội làm cái gì thì ta ăn cái đó…… còn chuyện trưa nay, ta sẽ không nói với nương đâu.”
Mũi Cố Tiêu có chút chua xót.
Thật ra cô có chút sợ hãi, còn có chút không nỡ, Chu thị đối xử với cô rất tốt, hai tẩu tử cũng rất quan tâm tới cô, còn Thẩm Hi Hòa……
Thẩm Hi Hòa khẽ cười một tiếng, “Ta không quan tâm chuyện khác, ta chỉ là muốn hỏi một câu, lúc muội ở hiệu sách đột nhiên nhìn thấy ta, thì trong lòng có cảm giác gì.”
Từ đầu đến cuối, Thẩm Hi Hòa đều biết Cố Tiêu đang lén tích góp tiền riêng, hắn chưa từng hỏi qua, thậm chí còn che giấu giúp cho Cố Tiêu.
Nhưng Cố Tiêu đang nghĩ gì, tiền đã góp đủ rồi, bây giờ lại bị phát hiện, có phải hay không đang nghĩ rằng, có thể rời đi rồi?
Tiểu đông gia của hiệu sách, có thể đi bất cứ lúc nào mình muốn, n.g.ự.c Thẩm Hi Hòa cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng người nên giải thích không phải là hắn, nhưng mà người cảm thấy lo sợ lại là hắn.
Cố Tiêu qua đây, rốt cuộc là sợ hắn sẽ nói cho người khác, hay là……
Cố Tiêu đưa mắt nhìn ngọn đèn, hai tay nắm chặt vạt áo, “Lúc đó trong lòng muội vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.”
Thẩm Hi Hòa nhíu mày, “Cái gì?”
Cố Tiêu buông tay ra, “Muội nói muội vừa ngạc nhiên vừa vui mừng . Mặc dù muội có chút giật mình, nhưng mà nhìn thấy huynh, thì trong lòng vẫn thấy rất vui. Mấy ngày trước huynh tới hiệu sách đưa sách, thật ra muội có ở bên trong, sau khi huynh đi thì muội có đứng ở cửa sổ nhìn huynh……”
Thẩm Hi Hòa hỏi: “Sao lại thấy vui?”
Bởi vì có thích một chút, cho nên nhìn thấy Thẩm Hi Hòa mới có thể vui như vậy.
Cố Tiêu không muốn nói ra, cô chỉ nói: “Cũng không phải là rất vui mừng, chỉ là có một chút vui vẻ mà thôi.”
Thẩm Hi Hòa muốn hỏi một chút là bao nhiêu, cũng là bao nhiêu, có phải cô vui mừng khi nhìn thấy hắn hay không.
Thẩm Hi Hòa nói: “Muội không sợ ta sẽ đem chuyện này nói cho nương biết hay sao.”
Nếu Cố Tiêu sợ, thì cô căn bản sẽ không đi hiệu sách, vốn dĩ cô đi hiệu sách cũng không nhìn thấy Thẩm Hi Hòa……
“Huynh vừa mới nói sẽ không nói ra mà!”
Thẩm Hi Hòa: “Ta sẽ không nói, ta chỉ là muốn hỏi muội có sợ hay không thôi.”
Sợ thì cũng có chút sợ, nhưng Cố Tiêu cảm thấy Chu thị sẽ không nói gì, Chu thị đối xử với cô rất tốt, cô có thể nói số bạc đó đều là tích góp cho Thẩm Hi Hòa, dù sao thì chỉ cần đẩy lên trên người Thẩm Hi Hòa, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cố Tiêu nói: “Huynh không nói thì muội sẽ không sợ, nếu huynh nói thì muội chắc chắn sẽ sợ, chuyện này xảy ra trên người ai thì họ cũng sợ.”
Còn nói rất có đạo lý nha.
Thẩm Hi Hòa không muốn làm Cố Tiêu sợ, hắn chỉ muốn làm cho Cố Tiêu vui vẻ.
“Ta sẽ không nói ra, nếu như sau này có bị phát hiện, thì muội cứ đẩy hết lên trên người ta, cứ nói là tích góp cho ta.”
Cố Tiêu: “Huynh là một người đọc sách, có thể tích góp được nhiều tiền sao.”
Thẩm Hi Hòa: “……”
“Muội làm đồ thủ công cho hiệu sách, Trương chưởng quầy cầm đi bán, tiền kiếm được có thể chia cho muội một nửa. Quạt xếp, quạt tròn, đồ khắc gỗ, ô giấy dầu, còn có đèn kéo quân nữa……” Cố Tiêu nghĩ dù sao thì hắn cũng đã biết rồi, “Quạt xếp mà muội tặng cho huynh cũng là do muội tự tay làm ra.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Tự làm sao?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Hi Hòa cũng không nghĩ gì nhiều, mấy thứ cô làm chắc là đều đem ra ngoài bán, nhưng mà còn cây quạt xếp kia,thì Trần Ninh Viễn cũng có một cây trong tay.
Thẩm Hi Hòa hỏi: “Đều là muội tự tay làm sao?”
Cố Tiêu hơi ngẩng đầu lên, “Sau này bán nhiều thứ hơn, thì muội không còn làm nữa.”
Nói cách khác, cây mà Trần Ninh Viễn đang cầm, cũng là do Cố Tiêu làm.
Thẩm Hi Hòa mím môi, im lặng nhìn Cố Tiêu.