Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:48:38
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tám mặt bình phong, các bức tranh thêu trên bức bình phong phải tương ứng với nhau, có thể vẽ một bức,rồi chia thành tám phân để thêu, cũng có thể tám mặt bình phong đều tương quan với nhau.

Cố Tiêu muốn thêu cảnh sông núi, chim muông và hoa.

Vải thêu nhuộm màu vàng nhạt, bối cảnh từ xa đến gần, xa xa là cây tùng bách trên núi cao, thuyền xuôi theo dòng nước, gần hơn là cây liễu sơn trà, vườn hoa chim tước.

Trước khi thêu thì phải vẽ mẫu ra, sau đó thì tách sợi rồi nhuộm màu, cuối cùng thì từ từ mà thêu.

Kiểu thêu này phải thêu trong hai tháng may ra mới hoàn thành, dù sao thì bây giờ ở Đa Bảo Các cái gì cũng có bán, còn có đồ chơi vải nỉ mà Linh Đang làm nữa, nên Cố Tiêu cũng không vội.

Ngày thường ngoài việc thêu bình phong ra,thì Cố Tiêu còn phải làm bài tập mà Thẩm Hi Hòa đã giao cho.

Thẩm Hi Hòa đã nói qua chuyện gì thì đều ghi nhớ ở trong lòng, Cố Tiêu còn tưởng rằng hắn đã quên chuyện dạy cô đọc sách viết chữ rồi chứ.

Kết quả là, Thẩm Hi Hòa còn soạn ra một quyển sách, còn nói, “Muội đã xem qua “Tam Tự Kinh” rồi, khắc chữ cũng không ít, nên những cái đó không cần học lại nữa, muội nhìn thử xem có phải chữ trên cuốn sách này muội đều không biết hay không.”

Cố Tiêu lật xem một lần, quả nhiên là một chữ cũng không quen biết.

Thẩm Hi Hòa nói: “Vậy thì cứ học theo cái này đi, ban ngày muội học, buổi tối trở về ta sẽ kiểm tra.”

Cố Tiêu: “…… Được.”

“Nếu như đã dạy muội,thì ta đây chính là lão sư, nếu như có chỗ sai,thì muội nói xem phải làm như thế nào đây?” Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn Cố Tiêu, ra dáng một vị lão sư.

Cố Tiêu nói: “Sai một chữ thì chép lại mười lần.”

Thẩm Hi Hòa đã nghĩ tới chuyện mình sẽ đích thân dạy Cố Tiêu viết chữ, nắm lấy tay Cố Tiêu, dạy cô từng nét bút.

Nghe Cố Tiêu nói như vậy, thì trong mắt Thẩm Hi Hòa có chút thất vọng, “Cũng được.”

Cố Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Hi Hòa, “Không phải là huynh muốn để muội chép hai mươi lần, một trăm lần đó chứ!”

Thẩm Hi Hòa lập tức lắc đầu, “Ta không có, mười lần là được rồi.”

Cuốn sách mà Thẩm Hi Hòa viết ra đều là mấy chữ lạ mặt, tuy rằng nét bút không nhiều lắm, nhưng mà rất khó nhớ và khó viết.

Ban ngày Cố Tiêu còn phải thêu bình phong, chờ lúc Thẩm Hi Hòa kiểm tra cô, thì luôn có mấy chữ viết sai.

Cố Tiêu nói: “Muội về chép lại mười lần.”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, đối với Cố Tiêu hắn không thể quá nghiêm khắc được, “Vậy thì muội về chép đi.”

Khổ nỗi Cố Tiêu mỗi lần đều sẽ viết sai mấy chữ, có lúc chữ sai rồi, Thẩm Hi Hòa kiểm tra lại lần nữa,thì Cố Tiêu vẫn viết sai chữ đó.

Thẩm Hi Hòa đặt sách xuống, “Cứ như vậy thì không phải cách.”

Cố Tiêu cũng không rõ vì sao lại viết sai nữa,lúc thì nhiều hơn một nét ngang, lúc thì nhiều hơn một nét phẩy, cô đều đã chép qua rồi mà, “Tam ca, mấy chữ này không cần biết cũng được mà,muội cũng không phải là đi thi Trạng Nguyên.”

“Nếu đã nói học thì không được bỏ dở nửa chừng.” Thẩm Hi Hòa nói một đống đạo lý, “Nhưng mà cứ học như vậy là không được, muội sẽ không nhớ lâu được.”

Cố Tiêu thở dài, “Vậy phải làm sao bây giờ.”

Trong đầu Thẩm Hi Hòa lóe lên một ít hình ảnh, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhíu mày, thật sự là đối với Cố Tiêu hắn một chút biện pháp cũng đều không có.

“Vậy thì ta sẽ dạy thêm mấy lần nữa.”

“Được, muội cố gắng hơn là được.” Cố Tiêu cầm bút lên, viết lại chữ thêm một lần nữa.

Thẩm Hi Hòa dạy cho cô, Cố Tiêu sẽ dạy lại cho nhị nha, Chu thị biết được cũng không nói gì, muốn học thì cứ học, không làm chậm trễ việc là được.

Nhưng mà Đại Nha mỗi ngày bán bánh cuốn xong về nhà, liền chạy qua chỗ nhị nha, vừa vào chính là hơn nửa canh giờ.

Đảo mắt đã tới tháng chín, Trương chưởng quầy đã ở Thịnh Kinh hơn nửa tháng rồi.

Sổ sách đã kiểm tra xong, cửa hàng cũng đã tìm được mấy nhà, nhưng mà vẫn chưa quyết định được.

Trương chưởng quầy cũng rất sầu, bởi vì tiền nào của nấy, chỉ có đồ mà Cố Tiêu làm ra mới bán được giá cao, học đồ Đa Bảo Các làm thì không có giá đó.

Hơn nữa, Trương chưởng quầy còn cố ý nâng giá mấy thứ mà Cố Tiêu làm ra, đồ có giá cao còn không phải là bởi vì danh tiếng cao hay sao.

Cho nên Đa Bảo Các có thể kiếm tiền là được,cái khác thì Trương chưởng quầy cũng không trông chờ lắm.

Còn không phải sao, hai cây quạt mới từ Quảng Ninh cuối cùng cũng tới đây rồi.

Đầu của quạt lông vũ màu trắng như tuyết được ghim bằng các hạt châu, cán quạt được quấn bằng sợi vải màu trắng, mặt dây trên quạt là dây bạc và một viên trân châu.

Trương chưởng quầy không phải là người chưa trải qua việc đời, quạt lụa tròn,quạt lục xuất, quạt đẹp hắn đều đã gặp qua không ít, nhưng mà vẫn bị cây quạt lông vũ này làm kinh ngạc một lúc lâu.

Tiểu Trương chưởng quầy duỗi tay ra định cầm lấy, nhưng lại bị đại bá hắn dùng sức vỗ mạnh vào mu bàn tay, “Bá phụ!”

Trương chưởng quầy nói: “Ngươi có rửa tay chưa mà đã muốn sờ rồi, ta còn chưa có bán đâu, lỡ như ngươi sờ lên đó rồi để lại dấu tay thì sao!”

Tiểu Trương chưởng quầy hít hít mũi, “Bây giờ đã là mùa thu rồi, ai còn mua quạt nữa chứ, đại bá, người xem quạt trong cửa hàng cũng không còn bán chạy như trước nữa, bây giờ chỉ có ô giấy dầu là bán chạy mà thôi……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-92.html.]

Trương chưởng quầy lạnh lùng mà nhìn cháu trai mình một cái, “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Chúng ta cứ đem cây quạt này cất đi đi, chờ đến mùa hè sang năm lại bán……” Lòng Tiểu Trương chưởng quầy ngo ngoe rục rịch, đầu lại bị vỗ một cái.

Trương chưởng quầy nói: “Ngươi cũng không nghĩ sâu xa một chút.”

Không bán đi mà cứ để đó, quạt không còn là sắc thái ban đầu nữa thì lúc đó muốn bán cũng khó.

Trương chưởng quầy thở nhẹ một tiếng, lông vũ trên quạt thật sự là rất mềm mại, còn trắng nữa, bây giờ hắn càng ngày càng thích mấy cái màu trắng, màu hồng, lông xù xù, mấy thứ đồ đáng yêu như thế này.

Tiểu Trương chưởng quầy thở dài, không được thì không được ,nhưng mà nói thật, bây giờ quạt đúng là không dễ bán, quạt xếp quạt tròn, một ngày bán được hai cây đã là rất tốt rồi.

Quạt lông vũ đẹp thì đúng là đẹp, không để quạt, thì để đó trưng bày không phải là được rồi sao.

Trương chưởng quầy tìm người làm hai cái giá, chuyên môn để đặt hai cây quạt này.

Quạt lông vũ vừa mới mang lên, thì đã có người tới hỏi, “Đây là cây quạt mới làm ra sao?”

Trương chưởng quầy sợ sẽ không bán được,nên hai cây quạt này định giá cũng không cao lắm, một cây quạt một trăm lượng.

Hỏi chuyện chính là một vị công tử, mặt mày tuấn lãng, “Một trăm lượng một cây, vậy thì ta lấy hết.”

Quạt do chính tay Cố Tiêu làm ra, đều là phu nhân tiểu thư tới mua, chưa từng có nam nhân tới đây mua, tiểu Trương chưởng quầy không thể không cảm thán một câu, đều là nam nhân mà có người thì có tiền, có người thì không có tiền a.

“Hai cây quạt lông vũ này công tử đều lấy sao?” Tiểu Trương chưởng quầy hỏi.

“Lấy hết, giúp ta gói lại đi.” Vị công tử lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, “Ta sắp thành thân rồi, cây quạt này ta muốn đưa cho vị hôn thê của ta.”

“Vậy thì mua một cây không phải là được rồi sao,” Tiểu Trương chưởng quầy lấy một cái hộp ra, đem cây quạt bỏ vào. Mới vừa bày ra đã bị mua mất rồi,vậy thì hắn phải nhìn cái gì đây.

Không muốn bán đồ thì chỉ có một người chưởng quầy là hắn thôi.

Công tử cười nói: “Bởi vì hai cây quạt này rất giống nhau, cho nên mới mua hết, đồ để tặng nàng ấy, ta không muốn có cô nương khác dùng đồ giống với nàng ấy.”

Tiểu Trương chưởng quầy cười gượng hai tiếng, “Ha ha, thì ra là thế a.”

Thu được hai trăm lượng bạc, tiểu Trương chưởng quầy liền ghi vào sổ sách, Trương chưởng quầy nhận được bạc, cao hứng không chịu được.

“Quạt đúng là không dễ bán, sau này làm ít quạt xếp lại đi, ngày mùa thu mưa nhiều, nên bán thêm ô giấy dầu.” Trương chưởng quầy không thể ở đây quá lâu, hắn đã đi hơn một tháng rồi, thê nhi già trẻ đều đang ở dưới quê đó.

“Bá phụ, có người hỏi đồ chơi vải nỉ có còn hay không.”

Loại đồ vật đáng yêu này tiểu hài tử rất thích, người khác có mà mình không có thì sẽ rất ghen tị,nên có không ít người tới đây hỏi.

Mấy thứ đồ này người bình thường đúng là làm không được, cho nên không ít người đều đang chờ.

Trương chưởng quầy nghĩ chắc là Linh Đang đã học xong rồi, nếu cho hắn một tháng, thì hắn đã sớm biết làm rồi, “Đến lúc đó sẽ đưa tới đây, cứ làm thêm nhiều ô đi, hoa bất tử còn lại bao nhiêu?”

Tiểu Trương chưởng quầy nói: “Còn có 5000 đóa.”

Bây giờ mùa hoa đã qua rồi, hoa bất tử còn có thể bán thêm một khoảng thời gian nữa, 5000 đóa chắc chắn có thể bán hết.

Trương chưởng quầy liền yên tâm, “Được rồi, ta thu dọn đồ đạc rồi về Quảng Ninh đây, Thịnh Kinh liền giao cho ngươi.”

“Bá phụ yên tâm, cháu sẽ trông coi Đa Bảo Các thật tốt.” Tiểu Trương chưởng quầy vẻ mặt lão thành mà vỗ vỗ bả vai của bá phụ hắn.

“……”

“Thuận tiện nói một tiếng với tiểu đông gia, làm đồ nhiều thêm một chút.”

————

Trương chưởng quầy về tới Quảng Ninh đã là cuối tháng chín, một đường tàu xe mệt nhọc, cả người hắn nhìn tang thương không ít.

Trương chưởng quầy trước tiên về nhà ngủ một giấc, ngày hôm sau thì vội vàng đến hiệu sách, kiểm sổ sách, kiểm kê nhà kho, dò hỏi xem hai tháng này có xảy ra chuyện gì hay không.

Tiểu nhị nói: “Mọi chuyện đều ổn, chưởng quầy, Thẩm công tử và tiểu đông gia nhà chúng ta đã gặp qua rồi.”

Trương chưởng quầy nhướng mày, “Đã gặp qua?”

“Ngài không biết đâu, ngày đó sấm sét ầm ầm mưa to gió giật…… Thẩm công tử lẻ loi một mình tới hiệu sách để đưa sách đấy.”

“Hiệu sách là sài lang hang hổ hay sao, còn lẻ loi một mình nữa.” Trương chưởng quầy nhấp một ngụm trà nóng, “Sau đó thì sao?”

“Thật ra còn có Trần công tử nữa.” Tiểu nhị mấy ngày nay đã đọc không ít thoại bản.

“Nói chuyện đàng hoàng cho ta!”

“Thẩm công tử tới đây đưa sách, vừa lúc bên ngoài trời đang mưa, ta muốn đưa cho Thẩm công tử một cây dù, kết quả là tiểu đông gia nhà chúng ta nói tiện đường nên sẽ đưa Thẩm công tử về.”

Trương chưởng quầy vỗ đùi, “Vậy thì chờ tiểu đông gia tới đây thì hỏi một chút.”

Nói không chừng còn có thể làm mai đấy.

Loading...