Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:48:34
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Hi Hòa buổi tối đã ăn không ít, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu.

Đêm khuya vắng lặng, phòng bếp Thẩm gia vẫn còn sáng đèn, Cố Tiêu nấu nước nóng, làm một chén mì cho Thẩm Hi Hòa.

Một cân thịt dê cắt thành từng lát mỏng,vừa nhúng vào nước sôi thì đã cuộn lại, mì đã làm xong, Cố Tiêu liền ngồi ở đối diện Thẩm Hi Hòa bồi hắn ăn cơm.

Thẩm Hi Hòa ăn từng ngụm, hắn hỏi Cố Tiêu: “Muội có muốn ăn không?”

Cố Tiêu lắc đầu, “Huynh ăn đi, muội không đói bụng.”

Nhưng mà Cố Tiêu lại thèm ăn lẩu, sốt tương vừng đậu hũ đậu phộng băm nhuyễn, rất thơm, thịt dê ăn như vậy cũng không ngon.

Ngày mai có thể đi hỏi xem chỗ nào có bán hạt mè, chờ tiết trời se lạnh thì làm một nồi lẩu, vậy thì còn gì bằng.

Thẩm Hi Hòa ăn mấy miếng thì nhìn Cố Tiêu một cái, Cố Tiêu không ăn cơm, tất nhiên có thể cảm giác được ánh nhìn của Thẩm Hi Hòa, “Huynh ăn của huynh đi,cứ nhìn muội làm gì?”

Thẩm Hi Hòa: “Ta vẫn luôn nhìn muội sao?”

Cố Tiêu gật đầu, còn không phải sao, ăn được mấy miếng thì nhìn cô một cái.

“Ta không biết.” Thẩm Hi Hòa lại nhìn Cố Tiêu thêm một cái, hắn thật sự là không biết mình vẫn luôn nhìn Cố Tiêu.

Thẩm Hi Hòa nói xong thì yên tâm thoải mái mà uống canh, Cố Tiêu cảm thấy tim mình đập có chút nhanh, cô nhìn trái nhìn phải, rồi khụ một tiếng nói: “Huynh cứ ăn đi,muội về phòng đây.”

Thẩm Hi Hòa: “Được.”

————

Thu hoạch vụ thu kết thúc, mọi thứ lại quay về quỹ đạo ban đầu.

Buổi sáng Trần thị hấp bánh bao, đại oa đem đi bán, Thẩm Nhị Lang dẫn theo nữ nhi đi đầu hẻm bán bánh cuốn.

Cố Tiêu chọn mấy cọng lúa mì, bện mũ, sau đó thì làm tranh bằng lúa mì.

Mũ nhỏ và tinh tế, bên trên có may đóa hoa màu xanh nhạt lên đó. Nhụy của hai đóa hoa làm bằng trân châu, nhìn hết sức tinh xảo đẹp mắt.

Cố Tiêu chỉ làm một chiếc mũ, mũ rơm bện bằng lúa mì chắc là sẽ không bán được bao nhiêu tiền, cho nên cô liền chuyên tâm làm tranh bằng lúa mì.

Đáy là tấm vải lụa trắng, cọng lúa mì ở bên trên thì được khâu lại bằng những sợi tơ, Cố Tiêu làm cả nửa ngày, chờ đến buổi chiều thì phải đi chỗ thợ rèn lấy d.a.o khắc trước,rồi sau đó mới đi hiệu sách.

Linh Đang đã mấy ngày không thấy sư phụ rồi,vừa thấy đã hứng thú bừng bừng mà đem đồ chơi vải nỉ đã làm mấy ngày nay đưa cho Cố Tiêu xem.

Linh Đang trước tiên chỉ học một thứ, nó chỉ làm mèo con, chỉ mới mấy ngày mà đã tiến bộ không ít.

Mèo con nhìn ngây thơ chất phác, vểnh cái đuôi lên l.i.ế.m móng vuốt, mắt to, móng vuốt hồng phấn, lông xù xù.

Cố Tiêu nói: “Rất tốt.”

Linh Đang che mặt lại, sư phụ khen nó nha,nó đứng thẳng lưng, “Sư phụ, con sẽ cố gắng học.”

Cố Tiêu sờ đầu Linh Đang, “Con cố gắng học là được,quà bái sư không phải vẫn chưa đưa cho con sao, ta tặng con một bộ d.a.o khắc.”

“Dao khắc,” Linh Đang há to miệng, “Sư phụ muốn tặng d.a.o khắc cho con sao?”

Linh Đang đã nhìn qua mấy thứ mà Cố Tiêu làm, cho dù chỉ là một cây quạt bình thường, thì những nét khắc gỗ ở trên đó cũng rất đẹp, mà loại kỹ năng này sư phụ lại muốn dạy cho nó nha.

Cố Tiêu gật đầu, “Chúng ta đây đều là nghề thủ công, đều phải học khắc gỗ, học khắc gỗ vừa khổ vừa mệt, còn làm tay bị thương, con có muốn học không?”

Linh Đang tất nhiên là đồng ý một trăm lần rồi, “Sư phụ,con sẽ dụng tâm học!”

Một bộ d.a.o khắc tổng cộng có mười hai cây, Cố Tiêu nói một ít chuyện về khắc gỗ cho Linh Đang nghe, sau đó thì ở bên cạnh Linh Đang vẽ hoa văn.

Cô đã đồng ý với Trần thị là sẽ giúp Thẩm Đại Lang khắc hoa văn lên mấy thứ đồ gia dụng kia, nên trước tiên cô phải đem hoa văn vẽ ra.

Thẩm Đại Lang thường hay làm giường, tủ và bàn ghế.

Giường chính là giường đôi bình thường, tủ thì có tủ quần áo, tủ chén, tủ đầu giường. Bàn có bàn tròn bàn vuông, Thẩm Đại Lang cũng sẽ khắc một chút hoa văn lên trên đó, nhưng mà chỉ là hoa văn tương đối đơn giản.

Cố Tiêu vẽ ra mấy loại, chỉ vẽ thôi còn chưa đủ, còn phải chỉ Thẩm Đại Lang khắc gỗ nữa.

So với Linh Đang, Thẩm Đại Lang đã làm mười mấy năm nghề mộc, kinh nghiệm nhiều hơn, học cũng nhanh hơn.

Ở nhà cũ lo liệu lương thực xong, bọn Chu thị liền trở về, Thẩm Đại Lang nói học thì phải học cho tốt, cũng không bởi vì Cố Tiêu là nữ tử mà xem thường cô.

Thẩm Đại Lang nghiêm túc nghe, nghiêm túc học, một đôi bàn tay to đang cố sức mà khắc ra những hoa văn tinh xảo, “Muội nhìn thử xem có được không?”

Cố Tiêu vỗ vỗ bản vẽ, “Có hơi thô, đại ca, khắc càng tinh xảo, thì giá bán sẽ càng cao. Đúng rồi, đại ca, huynh có làm qua bình phong chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-91.html.]

Thẩm Đại Lang thành thật mà lắc đầu.

Luận về gia cụ, Cố Tiêu thích nhất chính là bình phong, một bức bình phong có thể chia phòng ra làm hai thế giới khác biệt.

Bình phong còn xa hoa lộng lẫy hơn,có khắc gỗ, lụa trơn, vân mẫu, lưu li, còn có những bức bình phong tráng men.

Các bức bình phong khác nhau đều là mỗi hình mỗi vẻ, ngọc thạch được chạm trổ tinh xảo, sơn son thếp vàng lộng lẫy, lụa trơn thêu hoa tinh xảo, trang nhã.

Cố Tiêu muốn làm một bức màn gấp, đáy có chạm khắc gỗ, mặt trên là Thục thêu, tổng cộng có tám mặt.

Đúng như tên gọi của nó, bình phong có tám mặt, có thể thay đổi hình dạng tùy ý.

Thẩm Đại Lang lắc đầu xong,thì cảm thấy có chút không ổn, hắn bèn nói với vẻ mặt hàm hậu thành thật: “Ta chưa làm qua, nhưng mà ta có thể học.”

Cố Tiêu gật đầu, “Vậy thì để muội vẽ ra, đại ca cứ chiếu theo đó mà làm là được.”

Tám mặt bình phong có thể tháo có thể lắp, nên không dễ làm như bức bình phong một mặt, mà trên mặt bình phong là Thục thêu, một thảo một mộc, một hoa một chim đều phải thêu từng cái một, như ẩn như hiện ở dưới lớp lụa mỏng, khó mà miêu tả được vẻ đẹp này.

Phải làm đế bình phong, cộng thêm trục xoay có chạm khắc nổi ở bên trên, đúng là không dễ làm, nhưng mà Thẩm Đại Lang có nền tảng rất tốt, còn nghe theo lời cô nói, tuy rằng có gặp một ít trục trặc nho nhỏ, nhưng mà cuối cùng cũng làm ra hình ra dáng.

Mấy ngày nay Thẩm Đại Lang nhận được mấy việc,lúc đóng tủ quần áo cho người ta, hắn dựa theo hoa văn mà Cố Tiêu đưa khắc lên trên tủ, còn đánh bóng, nên kiếm được nhiều hơn vài trăm văn.

Thẩm Đại Lang đem tiền giao cho Chu thị, Chu thị đang ngồi xếp bằng ở trên giường đất, trên người mặc bộ quần áo mới mà Cố Tiêu làm cho bà, “Sao lại nhiều vậy?”

Thẩm Đại Lang nói: “Tức phụ lão tam có vẽ mấy mẫu hoa văn cho con, con khắc lên trên tủ, nên kiếm được nhiều hơn.”

Cố Tiêu đã làm qua khuôn điểm tâm cho Ngự Phương trai, Chu thị còn để mấy cái khuôn mẫu đó lên trên tủ, nghĩ thầm còn khá đẹp. “Vậy thì con phải ráng mà làm, nhận làm nhiều một chút, đừng có để cho tức phụ con phải vất vả một mình.”

Thẩm Đại Lang: “Con hiểu.”

Chu thị cất tiền đi, “Được rồi, nên làm gì thì làm đi.”

Thẩm Đại Lang không tự chủ được mà đứng thẳng lưng, đã nếm được ngon ngọt, thì hắn càng làm càng vui, một buổi trưa đều ở trong phòng làm mộc.

Hắn tự nhận thấy nghề mộc là một công việc tốt, buổi tối liền nói chuyện này với Trần thị, lời trong lời ngoài đều là để đại oa đi theo hắn học tay nghề.

Trần thị liếc hắn một cái, “Học cái gì?”

Thẩm Đại Lang rụt cổ, “Thì học làm gia cụ đó…… Đại oa và nhị oa là nhi tử của ta, ta còn có thể hại bọn nó sao, sao muội lại nhìn ta như vậy chứ.”

Trần thị nằm xuống, chỉnh lại chăn cho nữ nhi, sau đó thì nằm xuống đưa lưng về phía Thẩm Đại Lang, “Huynh đi hỏi đại oa nhị oa đi, nếu hai đứa nó đồng ý thì muội cũng không có ý kiến gì.”

Thẩm Đại Lang hắc hắc cười hai tiếng, sáng sớm hôm sau liền đi hỏi nhi tử.

Đại oa nhị oa mỗi ngày đều đi khắp hang cùng ngõ hẻm, mặt đã phơi đen đi không ít, vừa nhìn lướt qua, thì cũng không dám nhìn lại lần thứ hai nữa.

Thẩm Đại Lang nói xong thì hỏi, “Đại oa, con thấy như thế nào?”

Đại oa hỏi: “Theo cha học hay sao? Không phải là học với tiểu thẩm à?”

“Cha ngươi dạy cho ngươi còn không chịu sao?”

Thẩm Đại Oa lau mặt, nghiêm túc nói: “Cha, con cảm thấy vậy cũng được, nhưng mà người còn phải nhận việc về làm, lại phải dạy thêm hai chúng con không phải là quá mệt mỏi sao, như vậy đi,để nhị oa đi theo người học đi.”

Thẩm nhị oa trừng lớn hai mắt, túm lấy tay áo của Thẩm Đại Oa, “Ca, huynh là đại ca, huynh theo cha học đi, ở bên ngoài phải dãi nắng dầm mưa, đệ là đệ đệ không thể để cho huynh chịu khổ được.”

Thẩm Đại Oa mặt vô biểu tình nói: “Ta rất vui chịu khổ.”

“Đệ cũng vui……”

Thẩm Đại Lang xem như đã hiểu ra rồi, không một đứa nào muốn đi theo hắn học cả, bèn quay về phòng phàn nàn với Trần thị.

Trần thị nói: “Được rồi, hai đứa nó không muốn học thì thôi, huynh cứ lo làm việc của mình là được rồi.”

Thẩm Đại Lang còn chưa từ bỏ ý định: “Nếu không thì để cho nhị nha theo ta học?”

Lần này thì Trần thị trực tiếp cự tuyệt, “Không được.”

“Sao lại không được chứ, muội chê nhị nha là nha đầu sao? Nhưng mà tức phụ lão tam không phải cũng……”

Trần thị nói: “Muội muốn để cho nhị nha biết chữ.”

Qua năm nhị nha mới mười hai tuổi, cũng không cần nó thi Trạng Nguyên gì, nhận biết được mấy chữ là được rồi.

“Tiểu Tiểu biết chữ, là Tam Lang đã dạy nó,nên muội để cho nhị nha đi theo Tiểu Tiểu học.”

Cuộc sống như vậy, Trần thị đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn rồi, nàng ta không để ý tới Thẩm Đại Lang đang rầu thúi ruột nữa, vỗ về nữ nhi rồi chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Đại Lang chỉ có thể tiếp tục làm bình phong, mà Cố Tiêu thì ở trong phòng làm một cái khung thêu, cắt sợi tơ.

Loading...