Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 90
Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:45:29
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm sau.
Người Thẩm gia sáng sớm đã thức dậy, rửa mặt chải đầu ăn cơm xong, liền vác nông cụ ra đồng, cơm trưa đều là do Lý thị cõng tam nha đem ra, cứ làm việc như vậy, rốt cuộc thì trước khi mặt trời xuống núi đã thu hoạch xong toàn bộ lương thực đem về nhà.
Chu thị nhìn một sân đầy lương thực, cuối cùng cũng nở nụ cười trên khuôn mặt nghiêm nghị quanh năm, “Năm nay đúng là thu được không ít.”
Trần thị thẳng eo, đứng dậy đi tìm tấm bạt, chỉ sợ buổi tối trời mưa không kịp đậy lương thực.
“Mọi người về trước đi, ta và cha các ngươi sẽ ở lại trông coi lương thực, Đại Lang cũng ở lại.” Chu thị cuối cùng cũng nhớ mong chuyện buôn bán rồi, một ngày chính là hơn hai trăm văn đấy.
Nhưng mà bà phải ở lại đây,phải đi nhặt những hạt lúa mì còn sót lại ngoài đồng,rơm rạ cũng phải mang hết về nhà.
Trần thị nói: “Nương, để đại oa và con trở về là được rồi, nhị oa nhị nha đã lớn như vậy rồi, ở lại đây có thể giúp người làm việc.”
Thẩm Nhị Lang muốn đi bày quán, Đại Nha phải đi theo, Lý thị phải chăm sóc con nhỏ, cũng không giúp được gì, còn không bằng trở về.
Về phần Cố Tiêu, Trần thị cũng có tư tâm muốn để cho cô được nhẹ nhàng chút, hơn nữa buổi tối lúc Thẩm Hi Hòa trở về, Cố Tiêu còn phải hỗ trợ nấu cơm nữa.
Chỗ Ngự Phương trai cũng không thể chậm trễ được.
Chu thị gật đầu, “Vậy thì nhị oa và nhị nha cùng chúng ta về nhà cũ, các ngươi đem khoai lang đỏ về đi.”
Một năm bận rộn, còn phải nộp thuế, còn dư lại mới là để trong nhà ăn.
Thẩm gia năm nay trồng hai mẫu khoai lang đỏ, tổng cộng thu được 340 cân, hai mẫu đậu thì thu được 210 cân.
Bốn mẫu đất lúa mì, thu được 620 cân, ba mẫu gạo kê, thu được hơn 770 cân.
Tính đại khái thì sản lượng của một mẫu đất cũng chỉ là hơn một trăm cân mà thôi, nhưng mà Thẩm lão gia tử đã cảm thấy mỹ mãn rồi, ông ngồi ở trước cửa hút thuốc, hai mắt khép hờ, nhìn chim nhạn phía chân trời. “Các ngươi trở về sớm một chút đi, đừng để trời tối mới về.”
Lương thực dành ra một phần để nộp thuế,còn dư lại thì toàn bộ để cho Thẩm Nhị Lang và đại oa đẩy đi huyện thành.
Mấy ngày không ở đây, trong nhà đã phủ một lớp bụi mỏng, Trần thị cũng không kịp dọn dẹp, lòng nóng như lửa đốt mà đi ra ngoài mua thịt.
Lý thị để tiểu khuê nữ cho Đại Nha giữ, còn mình thì đi dọn dẹp phòng bếp.
Về nhà cũng không nhàn rỗi, ngày mai phải đi bán bánh cuốn, cũng không thể cứ bán bánh không được, nên buổi tối phải kho thịt.
Sạp thịt đã sắp dọn hàng, Trần thị mua được hơn ba cân thịt ba chỉ về, “May mà còn kịp,nếu không thì ngày mai không có gì để bán rồi.”
Ở lại nhà cũ ba ngày, đều là để cho Lý thị hầm thịt, Cố Tiêu có chút thèm ăn đồ ngon, “Đại tẩu, sạp thịt còn có thịt không?”
“Thịt ba chỉ chỉ còn lại nhiêu đây mà thôi, còn có một ít xương sườn lòng heo xương heo gì đấy, hình như còn có hai miếng thịt dê nữa.”
Xương sườn không phải là dẻ sườn, nhiều xương ít thịt, nên không có ai muốn mua, xương cốt thì thịt càng ít hơn, bình thường đều là đồ để tặng kèm theo.
Cố Tiêu nghe xong, về phòng cầm tiền liền đi ra ngoài.
Trời đã sập tối, lão bản sạp thịt vẫn còn đang bận rộn, cố gắng bán được càng nhiều thì sẽ đem về ít đi.
Cố Tiêu nhìn lướt qua,đúng là không còn gì, “Còn thừa những gì vậy?”
“Còn có hai cân xương sườn, hai cái giò heo, một bộ gan, một cân thịt dê……”
Cố Tiêu nói: “Ta lấy hết toàn bộ.”
Lão bản sạp thịt gói thịt lại, “Mấy khúc xương này đem về nấu canh uống, không cần tiền, tổng cộng là 40 văn.”
Cố Tiêu đếm tiền rồi đưa qua, mua thịt xong, thì cô trực tiếp về nhà, Lý thị đang nấu bữa tối, Cố Tiêu xua tay, “Nhị tẩu, để muội làm cho.”
Lý thị đứng thẳng người, “Sao lại mua thịt rồi?”
“Đã bận rộn mấy ngày nay rồi, buổi tối tướng công còn phải đọc sách nữa, phải bồi bổ mới được.” Cố Tiêu đem thịt đi ngâm, “Nhị tẩu đi hấp cơm đi, để muội đi hầm sườn heo.”
Xương sườn là xương sống lưng heo, xương nhiều thịt ít, xương sườn và giò heo chặt thành từng miếng nhỏ, sau khi chần sơ qua thì bỏ vào trong nồi nước hầm, rồi hầm từ từ.
Cố Tiêu chất thêm vài thanh củi vào bếp, sau đó thì ra ngoài sân lấy mấy củ khoai lang to.
Khoai lang đỏ chưa được phơi nắng, nên chỉ hơi ngọt mà thôi, khoai lang đỏ mà Thẩm gia trồng đều có cùi đỏ, Cố Tiêu gọt vỏ, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, chờ xương hầm gần chín thì mới bỏ khoai lang đỏ vào.
“Khoai lang đỏ hầm sao,” Lý thị ngửi được mùi thơm của thịt, “Hầm ăn có ngon không?”
Cố Tiêu biết khoai lang đỏ đem đi luộc ăn khá ngon, hầm ăn chắc là cũng không tệ.
“Nhị tẩu, chờ chín rồi thì tẩu sẽ biết thôi.”
Bận rộn cả một buổi trưa, mọi người đều đã đói bụng, Lý thị đi múc cơm, Cố Tiêu nhấc nắp nồi lên, múc xương ra cho vào một cái tô lớn.
Nước hầm có màu nâu, bởi vì bên trong có bỏ giò heo, cho nên nước canh đã sệt lại, do hầm trong một thời gian dài,nên thịt trên xương đã mềm nhũn, chỉ cần chạm nhẹ vào thì đã rơi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-90.html.]
Giò heo hầm lâu, nên đã teo lại không ít, da mềm thịt chắc, mà bên trong có những miếng khoai lang đỏ, bên ngoài đã hầm đến chín nhừ, dùng đũa tách ra, thì có thể thấy phần thịt vàng ở bên trong.
Mỗi người một chén cơm, Cố Tiêu trước tiên múc một muỗng nước sốt, sau đó lại gắp một miếng khoai lang đỏ,dầm nát rồi trộn chung với cơm.
Cuối cùng mới gắp xương sườn và giò heo, cơm thơm, thịt cũng thơm.
Thẩm Hi Hòa nhìn xem Cố Tiêu ăn như thế nào, thì hắn liền ăn theo thế đó, một muỗng nước sốt, một miếng khoai lang đỏ, sau đó mới ăn xương heo.
Hai cân xương sườn cũng đủ cho tám người ăn, hơn nữa còn có giò heo và khoai lang đỏ.
Lý thị cảm thấy ăn rất ngon, khoai lang đỏ vừa thơm vừa ngọt, đều là nấu thịt giống nhau, nhưng nàng ta cũng chỉ biết đem hầm, ăn thịt vào đã thấy ngán.
Nàng ta phải đi theo Cố Tiêu học mới được, không thể cứ ở nhà ôm lấy việc nấu cơm nhẹ nhàng như vậy, dùng thịt, mà nấu ra món ăn không ngon tý nào.
Thẩm Đại Oa cũng không quan tâm đến khoai lang gì đó, lập tức gắp một miếng xương sườn, xương cũng đã ngấm vị, hắn trực tiếp dùng tay cầm lên gặm.
Một nồi đồ ăn này cũng không ít, cuối cùng thì đến nước canh cũng không sót lại,cơm trong nồi và cả cơm cháy cũng đều ăn sạch sẽ.
Thẩm Đại Oa cảm thấy may mắn vì hắn là lão đại, làm việc tốt hơn so với nhị oa, nếu không người phải ở lại nhà cũ để nhặt lúa mì sẽ là hắn rồi.
Ăn cơm no,thì còn phải làm việc, Trần thị đang băm nhân thịt kho, đại oa giúp đỡ nhóm lửa……
Cố Tiêu đang nấu nước, chuẩn bị lau người.
Thẩm Hi Hòa nhìn thấy, bèn nhận lấy việc này, “Để ta nấu nước cho.”
Hắn tưởng là Cố Tiêu muốn ngâm nước ngải cứu, cho nên mới nói như vậy.
Nhưng mà Cố Tiêu muốn tắm rửa mà, “Không cần đâu, huynh đi đọc sách đi, muội gọi Đại Nha tới đây.”
Thẩm Hi Hòa cũng không vội gì, “Để ta làm cho, Đại Nha đã mệt mỏi cả ngày rồi,muội cứ về phòng trước đi.”
Cố Tiêu hít sâu một hơi, “Muội muốn tắm rửa, huynh…… không giúp được.”
Ánh lửa trong bếp cháy bùng lên, mặt Thẩm Hi Hòa bị ánh lửa hắt đến đỏ bừng, hắn quay đầu đi khụ một tiếng, “Trong lu không đủ nước,để ta đi múc nước.”
Nói xong, Thẩm Hi Hòa xách theo đòn gánh và thùng gỗ ở góc tường, đi tới bên cạnh giếng múc nước.
Múc nước xong, Thẩm Hi Hòa liền khom lưng múc nước nóng trong nồi ra, “Muội đi đi, ta lại nấu thêm một nồi nữa, nước không đủ thì muội cứ gọi Đại Nha.”
Cố Tiêu gật đầu, ở nhà tắm rửa không thuận tiện, nên chỉ có thể gội đầu, rồi lau người.
Mà Thẩm Hi Hòa vẫn luôn ở phòng bếp nhìn nước đang nấu trong nồi, Đại Nha tới đây thì hắn liền múc nước nóng ra, sau đó lại cho thêm mấy gáo nước lạnh.
Cố Tiêu là nữ tử, không giống với hắn,lúc hắn ở thư viện, tắm bằng nước lạnh cũng được, nhưng mà Cố Tiêu phải dùng nước ấm.
Cố Tiêu tắm non nửa canh giờ, thì Thẩm Hi Hòa cũng ở phòng bếp nấu nước hơn nửa canh giờ.
Thấy nước sôi sùng sục, hắn liền đổ vào bên trong thêm một gáo nước lạnh, để nước không còn sôi nữa.
Tiếng nước và tiếng củi cháy đan xen lẫn nhau, cuối cùng, Đại Nha cũng tới đây, “Tiểu thúc, tiểu thẩm đã tắm xong rồi, không cần nấu nước nữa đâu.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Ừ, vất vả cho cháu rồi, cháu về nghỉ ngơi sớm đi.”
Buổi tối ăn không ít, nên Thẩm Hi Hòa cũng không ăn khuya, hắn đọc sách một lát,liền đứng lên đẩy cửa đi ra ngoài, phòng bên cạnh vẫn sáng đèn.
Thẩm Hi Hòa mím môi trở về đọc sách, được một lát lại đẩy cửa đi ra ngoài, đèn trong phòng Cố Tiêu vẫn còn sáng.
Thẩm Hi Hòa gõ cửa, “Tiểu Tiểu.”
Cố Tiêu mang về không ít cọng lúa mì, cô phải đem đi ngâm trước, sau đó mới tẩy trắng rồi nhuộm màu, “Hả?”
Thẩm Hi Hòa nói: “Không còn sớm nữa, muội ngủ sớm một chút đi.”
Cố Tiêu: “Lát nữa muội sẽ ngủ,huynh cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
“Nhớ lau khô tóc, buổi tối nhớ đóng cửa sổ lại.” Thẩm Hi Hòa vẫn là muốn ăn bữa khuya, ăn hay không ăn không quan trọng, cho dù có uống nước lã cũng được. “Vậy ta về phòng đây.”
Cố Tiêu đè cọng lúa mì xuống dưới, cô lẳng lặng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Không có tiếng động.
Cố Tiêu đi tới trước cửa, mở cửa ra, Thẩm Hi Hòa đang đứng ở cửa, đúng là còn chưa đi.
Thẩm Hi Hòa giật mình.
Hắn lùi về sau một bước, “Tiểu Tiểu, ta……”
Cố Tiêu hỏi: “Có phải là huynh đói bụng rồi hay không?”
Đói bụng nhưng lại ngại nói, cho nên mới đứng ở cửa.