Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:27
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần thị cất mũ đi, hai nhi tử ở phòng bên cạnh, khuê nữ đã mệt mỏi cả ngày, cũng ngủ rồi, chỉ có hai vợ chồng bọn họ, có thể trò chuyện một lát.

“Đẹp thì có ích gì chứ.” Thẩm Đại Lang không hiểu mấy cái này, hắn đau lòng tức phụ, nhưng mà chưa từng mua quần áo trang sức cho Trần thị, Trần thị rất muốn, nhưng sao có thể không biết ngại mà mở miệng nói thẳng chứ.

Thẩm Đại Lang nói: “Còn không bằng được ăn mấy miếng thịt đâu.”

Trần thị bĩu môi, “Huynh chỉ biết có ăn, thì còn biết làm gì nữa.”

Thẩm Đại Lang nói: “Ta biết làm mộc, ta có thể kiếm tiền.”

Lời này nếu như là trước kia nói ra, thì có lẽ Trần thị còn nghe vào tai, nàng ta hừ một tiếng, “Huynh kiếm tiền sao? Vậy huynh một ngày có thể kiếm được mấy đồng tiền nha.”

Thẩm Đại Lang gãi gãi đầu, “Nếu ta làm một kiện lớn,thì có thể kiếm được mấy chục văn tiền.”

Trần thị nhẹ nhàng nói: “Muội và bọn đại oa đi bán bánh cuốn, một ngày có thể kiếm được hơn một trăm văn, có thể kiếm được nhiều hơn so với huynh.”

Thẩm Đại Lang mím môi không nói.

“Tiểu Tiểu bây giờ là tiểu đông gia của Ngự Phương trai, làm ra mấy cái khuôn bánh cũng có thể được chia tiền.” Trần thị đem mũ rơm cất đi, nghiêng đầu nhìn tướng công nhà mình.

Người đã hơn ba mươi tuổi, tuổi cũng không nhỏ, làm mộc đã mười mấy năm rồi, mà vẫn giống như trước kia vậy.

Thẩm Đại Lang nói: “Đúng là kiếm được không ít.”

Trần thị ngồi xếp bằng, “Huynh nói xem nếu như sau này Tam Lang thi đậu,thì có phải sẽ lưu lại Thịnh Kinh hay không,cho dù không ở lại Thịnh Kinh, thì cũng phải đi nơi khác làm quan, nghe ý của nương, chắc chắn là phải đi theo rồi.”

Thẩm Đại Lang lẳng lặng nghe, “Đi theo thì đi theo thôi.”

Trần thị thở dài một dài, “Muội không phải đang nói với huynh sao, huynh làm đại ca, nương đi chỗ nào, thì huynh phải đi chỗ đó rồi.”

Trần thị cũng coi như là nhìn Thẩm Hi Hòa lớn lên, hiểu rõ con người của đệ ấy nhất, nếu như sau này Thẩm Hi Hòa mặc kệ thân đại ca này, thì nàng ta sẽ đi cáo quan.

Nhưng nói cách khác, Trần thị cũng không muốn mọi chuyện sau này đều phải dựa vào nhà lão tam, nếu bản thân muốn một cuộc sống tốt hơn, thì phải dựa vào sự phấn đấu của chính mình mới được.

Cứ nhìn Cố Tiêu mà xem, làm khuôn bánh được chia lợi nhuận, một thời gian là có thể lấy được một lượng bạc, lại nhìn Thẩm Đại Lang mà xem, bận rộn cả ngày, mà mới kiếm được có mấy văn tiền.

Chẳng lẽ sau này cứ sống dựa vào tam phòng tiếp tế hay sao? Trần thị không có mặt mũi làm như vậy, có lẽ Tiểu Tiểu không thèm để ý mấy cái này, nhưng mà nàng ta để ý.

Thẩm Đại Lang gật đầu, “Chúng ta chắc chắn là đi theo nương rồi.”

Trần thị nói: “Vậy thì huynh phải nghĩ biện pháp kiếm thêm nhiều tiền chút, đừng bị Tam Lang bỏ xa quá nhiều, Tiểu Tiểu đã cách chúng ta phía trước một đoạn rồi, chúng ta cũng đừng cứ dậm chân tại chỗ.”

Thẩm Đại Lang nghe lời này, trong lòng rất không dễ chịu.

Trần thị nói: “Huynh cũng đừng không thích nghe, huynh làm ca ca, đừng chỉ biết làm việc quần quật cả ngày, huynh nhìn Tiểu Tiểu làm khuôn bánh đi, trên đó chạm khắc tinh xảo biết bao,cứ học một chút, không cần nhiều chỉ cần kiếm được chút tiền là được.”

Thẩm Đại Lang đóng tủ thì cũng chỉ là mấy cái tủ bình thường mà thôi, đều là nhà ai trong thôn làm hỉ sự, thì mới tới đây đặt làm.

Trần thị nhìn hoa văn trên khuôn bánh, nghĩ thầm nếu như có thể khắc lên trên tủ, thì chắc chắn sẽ rất đẹp.

“Để ta đi theo tức phụ lão tam học sao?” Thẩm Đại Lang không vui vẻ mấy, học với nữ nhân, giống cái dạng gì chứ.

Trần thị nhướng mày, “Huynh còn không muốn sao, đó là tay nghề kiếm sống đấy, nếu là muội muội còn không muốn dạy cho huynh đâu, nhìn xem huynh đang nói mấy lời gì đi. Chuyện này muội còn phải đi cầu xin đấy, Tiểu Tiểu là nể mặt nương và Tam Lang mới có thể đồng ý.”

Thẩm Đại Lang quay lưng lại, một câu cũng không nói.

Trần thị cũng nằm xuống, “Muội cũng là vì muốn tốt cho nhà chúng ta thôi, Tam Lang tiền đồ vô lượng, sau này cũng không thể cứ sống dựa vào Tam Lang. Huynh là cha của ba đứa nhỏ, là trụ cột của nhà chúng ta.”

Thẩm Đại Lang vuốt mặt, “Ta học còn không được sao.”

————

Trần thị qua ngày hôm sau liền nói với Cố Tiêu, Cố Tiêu nghĩ nghĩ, rồi gật đầu, Trần thị đối xử rất tốt với cô, nguyên liệu gỗ, còn có d.a.o khắc mà ban đầu cô dùng, đều là Trần thị cho cô.

Khắc hoa văn cũng không khó, Thẩm Đại Lang đã làm qua nghề mộc, nên chắc là sẽ học rất nhanh.

Trần thị: “Vậy thì tẩu phải cảm ơn muội rồi, đại ca muội hắn ăn nói vụng về tay cũng không linh hoạt, muội đừng có chê hắn.”

Làm sao có thể chứ, Cố Tiêu lắc đầu, khung dệt lụa của cô là do Thẩm Đại Lang làm giúp đấy, “Đại tẩu, tẩu đừng khách khí với muội làm gì, muội chỉ phụ trách dạy, làm thành cái dạng gì thì còn phải xem đại ca rồi.”

Trần thị thở phào nhẹ nhõm, trở về lại nói thêm với Thẩm Đại Lang một lần.

Dạy khắc hoa văn thì phải gác lại sau,bây giờ chuyện quan trọng nhất là thu hoạch vụ thu, Cố Tiêu làm vài chiếc mũ, cuối cùng cũng không phải phơi nắng nữa.

Thẩm Hi Hòa thực sự rất thích chiếc mũ kia, dù sao thì Cố Tiêu đưa cái gì hắn cũng thích.

Nhưng mà mũ không phải chỉ mình hắn có.

Nương hắn có, mấy người huynh trưởng tẩu tẩu có, chất nữ có, ngay cả đại oa nhị oa cũng có.

Thẩm Hi Hòa cầm mũ đi hỏi Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu, muội có thể may thêm ba lá tre lên trên mũ được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-89.html.]

Cố Tiêu: “May lá tre?”

Thẩm Hi Hòa: “Ta sợ sẽ lấy sai.”

Cố Tiêu nghĩ lại cũng đúng, mũ nào cũng nhìn giống như nhau, không giống như là quần áo, nên rất dễ lấy nhầm.

Vừa hay trong phòng Trần thị còn có một bọc nhỏ vải vụn không dùng tới, bởi vì quá vụn nên không đưa đi huyện thành, Cố Tiêu chọn ra ba miếng màu xanh lục, khâu viền lại, rồi may lên trên mũ của Thẩm Hi Hòa.

Ba phiến lá tre xanh, vừa nhìn đã biết đây là mũ của Thẩm Hi Hòa.

Cố Tiêu cảm thấy biện pháp này khá tốt, cho nên cô liền may thêm một trái đào màu hồng nhạt lên trên mũ của Chu thị.

Trần thị cũng làm theo, sau đó thì mũ của mọi người trong nhà đều may thêm một số thứ.

Người khác đều đã may rồi, nhưng Cố Tiêu thì không phải cần may, hơn nữa cô nhớ chỗ mình để ở đâu, sẽ không lấy sai.

Thẩm Hi Hòa đặt mũ của mình ở bên cạnh mũ của Cố Tiêu.

Nhưng mà mấy cái tâm tư nhỏ này, hắn sẽ không nói, Cố Tiêu cũng đoán không được.

Cố Tiêu đang đếm từng ngày.

Thu hoạch vụ thu đúng là rất bận rộn, nhưng mà thời gian trôi qua rất nhanh, thu hoạch khoai lang đỏ xong còn phải thu hoạch gạo kê và đậu.

Còn lại ba mẫu đất, Chu thị muốn nhanh chóng làm cho xong, dù sao thì ở huyện thành còn có việc buôn bán phải làm, Thẩm Hi Hòa nghỉ ngày mùa không phải là ba ngày,mà chỉ có hai ngày rưỡi mà thôi.

Cố Tiêu ngâm nước ngải cứu vừa thoải mái vừa dễ chịu, cô nói: “Ngày mai huynh phải về huyện thành rồi à.”

Thẩm Hi Hòa nói: “Không cần, ta sẽ dậy sớm một chút rồi đi thư viện.”

“Vừa bận rộn xong đã phải đi vội vàng thì mệt người lắm.” Cố Tiêu nói: “Có lẽ ngày mai là bận xong rồi, buổi tối chúng ta có thể trở về.”

Lương thực phải đem phơi khô, nhưng mà trông coi lương thực cũng không cần phải nhiều người như vậy,có Thẩm lão gia tử và Thẩm Đại Lang là đủ rồi.

Vừa nghĩ đến đây, vậy thì tối hôm nay là đêm cuối cùng ngủ chung với Thẩm Hi Hòa rồi.

Cố Tiêu nhìn về phía Thẩm Hi Hòa rồi cười cười.

Thẩm Hi Hòa cất quần áo và mũ rơm đi, “Muội về lúc nào thì ta sẽ về lúc đó, nếu không thì sáng ngày mốt ta mới về.”

“Huynh chờ muội làm gì chứ,” Cố Tiêu ngâm nước ngải cứu xong thì leo lên giường, Thẩm Hi Hòa cũng ngồi vào mép giường.

Ngọn đèn dầu trong nhà đã dùng khá lâu, nên ánh đèn có hơi mờ, Thẩm Hi Hòa nghĩ, Cố Tiêu không hiểu, nhưng hắn lại hiểu, hắn tình nguyện thức dậy sớm dẫm lên sương sớm đi thư viện, chính là vì muốn ở cùng với Cố Tiêu nhiều thêm một chút.

Thẩm Hi Hòa nói: “Một mình ta về cũng không có ý nghĩa gì, được rồi, mau ngủ đi.”

Cố Tiêu dịch người vào bên trong, “Bây giờ còn sớm, chúng ta nói chuyện một lát đi.”

“Vậy thì ta sẽ dạy muội đọc thơ?” Thẩm Hi Hòa nghĩ in nhiều thơ từ như vậy,chắc là Cố Tiêu thích thơ từ rồi.

Cố Tiêu nghẹn lời, đồng ý đọc sách viết chữ với Thẩm Hi Hòa là vì lỡ như sau này có người hỏi cô sao lại biết chữ,thì có thể lấy cớ nói là Thẩm Hi Hòa dạy cho.

Cũng không phải là ban đêm ở chỗ này nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì.

“Chúng ta nói chuyện gì thú vị hơn đi……” Cố Tiêu trở mình, “Huynh có nghĩ sau khi thi xong thì sẽ làm gì hay không?”

Trong sách viết sau khi Thẩm Hi Hòa kim bảng đề danh thì vào triều làm quan, bắt đầu làm biên tu ở Hàn Lâm Viện, sau đó thì từng bước thăng tiến.

Thẩm Hi Hòa ừ một tiếng, “Ta muốn làm một vị quan nhỏ, tạo phúc cho bá tánh một phương.”

Cha mẹ người nhân đều ở đây, còn có người mình thích ở bên cạnh bầu bạn, như vậy đã rất tốt rồi.

Trong đầu Cố Tiêu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh như này, sau này Thẩm Hi Hòa được phong thừa tướng, nói —— lúc ban đầu ta chỉ muốn làm một vị quan nhỏ, ta không có chí lớn, ta……

Cố Tiêu hỏi: “Chỉ muốn làm một vị quan nhỏ sao?”

Thẩm Hi Hòa quay người sang đối mặt với Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu, vạn sự khởi đầu nan, quan chức nhỏ cũng không dễ làm, phải có trách nhiệm với bá tánh. Làm tốt chức trách của một vị quan nhỏ, thì mới có thể làm tốt những chức quan khác, làm gì có chuyện một bước lên trời chứ.”

Cố Tiêu gật đầu, đêm tối đen nhưng hai mắt Thẩm Hi Hòa lại sáng lấp lánh, “Vậy thì muội muốn kiếm tiền, muốn để nương có một cuộc sống tốt hơn.”

Có tiền thì mới tự tại, muốn làm cái gì thì cô cứ làm cái đó, có thể dạy Linh Đang, có thể thu thật nhiều đồ đệ.

Thẩm Hi Hòa vỗ nhẹ tay Cố Tiêu, “Ta sẽ chăm chỉ đọc sách, để muội và nương có thể ngày ngày hưởng phúc.”

Hắn là nam tử, nhận ân huệ của cha mẹ, huynh trưởng tẩu tử vẫn luôn chăm sóc cho hắn, tất nhiên là phải đỉnh thiên lập địa.

Cố Tiêu tin tưởng Thẩm Hi Hòa, cô nhắm mắt lại, người ta đều nói đọc sách là con đường có thể một bước lên mây, nhưng những gian khổ và vất vả trong đó thì có mấy ai thấu hiểu được chứ, “Huynh cứ yên tâm đọc sách là được,chuyện trong nhà huynh không cần lo lắng đâu.”

Không cần lo lắng, nhưng mà hắn lại muốn lo, Thẩm Hi Hòa không bỏ tay ra, hắn chờ Cố Tiêu ngủ say, ngược lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn.

————

Loading...